Sáng hôm sau, lớp tụi nó tụ tập trong lớp, đóng kín cửa mà quẩy tiếp. Cãi nhau có, đánh nhau có, đạp nhau có, mắng nhau có, đạp ngã bàn ghế cũng có đủ. Lớp nó điên cuồng, ồn ào đến nỗi, giáo viên phải kéo xuống xem dù bình thường chả mấy quan tâm đến những chuyện này.
Cánh cửa vừa hé ra, cả lớp ngay lập tức ổn định chỗ ngồi như thể nãy giờ không làm gì hết. Giáo viên nhăn nhó lò mặt vào, thấy lớp nó ngoan thì quay đi tiếp tục công việc. Còn cả lớp sau khi giáo viên ra ngoài lại tiếp tục phá. Dự định là bàn ghế sẽ gãy và tường có thể sập bất cứ khi nào.
…
Chiều hôm đó là đám cưới của Jessie và Nathan.
Tụi nó, tụi hắn và cả Kevin bé ai cũng cười tươi, ăn mặc thật đẹp và sang trọng.
Đúng là buổi tiệc của giới kinh doanh, dường như đây vừa là đám cưới vừa nơi bàn bạc công việc thì phải. Hầu như khách mời đều là những vị có tiếng. Có cả pama của nó, Julia, Jackson, hắn, nhưng dường như họ không biết sự có mặt của tụi nó, trừ pama nó. Nhưng hai người cũng không nói chuyện hay đại loại vậy, bận bịu với khách hàng, đôi lúc nháy mắt với nó và hắn một cái rồi thôi.
Và phần chính của buổi tiệc cũng tới. Nathan nghiêm nghị đứng trên sân khấu với bộ vest trắng. Đèn tắt, rồi chỉ còn hai ánh đèn rọi về phía chú rể và cánh cửa nơi cô dâu chuẩn bị xuất hiện. Jessie bước ra, tiến về phía Nathan với vẻ mặt hạnh phúc, sau lưng là hai cô dâu phụ. Hôm nay Jessie vô cùng xinh đẹp trong chiếc đầm lung linh đầy viên ngọc lấp lánh. Cô dâu tiến gần chú rễ rồi ông nào đó đứng sau Nathan đọc vài câu :
- Hai con… Rồi, chú rể có thể hôn cô dâu.
Nathan ôm Jessie vào lòng, cúi xuống, đặt lên môi người phụ nữ mình yêu thương một nụ hôn. Nó ngay lập tức che mắt Kevin bé. Tất cả mọi người cùng vỗ tay. Sau một vài lễ nghi, buổi tiệc chính thức bắt đầu.
Nathan và Jessie tiến lại gần chỗ tụi nó đang đứng, Nathan tròn mắt nhìn Kevin bé đang nắm tay nó lạ lẫm nhìn xung quanh thì giật mình :
- Thì ra hai đứa còn nhanh hơn anh chị! Thằng nhóc dễ thương ghê.
- Haha. Chúc hai người hạnh phúc nhé! – nó cười trừ đáp.
- Cám ơn em. – Jessie cười dịu dàng rồi quay sang hỏi – Mấy đứa chán không? Tiệc này toàn mấy ông già già không thôi nhỉ?
- Đâu có gì đâu chị. – Zoey thân thiện cười đáp.
Đứng nói chuyện với nhau vài câu, Nathan và Jessie cũng đi mất. Cả đám đứng ăn, uống rượu và nói chuyện. Một ông trung niên tiến lại nói với hắn :
- Kevin? Cháu cũng ở đây à? Ba cháu có biết không?
- Chào chú Thomas. Ổng hả? Có bao giờ quan tâm mà biết tôi đang ở đâu. – hắn nói làm cả bọn sốc. Hắn lạnh lùng ừ thì đúng, nhưng khi nhắc đến người ba của hắn, dường như giọng hắn có hơi đanh lại.
- Đừng nói vậy chứ! Ba con đi làm bận bịu, mới đáp xuống sân bay sáng nay.
- Chú im đi. – hắn gắt.
- Anh… đừng như thế. – nó huých tay hắn.
- Bạn gái cháu đấy à? Cũng xinh đấy nhỉ. Là cô thứ mấy?
- Tôi đã bảo ông im đi.
- Đùa giỡn đủ rồi. Dù gì cháu cũng nên chia tay sớm đi, hôn thê của cháu sắp về nước rồi đấy.
Hắn giằn ly rượu xuống bàn, trừng mắt nhìn cái người mình gọi là cậu kia.
Cả bọn quay sang nó. Còn nó vẫn còn đứng hình vì quá bất ngờ. Hắn có hôn thê? Sao nó không biết gì hết? Hoang mang! Hai từ chỉ chính xác tâm trạng nó lúc này. Nó nhìn sang hắn, chờ đợi đáp án. Thế mà hắn chỉ nhìn nó. Niềm tin của nó dành cho hắn vốn dĩ là tuyệt đối, sao hắn nỡ đạp đổ một cách tỉnh bơ như vậy? Nhưng mà… nó tin hắn thêm một lần nữa, nó sẽ ở bên hắn, chờ hắn giải thích, nhưng nó sẽ cố gắng để trái tim không rung động thêm nữa. Càng lún sâu, càng đau khổ mà thôi. Thế nên, bây giờ, nó sẽ :
- Ăn đi. Thức ăn nhiều quá kìa. Mấy người nhìn gì thấy ghê vậy? – nó xem như chưa nghe điều gì.
