Thiên Việt mờ mịt ngẩng đầu, đột nhiên làm thế nào cũng không nhớ được người trước mắt là ai, chính mình tại sao lại ngồi trên vùng tuyết trắng xóa này, Dĩ Thành đi đâu rồi, trong nháy mắt, đầu óc trống rỗng. Sau đó, tất cả ký ức chậm rãi trở về, mồ hôi nóng từng đợt tuôn ra, thân thể lại càng lúc càng lạnh.
Trần Hướng Đông vuốt mái tóc thấm đẫm mồ hôi của cậu, do dự nhiều lần, gian nan mở miệng: “Thiên Việt, nếu như… cậu từng nghĩ đến… từ bỏ?
______
Bệnh tình của Dĩ Thành khi gần vào đông, dần dần chuyển xấu.
Rốt cuộc, cơ thể bắt đầu teo rút. Mỗi ngày Thiên Việt tăng thêm hai lần xoa bóp. Mỗi một lần, Thiên Việt đều mệt đến mức đầu đầy mồ hôi, bản thân tựa như ốm nặng một trận. Ninh Khả nói, xoa bóp buổi sáng sớm, để cô. Thiên Việt cười cười nói: “Thị Dĩ Thành là một người đầu óc cổ hủ, vẫn là để em đi.”
Thiên Việt lại nói: “Chị, bên phía công ty, còn phản tốn rất nhiều tâm tư, một cô gái như chị, không phải dễ dàng.”
Ninh Khả cười nói: “Chuyện đó không cần nhắc đến. Ngày mai chị đem nem rán cho em, ngoài chợ đã có loại rau hẹ tươi ngon. Sở trường của chị đó, em nếm thử xem sao.”
Cách một ngày, Thiên Việt phát hiện, Dĩ Cương đến xoa bóp cho Dĩ Thành. Liên tiếp mấy ngày, mỗi buổi sáng sớm, Dĩ Cương đều đến, xoa bóp cho Dĩ Thành xong mới đi làm. Thiên Việt biết anh trai làm việc ở một công ty bảo an, bình thường cũng rất bận, còn có cha mẹ bên kia, phần lớn là hắn cùng chị Dĩ Thành chăm sóc. Thiên Việt nói với hắn, một mình mình bận là đủ rồi, mong hắn không cần vất vả như vậy. Hắn cũng không nói gì.
Đột nhiên một ngày, hắn nắm tay Dĩ Thành, gọi Thiên Việt vào, hắn nói: “Sức khỏe của mẹ càng ngày càng không tốt, cha đã có chút hồ đồ, anh làm anh cả, đại diện một chút vậy.”
Từ trong túi quần cầm một bọc vải đỏ, lại lấy ra hai chiếc nhẫn bạc kiểu dáng giống nhau, hình tròn đơn giản, một chiếc đeo vào ngón tay Dĩ Thành, kéo tay Thiên Việt, đeo một chiếc vào ngón tay cậu, đặt tay Thiên Việt vào tay Dĩ Thành. “Thiên Việt,” hắn nói, “Không đáng bao nhiêu tiền, là ý của cha mẹ, cũng là ý của mọi người trong nhà chúng ta. Thiên Việt, có thể gặp em, là phúc của Dĩ Thành.”
Thiên Việt nói: “Lời này nên là em nói, có thể gặp Dĩ Thành, là phúc của em.”
Dĩ Cương ha ha cười nói: “Hai người tụi em, đều có phúc khí. Thiên Việt, trước đây có chỗ nào không phải, em muốn thì đánh anh đi, muốn sao… thì… cứ vậy đi.”
Thiên Việt nhìn Dĩ Thành, Dĩ Thành lại nhìn cậu. Ánh mắt như đôi tay quyện vào nhau, anh không buông em, em cũng không bỏ anh.
Thiên Việt xoay đầu nói: “Được, anh hai.”
Dĩ Cương đưa tay, vỗ vai Thiên Việt, thuận tay vỗ nhẹ lên sau gáy Thiên Việt một cái, giống như trước đây hắn làm với Dĩ Thành.
