Johnny Fortune không thích cô bạn của Nell.
Mặc dù anh đã cố hết sức để xua đuổi thái độ bất thiện cảm của mình đối với cô ấy, nhưng anh vẫn không thể nào làm được. Có cái gì đó nơi cô ta làm cho bối rối, làm cho anh tức tối, và bất cứ khi nào cô ta mở miệng nói là anh lại muốn mở miệng chống lại. Không những thế, anh còn phải cố sức tỏ lịch sự với cô ta nữa.
Nói đúng ra, Rosalind Madigan đã thấy được cái tệ hại nhất trong con người Johnny. Cái tệ chủ yếu này do anh là một người hoàn toàn không biết mình, nhưng anh lại không hiểu đây là nguyên nhân làm cho anh có ác cảm với cô. Anh không cố gắng phân tích phản ứng của anh đối với Rosie. Anh quá bận tâm suy nghĩ điều tệ nhất về nàng - nàng tầm thường làm sao, nàng kênh kiệu làm sao, hợm hĩnh làm sao.
Dĩ nhiên là Rosie không phải thế. Nhưng anh chàng Johnny nông nổi khi nhìn nàng lại nghĩ rằng nàng khác biệt với những cô gái anh thường gặp, và rất đơn giản, anh không biết đối xử ra sao với một phụ nữ thuộc giai cấp thượng lưu như thế. Cho nên trong trí anh, anh không ưa Rosie, anh cho những hành động của cô ta đều sai trái lỗi lầm, anh nhìn cô theo con mắt của anh chứ không muốn thấy sự thực trong cô. Rosie không phải tầm thường, nhưng cô chỉ bảo thủ trong cách ăn mặc; cô không kênh kiệu, chỉ hành động có tư cách; và có lẽ cô không hợm hĩnh mà chỉ rụt rè với anh thôi.
Bây giờ nhìn Rosie qua khóe mắt, Johnny cho rằng cô trông buồn chán làm sao. Anh không chịu được những phụ nữ buồn tẻ; họ làm anh nản chí. Anh thường chạy theo những người có bề ngoài nhí nhảnh, có bộ mã rực rỡ, có nhiều nét năng động và lộng lẫy, vì thế mà anh đâm ra say mê Nell Jeffrey. Mặc dù mối liên hệ của hai người nặng về công việc làm ăn, nhưng anh vẫn rất sung sướng trước vẻ đẹp của mái tóc vàng rất hấp dẫn của nàng. Theo anh Nell trông rất lộng lẫy, và anh nghĩ rằng nàng là một thiếu nữ huy hoàng. Anh tự hào khi có nàng trong số những người cùng làm việc với anh.
Johnny uống rượu vang, lắng nghe hai người phụ nữ nói chuyện về người bạn chung của họ là Gavin Ambrose, anh chàng siêu siêu sao điện ảnh, và bỗng trong lòng anh nảy ra một ý nghĩ thật bất ngờ và hiếm hoi. Anh nhận ra nguyên nhân đã khiến cho anh bực bội về người phụ nữ họ Madigan này. Chính là vì cô thông minh.
Những phụ nữ có trí thông minh thường làm cho Johnny Fortune sợ, làm cho anh cảm thấy mình ngu đần, thấp kém vì anh không học hết trung học.
Nell cũng thông minh, nhưng nàng lại có bề ngoài tươi tắn và có cử chỉ của nữ giới, Johnny không để ý đến trí thông minh của nàng cho đến khi nàng đi khỏi anh. Điều làm cho anh thích thú hơn nữa là nàng khôn khéo làm sao, nàng thường đại diện cho anh và quan tâm đến quyền lợi của anh. Nell Jeffrey còn hơn là người đại diện để quảng cáo cho anh nữa, nàng còn như là người cố vấn kinh doanh, và anh đánh giá tài năng của nàng, anh cho tài năng của nàng thật đáng kể. Kể từ khi nàng đại diện cho anh, nàng đã thay đổi đời anh trên nhiều mặt cơ bản. Hiểu được nguyên nhân làm cho anh thấy khó chịu với Rosie, cảm giác này đã xâm chiếm anh khi cô ta bước chân vào nhà anh, khiến Johnny cảm thấy đỡ hơn, anh bèn lấy nĩa xóc mì ống lên ăn.
