“Ahhh! Vương gia tha mạng, thân thể tiểu nhân yếu ớt, không chịu được bị đánh., Lý tú tài sợ chết khiếp, nếu bị đánh năm mươi gậy, chắc chắn hẳn sẽ mất mạng.
Thấy vậy, Nam Cung Nguyệt quỹ bò đến trước mặt Sở Diệp Hàn, nước mắt lưng tròng nhìn hắn: “Vương gia, biểu ca của ta chắc chắn là không cố ý đầu, chắc là hẳn có nỗi khổ, cầu xin chàng tha cho hắn một lần, đừng lấy mang hắn có được không?”
Sở Diệp Hàn nhìn thấy Nam Cung Nguyệt như vậy, đột nhiên đỡ nàng ta dậy, nghiêm túc nói: “Nguyệt nhi chuyện này không liên quan đến nàng, bọn họ làm sai thì phải chịu trách nhiệm và bị trừng phạt, bọn họ không đáng để nàng thông cảm.
Hơn nữa, hắn chết đến nơi mà vẫn còn cứng miệng, tội càng nặng thêm!”
Nói xong, hắn đích thân đỡ Nam Cung Nguyệt đứng dậy, để cho nàng ta đứng bên cạnh mình.
Nam Cung Nguyệt nghe thấy lời này, trong lòng kinh ngạc.
Ngoài mặt là Sở Diệp Hàn đang an ủi nàng ta nhưng thực sự là đang không cho phép nàng ta cầu xin cho biểu ca của mình.
Hẳn không cho nàng ta cầu xin, nếu nàng ta còn nói thêm nữa chỉ sợ sẽ khiến cho hắn chán ghét.
Nàng ta lại không nhẫn tâm nhìn thấy biểu ca của mình bị đánh chết, chỉ có thể nói: “Được, chuyện này tùy ý Vương gia quyết định, chỉ là gia đình nhà biểu ca của ta ba đời độc đỉnh, trong nhà chỉ có một mình hằn là con trai.
Cha hắn đã sớm mất, mẹ thì mang bệnh nặng, thật sự là đáng thương.
Nói xong, nàng ta cầm lấy khăn tay lau nước mắt trên mặt.
Vân Nhược Linh chỉ lạnh lùng nhìn tất cả việc này, căn bản không muốn bày tỏ thái độ gì cả.
Nàng muốn xem xem, Sở Diệp Hàn sẽ trị tội người của Nam Cung Nguyệt như thế nào.
Là mù quáng hay là sẽ trừng trị theo vương pháp.
Nếu như là về trước thì, loại đàn ông này không xứng làm phu quân của nàng.
Nam Cung Nguyệt nói đến đây, đột nhiên bước qua, nói với Lý tú tài: “Biểu ca, uổng công ta coi trọng huynh như vậy, đưa huynh đến Vương phủ làm quản lý sổ sách, không ngờ huynh lại dám tham ô bạc của Vương phủ, làm liên lụy đến danh tiếng của ta.
Bây giờ huynh còn không nhận tội, huynh thật sự khiến ta rất thất vọng!
Nói xong, nàng ta giơ nắm đấm đánh xuống đầu Lý tú tài mấy cái, như thể hận sắt không thành thép nói: “Huynh có còn muốn sống nữa không? Nếu như muốn, thì nhanh chóng nhận tội với Vương gia đi, biết sai phải sửa là điều tốt, chỉ cần huynh nhận sai, ta tin rằng Vương gia sẽ tha thứ cho huynh.”
Lý tú tài nghe thấy vậy, cũng không dám ngụy biện nữa.
Hắn ta lấy tay áo lau mặt, nước mắt mước mũi lấm lem nói: “Đúng, là tiểu nhân cùng với bọn chúng là ra.
Cầu xin Vương gia tha cho tiểu nhân một mạng, tiểu nhân chưa nhìn thấy thế giới, vừa nhìn thấy bạc liền bị mờ mắt, không thoát khỏi được mê hoặc đã làm ra chuyện sai trái, xin Vương gia tha tội.”
Vân Nhược Linh đột nhiên chen vào nói: “Ta hỏi người, trước đây, người đã viết thêm chữ vào sổ sách thu chi của Hòa thúc, từ một trăm lượng thành một ngàn một trăm lượng bạc có phải là người không?”
Lý tú tài bị ánh mắt của Vân Nhược Linh làm cho sợ hãi.
Đó là một ánh mắt có thể nhìn sâu vào tâm hồn của hắn.
Vương phi lợi hại như vậy, hắn luôn có cảm giác nàng biết tất cả mọi chuyện, hắn sợ tới mức không dám dấu giếm nữa, khóc lóc gật đầu: “Chính là tiểu nhân, là tiểu nhân đã làm, tiểu nhân xin lỗi nương nương.
“Lúc đó, khi mà Hòa thúc còn đang quản lý phòng thu chi, người vốn còn chưa đến vương phủ, làm sao ngươi lấy được sổ sách để sửa?”, Vân Nhược Linh hỏi.
Lý tú tài liếc nhìn Nam Cung Nguyệt theo bản năng rồi lại vội vàng nhìn về phía Đàm Nhi: “Là Đàm Nhi đưa cho tiểu nhân.
Khi đó, nàng ta trộm sổ sách mang ra, bảo tiểu nhân viết thêm lên đó hai chữ, để vu oan cho Hòa thúc.
Làm như vậy thì sẽ đuổi được Hòa thúc đi, vậy thì tiểu nhân sẽ được đến Vương phủ làm người hầu rồi.”
“Là ai đưa ra ý kiến muốn người đến Vương phủ làm người hầu?”, Vân Nhược Linh lại hỏi..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...