- À, ờ, ăn. – Julia và Zoey lặp lại như một cái máy bởi hai nàng không hiểu được suy nghĩ của nó lúc này, mà không hiểu thì tốt nhất cứ im lặng thì tốt hơn.
Tự dưng tâm trạng ai cũng trở nên nặng nề, trừ Kevin bé, thằng nhóc nói với nó :
- Mẹ này! Lát về nhà con muốn tắm chung nha!
- Ừ. – nó gật trong vô thức. Hắn nhìn nó hơi cau mày.
Buổi tiệc rồi cũng kết thúc. Nó vẫn cười nói như mọi ngày, làm cả bọn còn thêm lo. Rồi đến nhà thì ai về phòng người nấy, tắm rồi đi ngủ luôn vì quá mệt với cả ban nãy có uống rượu.
Hắn cũng tắm xong, vác xác sang phòng nó. Trong phòng không có ai, lại nghe tiếng cười trong phòng tắm, hắn nghĩ nó và Kevin bé đang ở trong đó. Hắn leo lên giường nằm, gác tay lên trán, nhắm mắt lại rồi thở dài. Đột nhiên, Kevin bé hoảng hốt hỏi :
- Mẹ ơi! Có chuyện gì thế?
Hắn tưởng nó có chuyện gì vội chạy vào phòng tắm. Nó đang đứng đó, quanh người quấn có cái khăn tắm, Kevin bé ngồi trong bồn tắm nhìn nó với vẻ mặt lo lắng. Và điều quan trọng là nó đang khóc. Hắn nhanh chóng choàng lên người nó cái khăn lớn hơn, hắn đỏ mặt nói :
- Em mau mặc đồ vào rồi ra ngoài nói chuyện với anh.
Nó cứ nghĩ khóc trong khi tắm, nước mắt sẽ lẫn vào nước thì không bị phát hiện, nhưng tại sao, bé Kevin lại tinh mắt như thế.
Nó làm theo lời hắn nói. Ra ngoái đã thấy hắn ngồi trên giường nhìn nó. Hắn lên tiếng :
- Lại đây.
- Không.
- Có lại không? – hắn lạnh lùng. Nó chậm chạp làm theo lời hắn. Hắn hài lòng tiếp tục vỗ vỗ tay vào chỗ kế hắn trên giường, ra lệnh – Ngồi xuống đây.
- Đứng vậy cũng được.
- Hôm nay em bướng nhỉ? Có ngồi không?
- Kh… không muốn.
Hắn thở hắt ra, nhanh gọn kéo nó ngồi hẳn vào lòng mình chứ chẳng phải chỗ cạnh bên nữa. Nó ngại ngùng, mặt nóng hổi, nhưng vẫn ngồi im. Nó sợ hắn lên cơn cắn nó, hắn hôm nay thật đáng sợ. Giọng hắn đều đều trên đầu nó :
- Không muốn nghe anh giải thích à?
Nó chỉ gật đầu khẽ. Hắn kiên quyết làm khó làm dễ với nó :
- Gật là không muốn hả?
- Muốn. – nó lí nhí nói.
- Được. Nhưng anh muốn hỏi em trước, tại sao lại khóc thế? – hắn nhếch môi, lại vẫn muốn trêu nó.
- Đâu… Đâu có đâu! Cái đó là… em bị… xà phòng vào mắt thôi. – nó lắp bắp.
- Hừm. Em ghen đúng chứ? – giọng hắn mang tính chất đe dọa người nghe.
- Không dám. Em đâu có là gì mà ghen. – nó càng ngày càng gan dạ a.
- Vậy là dỗi rồi! Yêu quá đi! – hắn cười toe toét ôm nó cứng ngắc.
- A! Anh làm gì vậy?!! Buông ra! Kevin bé thấy bây giờ! A!!
- Không buông! Anh chờ có biểu hiện này thôi đấy! Đáng yêu quá! Lúc đó anh không giải thích cũng vì muốn thấy khuôn mặt khó chịu của em khi ghen thôi, ai ngờ em lại làm anh khó chịu vì dám bơ nó đi cơ! – giọng hắn vô cùng vui vẻ. (= =”)
- Anh! Có kể cho em nghe không vậy?
- Con nghe nữa được không? Kevin bé lò mặt ra. Nó đứng dậy ngay và luôn. Nó luôn quan tâm đến việc giáo dục con trai mình trở thành một cậu bé đẹp trai nhưng không đào hoa, trong sáng, thánh thiện, giỏi giang, nên ngay từ bây giờ phải ngăn chặn những hành vi không phù hợp độ tuổi lọt vào mắt thằng bé. Vậy mà hắn suốt ngày cứ…
- Được thôi. Lại đây ngồi vào lòng ba nào. Để ba kể cho con nghe nhé! – hắn nói, tinh nghịch nhìn nó, ánh mắt đầy tia cười. Nó chỉ biết đỏ mặt, cũng leo lên giường nghe kể chuyện.
Đọc tiếp Thiên thần, Ác quỷ và tiểu thư tung tăng trên phố – Chương 95
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...