Thiên Việt tiễn Dĩ Cương ra ngoài, quay lại phòng bệnh, nhìn thấy Dĩ Thành nhấc tay, đưa nhẫn bạc tiến lại trước mắt nhìn kỹ.
Thiên Việt cầm tay anh, mỉm cười nhìn.
Dĩ Thành cũng nhìn cậu, sau đó, mục quang lại dời sang một bên.
Thiên Việt đột nhiên cảm thấy trong mắt Dĩ Thành có gì đó đặc biệt, Dĩ Thành kiên cường lạc quan của cậu, cho dù lúc nào, đều là Dĩ Thành tươi cười, sắc thái trong mắt kia là gì? Là tuyệt vọng, tựa như đang nói, quá muộn, quá muộn. Ánh mắt đó, khiến sống lưng Thiên Việt nổi một tầng mồ hôi lạnh, cậu kéo tay Dĩ Thành, gọi anh. Dĩ Thành lại nhìn cậu, dùng mu bàn tay vuốt ve mặt cậu, như là an ủi, mang theo vô hạn quyến luyến.
Có lẽ bản thân Dĩ Thành có dự cảm, thân thể không động được, thâm tâm dường như đặc biệt mẫn cảm.
Bệnh tình Dĩ Thành càng ngày càng xấu, chức năng nội tạng bắt đầu suy yếu, rốt cuộc có một ngày, bác sĩ Trần nói với Thiên Việt, xúc giác cuối cùng ở tay phải cũng sắp mất.
Trần Hướng Đông nói: “Xin lỗi, tôi rất … hổ thẹn.”
Thiên Việt lắc đầu, nắm chặt đôi tay, đặt bên miệng, bất giác dùng răng cắn chặt. Rất muốn đem bản thân co cuộn thành một khối rất nhỏ, đem chính mình siết chặt lại, chặt đến mức không cho bất luận tai họa lẫn đau khổ tiếp tục xâm chiếm nữa.
Trần Hướng Đông mở tay cậu ra, gọi: “Thiên Việt, Thiên Việt.”
Thiên Việt mờ mịt ngẩng đầu, đột nhiên làm thế nào cũng không nhớ được người trước mắt là ai, chính mình tại sao lại ngồi trên vùng tuyết trắng xóa này, Dĩ Thành đi đâu rồi, trong nháy mắt, đầu óc trống rỗng. Sau đó, tất cả ký ức chậm rãi trở về, mồ hôi nóng từng đợt tuôn ra, thân thể lại càng lúc càng lạnh.
Trần Hướng Đông vuốt mái tóc thấm đẫm mồ hôi của cậu, do dự nhiều lần, gian nan mở miệng: “Thiên Việt, nếu như… cậu từng nghĩ đến… từ bỏ?”
Thiên Việt giống như bị điện giật bắn vào người, mạnh mẽ lắc đầu: “Không được. Không được.”
Trần Hướng Đông nắm chặt đôi vai run rẩy không ngừng của cậu: “Tôi hiểu, xin lỗi Thiên Việt. Làm một bác sĩ, thật sự không nên nói như vậy, chỉ là…”
Hơn nửa ngày, Thiên Việt mới tìm được thanh âm của chính mình, cậu nói: “Tôi cũng hiểu, bác sĩ Trần. Nhưng, không được… Tôi không thể bỏ mặc Dĩ Thành. Không phải trách nhiệm, không phải. Là tôi… trong cuộc sống của tôi, nhất định phải có anh ấy bên cạnh. Nhất định phải có anh ấy.”
Thiên Việt quay lại phòng bệnh, bởi vì là phòng chăm sóc đặc biệt, từ sớm đã bật điều hòa. Rất ấm áp.
Dĩ Thành vẫn chưa ngủ, Thiên Việt nắm tay anh, trong lòng bàn tay Thiên Việt, Dĩ Thành viết: Đi tìm bác sĩ Trần sao?
Thiên Việt gật đầu.
Dĩ Thành lại viết: Mệt không? Lại đây ngủ.