Nell, Rosie và Johnny ngồi ăn món đầu tiên do nhà bếp của Johnny, Giovanni, nấu. Vợ của Giovanni là Sophia phục vụ món mì, còn Arthur, người quản gia Mỹ được huấn luyện ở Anh, rót rượu vang trắng ướp lạnh vào những ly thủy tinh thật đẹp.
Ba người im lặng một hồi, thưởng thức món mì sợi thơm ngon. Chính Nell là người phá tan bầu không khí im lặng. Nàng nói:
- Johnny, ngon tuyệt, từ lâu tôi chưa được ăn món mì ngon như thế. Phải không, Rosie.
- Ngon thật! - Rosie đồng ý đáp, rồi cô nhìn qua Johnny - Ngon hơn cả mì ở tiệm Alfredo tôi đã từng ăn, tiệm Alfredo ở La Mã.
- Giovanni có tài nấu nướng - Johnny đáp, giọng lạnh nhạt, rồi anh quay qua hỏi Nell, xem như không để ý đến Rosie, giọng dịu dàng.
- Vậy sang năm ta sẽ thực hiện những chuyến lưu diễn âm nhạc ra sao? Tôi cần phải nghỉ ngơi sau chuyến lưu diễn.
Nell nhìn thẳng vào mặt anh và quyết định nói những điều nàng định nói hôm qua, khi họ bàn rất căng về chuyến lưu diễn khắp thế giới do anh đề nghị.
- Johnny, tôi nghĩ anh không nên đi lưu diễn cả thế giới như thế - nàng long trọng tuyên bố. - Đi như thế thật quá nhiều. Quá nhiều thành phố và quá nhiều nước xa xôi. Đi thế mệt chết, theo ý kiến của tôi thì anh nên giới hạn chuyến lưu diễn vào Los Angeles, New York, Paris và Madrid, những nơi này không nhiều thì ít đã được chuẩn bị rồi. Còn những nơi khác, bỏ đi.
Johnny kinh ngạc khi nghe nàng nói thế, vẻ ngạc nhiên hiện ra trên mặt anh. Anh há hốc mồm nói:
- Trời đất quỉ thần. Này cưng, tôi nghĩ ý kiến đi khắp thế giới cũng kinh khủng đấy; nhưng tôi tin là người quản lý của tôi chắc không đồng ý đâu. Dù sao thì ông ta đã thông báo đến khắp nơi trên thế giới rồi.
- Nhưng ông ta chưa đăng ký tất cả, hay là ký kết các hợp đồng nước ngoài với các nhà hát, các thính đường. Tôi biết chắc một chuyện, mà...
- Cô biết sao? - Johnny ngắt ngang, cau mày hỏi.
- Hôm qua tôi đã hỏi ông ấy trước khi ra về. Khi ấy anh đang bận nói chuyện điện thoại ở phòng bên kia. Anh nhớ là chương trình lưu diễn của chúng ta hết sức căng, có lẽ chúng ta đã tính toán sai lầm. Anh phải đi những đoạn đường xa khủng khiếp, qua các lục địa. Anh đi hết các nơi này sẽ mất cả năm trời, phải sống trên máy bay, chắc anh biết rõ rồi đấy. Dù sao thì chuyến đi như thế này sẽ làm cho nghệ sĩ mất sức rất nhiều. Tôi nghĩ là sang năm anh nên chú trọng đến Mỹ và châu âu thôi. Anh có thể đi Nhật, đi Viễn Đông và châu úc vào năm sau nữa, năm 1993.
- Cô nói nghe được lắm. - Johnny tươi cười nói.
- Tôi hy vọng Jeff sẽ lo chuyện này.
