Zoey đi đầu, vào trong bar trước. Nhỏ ngang nhiên như bước vào nhà mình. Julia lạnh lùng vào sau, ánh mắt sắc bén lướt qua một lượt những tên ở đây. Jackson và Josh thần kinh căng ra, nhăn nhó khó chịu. Gặp bao nhiêu là khó khăn khi giữ vợ, mà hai con vợ cứ vô tư, ăn mặc cho sexy vào. Nhất là từ khi bước vào bar, ánh mắt của mấy tên kia cứ chiếu chằm chằm vào Julia và Zoey. Nhưng đây đang là công việc nên cả hai không thể làm gì được.
Tiến vào một góc nhỏ, cả bốn gọi rượu, bắt đầu nhìn quanh quan sát. Tên chủ quán bar đích thân đến, mà tên đó có phải ai xa lạ gì _ Phillip, cậu thả mình xuống ghế cạnh Zoey, nhếch mép :
- Mấy đứa qua đây chơi hả?
- Anh hai, anh làm cái quái gì vậy? – Julia trừng mắt nhìn Phillip. Khi không lại làm ở bar này há?
- Yo. – Phillip thản nhiên đáp.
- Yo là thế nào? Anh làm gì ở đây hả?
- Anh mới mua lại bar này để quản lí mấy đứa cho dễ a. Biết mấy đứa thích tới đây chơi mà.
- Dẹp ngay! – đầu Julia sắp bốc hỏa với tên anh này mất. Sáng nay dám nghỉ học không thèm xin phép gì hết. Dù là học cho vui nhưng cũng phải có kỷ luật một tí chứ? (Mà cô cũng thích là cúp cua đấy thôi… = =”) Đến tối lại phát hiện đang ở bar. Có điên máu hay không?
- Hửm? – Phillip hơi liếc nhìn Julia, rồi – A!! Nó ăn hiếp tui kìa. Tui có làm gì nó đâu. Cái đồ… Cám thời hiện đại a. Tui hiền quá mà… Híc hà… Mấy đứa coi nó ăn hiếp anh kìa.
- Bớt đi. Mà… em có quen một người làm ở bệnh viện tâm thần. Em… cho anh số điện thoại anh ấy nha… – Josh tỏ vẻ mặt thương cảm.
- Thôi không giỡn nữa. Để xem với thông tin này, Julia có còn cấm anh ở đây không? Hôm trước, anh nghe tụi kia nói chuyện. Có một tên người Nhật, hắn ta về ở khu này được mấy tháng rồi. Quen thuộc nơi đây, hắn bắt đầu thu nhận đàn em, trở thành đại ca của một băng cướp nhỏ về đêm. Nhưng toàn cướp của đàn em Telk với Dark. Chắc chắn là muốn gây chuyện. Mà, tên đó cũng đáng gờm lắm đấy. Chưa đầy nửa tháng mà hắn đã có hơn 200 tên đàn em.
- Kéo đến đập hắn vài cái là xong. – Zoey man rợ nói.
- Anh đã nói không được làm liều. Không dễ gì hắn dám chống lại cả Telk lẫn Dark mà trong tay chỉ có 200 tên. Chắc chắn là có kẻ đứng sau chống lưng. Có thể là băng nhóm nào đó ở Nhật.
- Nhưng chúng muốn thu tóm Sài Gòn làm gì chứ? – Zoey cau mày hỏi. Mấy thứ này thiệt là phức tạp quá.
- Theo tao đoán là để dễ dàng vận chuyển, buôn bán ma túy. – Julia đáp, uống tí rượu.
- Haha! Ở địa bàn của mình thì mơ đi. – Josh và Zoey hùng hổ đồng thanh đáp, rồi đồng loạt quay qua Jackson với Julia – Vậy tụi mình phải làm gì?
- Đánh nhanh rút nhanh cái nhóm đó trước, rồi chặn mọi phương thức liên lạc của hắn về nước. Ép hắn khai ra tên đứng sau, nếu không chịu khai thì chờ động tĩnh từ phía Nhật. Điều tra hết mọi hành khách Nhật Bản bay đến Việt Nam, nhất là ở sân bay Tân Sơn Nhất. Chắc chắn cũng phải có thông tin. Chỉ cần biết được chút ít về bọn chúng, có thể… kéo đến đập bọn chúng vài cái. Hehe. – Jackson nói kế hoạch, khúc cuối không quên trêu Zoey.
