Lúc này, lại một ông chủ cửa tiệm y phục nhìn chằm chằm vào Đàm Nhi: “Vương phi nương nương, ta nhận ra nàng ta, nàng ta là Đàm Nhi đúng không, trước đây nàng ta đến cửa tiệm của bọn ta để mua một bộ y phục bằng lụa tơ tằm cho Trắc phi của Ly Vương phủ, bộ y phục đó chỉ cần ba trăm lượng, nhưng nàng ta lại bảo ta báo giá một ngàn lượng.”
Ông chủ nói xong, rụt đầu về, hai tay ôm đầu như sợ bị đánh.
Ông chủ cửa tiệm giày cũng nói: “Đàm Nhi đã đặt một đôi giày ngọc cho Trắc phi ở cửa tiệm của bọn ta, dùng loại ngọc rất bình thường, cho nên giá chỉ cần bốn trăm lượng, nhưng nàng ta lại bảo ta viết là tám trăm lượng, và cho ta một trăm lượng tiền thừa.
Lời này nói ra, khiến tất cả mọi người đều bất ngờ, không dám tin nhìn chằm chằm vào Đàm Nhi.
Đàm Nhi nghe xong, cả người bị dọa mềm nhũn như bùn, nàng ta bụp một tiếng rồi quỳ xuống mặt đất, khuôn mặt sợ hãi nhìn chằm chằm vào Nam Cung Nguyệt, “Trắc phi, hãy giúp nô tài, hãy giúp nô tài, người nhất định phải giúp nô tài”
Nàng ta làm việc cho Trắc phi, số tiền này đều là đưa cho Trắc phi, nàng ta đầu có cái gan tham lam nhiều tiền như vậy chứ.
Nam Cung Nguyệt bực tức cắn răng, chưa kịp nói giúp cho Đàm Nhi, thì lại có người lên tiếng.
“Ta cũng nhận ra nàng ta, nàng ta đến để đặt cho Trắc phi một bộ trang sức.
Nhưng nàng ta không bảo ta viết biên nhận, mà trực tiếp mua bộ trang sức rồi rời đi.” Ông chủ cửa tiệm đồ trang sức cho hay.
“Bộ trang sức đó ông bán cho nàng ta bao nhiêu tiền?” Vân Nhược Linh hỏi.
Ông chủ đó suy nghĩ, rồi nói: “Ba ngàn lượng, ta nghĩ là người của Vương phủ đến mua, nên lúc đó đã ưu đãi cho nàng ta, cho nên bán rẻ đi một chút.
Vương phi nương nương, ta nói là sự thật, cho dù nàng ta đã làm gì đi nữa, thì cũng không liên quan gì đến bọn ta cả.”
Vân Nhược Linh nhất thời nhìn Lý tú tài: “Lý tú tài, chẳng phải người đã viết một vạn lượng lên đó sao? Đàm Nhi đã bảo nhiều bảy ngàn lượng, có đưa biên nhận cho người không?”
“Hình như là có, chỉ là ta không cẩn thận làm mất rồi.” Lúc này Lý tú tài khóc nức nở.
Sao Vương phi này lại lợi hại như vậy chứ.
Hắn ta không dám nói không có biên nhận, nếu như không có biện nhận, hắn ta viết vào một vạn lượng, thì cho thấy rõ ràng là hắn ta và Đàm Nhi cấu kết với nhau.
“Sao có thể làm mất biên nhận quan trọng như vậy chứ? Với lại, ông chủ người ta không viết biên nhận, thì Đàm Nhi lấy đâu ra biên nhận, chẳng lẽ là ngụy tạo sao? Nếu như là ngụy tạo, thì một tiên sinh phòng sổ sách như người lại không đi kiểm tra ra sao? Huống hồ, số lượng lớn như vậy, chẳng lẽ người không đến cửa tiệm đồ trang sức đối chiếu rõ ràng sao?” Giọng nói của Vân Nhược Linh lạnh lẽo.
Lúc này, Hòa thúc ở bên cạnh chen miệng vào: “Vương phi, rõ ràng Đàm Nhi không có biên nhận, nhưng Lý tú tài lại viết một vạn lượng, cho thấy hắn ta và Đàm Nhi đã thông đồng với nhau, tham nhũng tiền bạc của Vương phủ, một lần có thể tham nhũng được bảy ngàn lượng.
Hắn ta đến đây gần một tháng, thì không biết đã tham nhũng bao nhiêu, chi bằng phải người đi lục soát trong phòng của bọn họ xem sao.
“Ông nói đúng.
Người đầu, đi lục soát phòng của Lý tú tài cho ta, còn nữa, lục soát luôn cả Vũ Nguyệt các Vân Nhược Linh nghiêm giọng nói.
Nam Cung Nguyệt nghe xong, khuôn mặt nhất thời méo mó.
Nàng ta bước tới một bước, chặn thị vệ muốn đi lục soát lại: “Ai dám lục soát Vũ Nguyệt các của ta? Lẽ nào mấy người không cần mạng nữa sao? Đợi Vương gia trở về, ngài ấy nhất định sẽ không tha cho các người đầu
Đám thị vệ nghe Nam Cung Nguyệt nói vậy, quả thật có chút sợ sệt mà cúi đầu xuống.
Dù sao đây cũng là sủng phi của Vương gia.
Ngay cả Vương phi Vương gia còn không ưu ái, chỉ ưu ái mỗi sủng phi này, chỉ sợ là không thể lục soát phòng của nàng ta được.
Vốn nghĩ Vương phi luôn hèn nhát sẽ mềm lòng, nhưng không ngờ, Vân Nhược Linh ngẩng đầu lên, trầm giọng nói: “Lục soát, lục soát cẩn thận cho ta, Đàm Nhi thông đồng với Lý tú tài làm sổ sách giả, tham nhũng tiền bạc của Vương phủ, nên lục soát.
Trên trên dưới dưới của Vũ Nguyệt các đều không được bỏ qua, nếu như có chuyện gì, bản Vương phi sẽ chịu trách nhiệm hết”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...