- Tôi chắc ông ta sẽ lo, nếu anh bắt đầu câu chuyện một cách hợp lý. Mà tốt hơn là, tại sao không để cho tôi đưa vấn đề này ra vào buổi họp chiều mai? Tôi sẽ nói những điểm tôi vừa nói với anh đấy. Ngoài ra, anh đừng quên chương trình ghi âm vào dĩa mới đấy nhé. Những chương trình này sẽ mất nhiều tháng trời, và sẽ làm cho anh căng thẳng chứ không phải chơi đâu. Anh nhớ anh phải làm cho thật hoàn hảo. Có lẽ tôi cũng phải nêu vấn đề này ra nữa, anh thấy sao?
Mắt Johnny ánh lên vẻ khâm phục. Anh gật đầu.
- Cô thật thông minh, thật sáng ý. Nell à. Tôi rất thích ý kiến của cô. Được rồi, nhất trí với cô. Cô cứ bàn thảo với Jeff. Tôi để cho cô có ý kiến. Cô cứ đặt vấn đề thẳng thắn. Khi mọi việc êm đẹp rồi, tôi mời tất cả đi ăn tối. - Johnny cười toe toét. - Tôi thích thế. - Tôi thích thế. Jeff sẽ phục lăn cô cho mà coi, cưng à. Chắc cô sẽ nêu rõ vấn đề với ông ấy. Ông ta sẽ nghe lời cô cho mà xem.
- Cám ơn anh đã tin tưởng tôi như thế, Johnny, và cám ơn những lời chân tình của anh. Nhưng... - Bỗng nàng ngừng lại, không nói hết câu.
- Nhưng cái gì? - Anh ta hỏi, nghiêng người tới gần nàng.
- Ồ, không có gì đâu nàng lẩn tránh, không muốn nói cái ý là hồi nãy, hình như anh bị người quản lý hăm dọa. Ông Jeff Smailes. Thay vì đáp thế, nàng nói: - Tôi muốn nói là tôi thấy chuyến đi lưu diễn này của anh rất quan trọng, anh không nên đi nhiều nơi quá.
- Nhưng những buổi trình diễn nhạc sống này mới giúp cho tôi bán băng và dĩa được nhiều hơn.
- Tôi biết thế. Nhưng tôi nghĩ là anh nên thu mình lại một ít, không xuất hiện ra trước công chúng nhiều quá, và đừng làm hại đến vị thế của mình. Như thế anh mới lợi hơn về lâu và dài.
- Chà chà. - Anh im lặng, nhìn đăm đăm vào ly rượu với vẻ trầm tư. Một lát sau, anh ngẩng đầu lên, nói. - Johnny vừa đi lưu diễn khắp thế giới đấy. Thực vậy anh ta đã đi nhiều lần trong mấy năm vừa qua, mà có thấy anh bị hại gì đâu. Không hại gì hết.
- Đúng, rất đúng. Nhưng Streisand không hát nhạc sống suốt 6 năm trời, mà băng của cô ta vẫn bán chạy.
- Nhưng Barbaba đi đóng phim - Johnny nhanh nhẹn cãi lại.
- Nhưng cô ấy không hát trong phim - Nell chống lại rồi cười vang. - Ngày mai chúng ta sẽ bàn cãi nhiều về chuyện này. Chúng ta còn có buổi họp khác nữa vào thứ bảy nếu anh muốn, vì Chủ nhật tôi mới rời L. A
- Thế thì tuyệt.
Muốn thay đổi đề tài, để Johnny khỏi nghĩ ngợi và lo âu về nghề nghiệp, chuyện này đối với anh không bao giờ hết, Nell bèn bắt sang chuyện khác. Nàng nói:
- Johnny này, y trang do Rosie tạo ra trong bộ phim mới của Gavin, phim Người tạo ra Vua, đã vượt ra ngoài sẽ tưởng tượng của mọi người. Ước chi mà anh trông thấy. Nhưng dù sao thì anh cũng sẽ thấy. sang năm thế nào anh cũng đến dự lễ khai trương, tôi hy vọng thế, tôi tiên đoán thế nào cô bạn cũ Rosie cũng đoạt thêm giải Oscar.