- Đầu tiên, phải điều tra căn nhà mà tên người Nhật đó ở. – Julia nói.
- Hắn tên gì hả anh?
- No… Nobita. – Phillip nói, cố nhịn cười.
- No… cái gì cơ? – Zoey tròn mắt.
- Nobita. – Phillip lặp lại, rồi phá lên cười.
- Cái tên thật là bá đạo mà…
- Kevin đâu rồi? Dù là có kế hoạch rồi, cũng phải hỏi ý nó trước. – Josh bắt đầu sốt ruột nhìn ra cửa.
- Việc điều tra nhà tên đó để anh. Giờ tụi em về ngủ đi. Thiệt là… Đi chơi cho lắm vào. Em đó! Julia! Hư nhỉ? Khéo anh méc pama.
- Cho anh méc. Plue!!!
…
- Anh xin lỗi. – giọng nói trầm trầm bên tai nó. Cái người ôm nó có một mùi hương quen thuộc, dễ chịu, nhẹ nhàng, nhưng vô cùng đặc biệt, không lẫn vào đâu được… của hắn. Từ khi ngủ chung với hắn, đêm nào hắn cũng ôm nó, đêm nào nó cũng nghe thấy mùi hương này… có lẽ làm nó nghiện mất rồi. Nghe mùi là nhận ra ngay.
- Ke… vin… lớn? – nó dừng tay.
- Tên anh… không có chữ ‘lớn’ đâu… ngốc à! – hắn cúi xuống, cằm đặt lên vai nó.
- Anh sao lại ở nhà? – nó tiếp tục rửa chén.
- Nhớ em. – hắn luồn tay qua eo nó, hơi siết lại. Giọng hắn đùa cợt.
- Vì sao đây? Lí do gì? Giỡn mãi.
- Anh không muốn để em ở nhà một mình với Kevin bé, cô đơn với chẳng an toàn. Anh về chơi chung với em với thằng bé, kiêm vệ sĩ.
- Anh cứ làm như em con nít lắm ấy! Haha.
- Em dễ bị người ta lừa lắm. Lần trước cũng khóc bù lu bù loa còn gì? Cái lần Cee nói dối là anh và Ken có chuyện ấy.
- Ai… ai nói anh biết? Là Zoey với Julia?
- Haha. Ban nãy em nói là… em với Kevin bé thế nào? Anh cũng muốn làm chung cho vui. – hắn đánh trống lảng, để nó biết người nào nói, thì thê thảm nhất cuối cùng chính là hắn.
- Á! Anh tránh ra. – nó lấy tay quệt ít bọt xà phòng trét lên má hắn, rồi cười lớn.
- Ấy chà. Gan nhỉ? – hắn cười khẩy rồi buông nó ra thật, sau đó lấy tay quệt bọt trét lên mũi nó.
Nó và hắn cứ quệt qua trét lại, một lát sau nhìn như hai con mèo, mà từ trên xuống ướt như chuột lột.
- Đủ rồi. Em rửa nốt đống chén dĩa này rồi đi tắm sau. Anh về phòng mình mà tắm nhé! – nó chạy qua loay hoay xả nước.
- Ok. Tắm xong anh sẽ qua phòng em.
Hắn nghe lời nó đi tắm. Nó rửa chén xong kéo Kevin bé đi tắm chung. Thằng bé trông rất vui, tung tăng vùng vẫy như đang trong hồ bơi thật. Nó cũng vui đâu kém. Hắn về đây là vì nó, bỏ cả Dark cũng vì nó. Hắn còn nói cho nó nghe những lời nó muốn nghe, còn dám trêu ghẹo nó. Còn đối xử thật tốt với nó, còn dám làm nó thích hắn hơn. Hắn còn khiến nó càng ngày càng ích kỉ và luôn thấy bất an. Nhưng cũng làm nó thấy vô cùng hạnh phúc.
Tắm xong, nó bước ra đã thấy hắn nằm trên giường, mắt nhắm, tay cầm remote ti vi, ti vi đang mở. Có vẻ là hắn đang xem phim thì ngủ gục. Kevin bé leo lên giường, chui vào vòng tay của hắn, làm hắn giật mình tỉnh giấc. Nhận ra giọng cười tinh nghịch của thằng bé, hắn cười vò đầu Kevin bé làm tóc tai thằng nhỏ xù lên như ổ quạ.