Rosie nóng bừng, đỏ cả mặt cổ, nàng thốt lên:
- Nell, cậu nói quá rồi đấy nhé. Chắc mình không nhận được Oscar đâu. - Nàng bối rối nói không hết câu. Johnny nhìn thẳng vào mặt Rosie một chốc.
- Tôi tin lời tiên đoán của Nell sẽ đúng. Đừng chống lại cô ấy.
Rosie không trả lời câu nói của anh. Cô bưng ly nước lên uống, lòng phân vân không biết tại sao anh chàng này lại ghét mình đến thế. Rõ ràng là ngay khi cô mới bước chân vào nhà này anh ta đã có vẻ thù địch rồi, và anh ta có vẻ cộc cằn đến độ thô lỗ.
- Ước gì Nell đừng nài ép cô đến đây. Chắc sẽ thoải mái hơn khi ở lại phòng khách sạn, có người mang thức ăn lên, rồi vừa ăn vừa xem tivi.
Nell cũng yên lặng. Nàng nhận ra giọng của Johnny lạnh lùng cũng như Rosie, nàng thấy quá bối rối. Thái độ của anh ta đối với nàng thật kỳ cục, và vẻ không ưa Rosie của anh ta thật phi lý.
Muốn mọi việc trôi qua êm thấm và phá tan bầu không khí yên lặng nặng nề trong phòng, Nell đành hít vào một hơi thật dài. Nàng định nói về đĩa nhạc mới của Johnny, đĩa vừa thu xong và đứng đầu danh sách xếp loại. Nhưng nàng không nói để khỏi gây không khí bối rối. Cánh cửa bật mở và Sophie bước vào. Người nội trợ dọn dẹp bát đĩa trên bàn; Arthur theo bén gót chị ta, đặt những cái ly trước mặt họ.
Một lát sau, họ dọn cá biển nấu với rau thơm trong nước sôi.
Johnny hớp một hớp rượu vang và nói với Nell:
- Còn thứ năm tuần sau, vào giờ này cô sẽ làm gì? Tôi muốn hỏi cô về lễ Tạ ơn.
- Tôi sẽ nấu nướng mời Kevin ăn - Nell đáp, nàng ngạc nhiên về mình, rồi nàng nói thêm thật nhanh: - Và dĩ nhiên mời cả Rosie nữa.
- Kevin? Kevin là ai thế? - Johnny hỏi, nhướng một bên chân mày.
- Bạn trai của tôi - Nell nói, nàng thấy tốt nhất là nên nói thật - và là anh trai của Rosie - cô ta hơi nheo mắt lại ra ý cảnh cáo. - Bọn tôi về lại bờ Đông - nàng nói tiếp - và tôi định nấu cho hai người bạn thân thưởng thức một bữa ăn tối ngon, mừng lễ Tạ ơn theo tục lệ cổ truyền. Gà tây, tương chua, khoai lang nấu nấm, bánh mì bắp, tự làm lấy hết, thực đấy. Johnny, tôi sẽ tổ chức một buổi lễ Tạ ơn tươm tất, mặc dù tôi là người Anh.
- Lúc này người Mỹ ăn nhiều bánh nhân táo - Johnny đáp vừa cười, rồi nói thêm bằng một giọng có phần thèm muốn. - Nghe tuyệt quá!
- Tại sao anh không đến chơi luôn? - Nell nói. - Anh sẽ đến New York mà, tôi thích nấu mời anh ăn luôn thể.
- Tôi không đến được. Tôi đã hứa với cậu tôi đến chơi với ông và... bạn ông. Nhưng vẫn xin cám ơn cô đã mời. - Johnny xóc nĩa vào cá, vừa nói nhỏ: - Bạn trai à? Tốt, biết đâu đấy. Cô giữ bí mật với tôi quá.
"Và với tôi nữa", Rosie nghĩ, mắt nàng nhìn Nell ngồi đối diện với nàng bên kia bàn, ánh mắt như muốn nói cho bạn biết thế.
Nell cắn môi, quá hiểu tâm trạng ngạc nhiên và bàng hoàng của Rosie, nàng quay mặt đi. Nàng chỉ cười mỉm để trả lời Johnny. Đoạn nàng chăm chú ăn.
Một lát sau, Johnny lại nói với Nell chuyện nghề nghiệp của mình, nói đến những nỗi lo âu của mình, nhũng dự tính anh sẽ thực hiện vào năm sau. Nàng biết anh ta không bỏ qua được chuyện này, trí óc anh cứ bị những thứ này ám ảnh cho đến khi nào mọi việc đã được ổn định. Cho nên nàng chú ý nghe, góp ý tích cực với anh ta.
Còn Rosie, nàng yên lặng trầm tư suy nghĩ, nghĩ đến Nell và Kevin. Đương nhiên là nàng phải ngạc nhiên về chuyện này, nhưng phải đợi đến lúc về khách sạn đã, nàng mới hỏi Nell về chuyện liên hệ mới mẻ này của hai người, mà nếu không có chuyện gì xảy ra, tại sao nàng không nghe người nào nói gì với nàng cả nhỉ? Nàng lấy làm bối rối; nhưng bên cạnh sự bối rối này, nàng lại cảm thấy hết sức thích thú. Nếu quả hai người yêu nhau thật thì đây là chuyện rất tuyệt vời, và nàng hoàn toàn tin tưởng chắc họ sẽ được hạnh phúc. Nhất là nàng sẽ rất mừng cho Kevin. Đời sống của anh trai nàng thường gặp cảnh nguy hiểm, anh ấy cần một tình yêu chân chính.
Rosie ngồi chìm đắm trong suy tư, vạch kế hoạch cho ngày Giáng sinh ở Montfleurie, suy nghĩ cách trang hoàng, thực đơn, đắn đo tính toán tặng các món quà nàng đã mua và mua thêm những món khác.
Cuối cùng tâm trí nàng lại quay về với hiện tại, về với thời gian còn lại của mình ở Los Angeles, và điều quan trọng nhất là chuyện gặp Gavin vào ngày mai. Hai người sẽ ăn trưa ở nhà anh và thảo luận về bộ phim sắp tới. Anh chưa nói với nàng bộ phim ra sao, nhưng nàng biết nếu bộ phim thực hiện thì thế nào nàng cũng đảm công việc tạo mẫu áo quần.
Gary Marshall và nàng đã họp bàn với nhau rất thành công vào đầu tuần này, ông ta đã có ý muốn mời nàng hợp tác với ông trong chương định sắp đến. Nếu Gavin không thực hiện ý đồ của mình thì nàng sẽ chấp nhận hợp tác với ông ta, mà hợp tác hăng hái nữa. Trong buổi họp, nàng chưa chấp nhận công việc của Gary, nàng nói cho ông ta biết nàng đã hứa trước hợp tác với Gavin rồi, nàng hẹn sẽ trở lại vấn đề này với ông ta.
Rosie nghĩ những bộ phim của Gavin luôn luôn phải ưu tiên hàng đầu với nàng. Không phải chỉ vì anh có tài diễn xuất siêu đẳng và những đề tài anh chọn phi thường, mà còn vì anh rất muốn, rất thích nàng làm việc với anh.
Nell nói cái gì đấy, Rosie giật mình, nhìn qua bạn, nàng hơi cau mày, không nghĩ đến Gavin nữa.
Nell vừa xô ghế lui, đứng dậy vừa khẽ nói:
- Xin lỗi hai người, tôi đi gọi điện một chút, hai người cứ tiếp tục đi.
- Được thôi Johnny đáp. - Dùng điện thoại trong phòng tôi.
- Cám ơn, Nell nói rồi quay người bước ra khỏi phòng ăn.
Johnny ngồi tựa nên ra lưng ghế, bưng ly rượu vang lên uống, tảng lờ không để ý đến Rosie.
Rosie đưa mắt nhìn anh ta một chặp, rồi quay mắt đi, không biết nói gì với anh. Mối ác cảm của anh ta đối với nàng có vẻ mãnh liệt quá khiến nàng không tìm ra được đề tài gì để nói hết, đề tài chung giữa hai người.
Gian phòng chìm trong không khí nặng nề.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...