Nó mỉm cười leo lên nằm kế hắn và Kevin bé. Julia, Jackson, Zoey, Josh về nhà cũng tắm rửa rồi lăn ra ngủ hết. Kết thúc một ngày tràn ngập niềm vui.
…
Sáng hôm sau, New Star,…
Ave đập tay lên bảng thu hút sự chú ý :
- Cuối tuần này là cuộc thi văn nghệ để nhà trường lựa chọn ra những tiết mục sẽ trình diễn vào đêm Mừng đảng mừng xuân trước kì nghỉ Tết âm lịch. Tụi bây nghĩ coi lớp mình song ca, tam ca, tốp ca hay diễn đơn? A… Mà mỗi lớp phải đăng kí tối thiểu 2 tiết mục a.
- Tốp ca đi!
- Tam ca!!
- Song ca!!
- Nín mày! Để tao đơn ca là đậu chắc! Haha!
Thấy lớp hơi bị nhộn, nhiều ý kiến, Ave lại đập bảng :
- Oke, biểu quyết đi.
Sau cuộc biểu quyết, một tiết mục tốp ca, một tam ca. Nhưng tam ca này là bắt buột phải giao lại cho tụi nó, với sự giúp đỡ của tụi hắn như đàn, nhảy,… Còn tốp ca là cả lớp cùng hát, chủ yếu cho xôm chứ không mong đậu. Trông chờ vào tài năng của ba hotgirl thôi. Cee, Kayla, Stella thấy tụi nó được tâng bốc vô cùng tức giận, nghiến răng, nghiến lợi. (coi chừng mẻ răng)
Ngày mai lớp nó sẽ bắt đầu tập luyện, hôm nay trường cho về sớm vì giáo viên họp hành gì đó. Tụi nó có thời gian xử lý tên Nobita kia.
Julia gọi điện thoại bảo Phillip đến gấp nhà nó. Hắn và nó cũng đã được tường thuật lại toàn bộ sự việc. Hắn trầm ngâm suy nghĩ trông còn lạnh lùng hơn mọi ngày. Nó chỉ yên lặng, gật gù.
Lát sau, Phillip lò dò tới với vẻ mặt hết sức phơi phới và dáng đi vô cùng phè phởn, chả có gì là gấp rút. Cậu đem theo một cái laptop, một cái vali to uỵch.
Phillip vừa bước vào, thấy Kevin bé đang ngồi trong lòng nó, còn hắn ngồi kế bên thì trợn mắt, hét toáng lên :
- Á!! Cái gì thế này?!!! Con trai hai đứa hả?
Nó cười nhạt, còn hắn vẫn yên tĩnh.
- Âu âu!! Dễ thương quá!!! Haha! – Phillip xông đến bế thằng bé lên.
Nghe tiếng tằng hắng của những người còn lại, Phillip ngậm ngùi trả Kevin bé lại cho nó, quay sang mở lap, vẻ mặt nghiêm túc hẳn.
- Bắt đầu kế hoạch thôi. Phải xử cho xong tên này nội trong hôm nay. Nghe nói mấy đứa sắp thi văn nghệ đúng chứ? Giải quyết nhanh, rồi tập tành ha. Anh ủng hộ mấy đứa. – Phillip cười toe toét, nhưng thấy những ánh mắt kì thị dành ình, cậu quê độ – Đi thôi! Anh tìm ra nhà tên Nobita rồi. A… Bé trai dễ thương này cứ để anh lo. Mấy em cứ yên tâm đi làm nhiệm vụ.
- Anh mà dám quấy rối nó, em sẽ giết anh. – hắn hừ lạnh.
Phillip phát ỗi đứa một cái tai nghe, cũng như micro cài lên tai, mỗi đứa một cây súng. Bên cạnh đó, Julia có thêm vài con dao nhỏ nhưng vô cùng sắc, Jackson có hai cây kiếm Nhật, Zoey có phi tiêu, Josh có hai khúc côn với xích sắt.
Cả bọn theo chỉ thị của Phillip ở nhà quan sát qua laptop, mà tiến thẳng đến nhà tên Nobita trên 5 chiếc môtô.
Chưa đầy 10 phút, cả bọn đã có mặt trước nhà Nobita.
Đọc tiếp Thiên thần, Ác quỷ và tiểu thư tung tăng trên phố – Chương 89
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...