Thiên Việt im lặng hồi lâu. Bước đến tắt đèn. Đứng cạnh giường tự tay cởi quần áo của mình. Áo len trên người cậu, chính là Dĩ Thành đan cho cậu. Áo sơmi là cùng mua với Dĩ Thành, màu sắc và kiểu dáng giống nhau, một cái lớn, một cái nhỏ. Quần dài, bị sút chỉ, là Dĩ Thành khâu lại. Quần lót, cả hai cùng mua ở Gia Lạc Phúc, Dĩ Thành nói, màu trắng của em, màu lam của anh.
Thiên Việt nằm bên Dĩ Thành, cẩn thận ôm anh, kéo cánh tay còn tồn tại một tia tri giác của anh, đặt trước ngực. Thiên Việt vùi đầu vào vai Dĩ Thành, trong mùi thuốc nồng nặc cùng với khí tức của bệnh nhân, vẫn mơ hồ cất giữ hương vị ấm áp đặc biệt của Dĩ Thành.
Thiên Việt nói: “Anh, em nhớ anh lắm… rất nhiều.”
Thiên Việt nằm ngửa, tay Dĩ Thành chậm rãi vuốt ve thân thể Thiên Việt, thân thể gầy trơ xương rời rạc của cậu, thân thể tuổi trẻ vẫn rắn chắc, mịn màng, tay Dĩ Thành lướt qua lưng, tinh tế nhớ rõ trên lưng Thiên Việt, có một cái bớt màu xanh, giống như con gà trọc đuôi, khiến Dĩ Thành cười rất lâu, cười đến độ Thiên Việt tức giận, Dĩ Thành âm điệu không chuẩn mà xướng một đoạn điệu Hoàng Mai. Thắt lưng Thiên Việt tinh tế rắn chắc, đường cong gọn gàng tuổi trẻ, làn da bên trong bắp đùi mát lạnh mịn màng. Bàn tay thô ráp lạnh lẽo của Dĩ Thành, đã không còn lưu lại độ ấm ngày xưa, nhưng vẫn mang đến khoái cảm dài lâu cho Thiên Việt, cũng không cường liệt, lại gián tiếp giày vò, mang đến tư vị ấm áp, ngọt ngào, đau đớn ngày trước, Thiên Việt từng chút từng chút xoay người, để tay Dĩ Thành vuốt ve khắp toàn thân. Từ lúc Dĩ Thành bị thương đến nay, thân thể trẻ tuổi của Thiên Việt gần như đánh mất khả năng dục vọng, trong buổi tối như thế này, tất cả khát vọng ở nơi sâu nhất trong đáy lòng, dưới vỗ về chậm rãi kia nhẹ nhàng bới móc lên, từng xúc cảm ẩu thả dịu êm ấy lần đến địa phương tư mật kia, Thiên Việt vùi mặt thật sâu vào trong gối đầu, nặng nề thở dốc, nước mắt men theo hòa vào trong gối, thoáng cái ướt đẫm một mảnh, lạnh lẽo dán trên mặt.
Dĩ Thành, Dĩ Thành, mong anh có thể ghi nhớ Thiên Việt, dùng xúc giác cuối cùng của anh ghi nhớ Việt Việt.
Không lâu sau đó, Dĩ Thành mất đi tri giác cuối cùng. Bây giờ duy nhất có thể biểu đạt suy nghĩ, chỉ có đôi mắt. Nhìn về phía trước, biểu thị “phải”, hướng xuống dưới, biểu thị “không”.
Thiên Việt làm rất nhiều mảnh giấy nhỏ, dùng bút viết lên những từ dùng hằng ngày, “ngủ một lát”, “khát”, “tắt đèn”, “tìm bác sĩ”…, về sau, cậu lại tìm được một cuốn tiểu thuyết dày, cậu chỉ một chữ, Dĩ Thành hướng lên trên hoặc hướng xuống dưới, biểu thị đồng ý hay không, như vậy, tạo thành một câu, rất chậm rãi, nhưng ý tứ biểu đạt lại hoàn chỉnh hơn rất nhiều.
Thật ra, tất cả, Dĩ Thành đều không thường dùng đến, anh rất yên tĩnh, yên tĩnh khác thường, không có bất luận yêu cầu gì, cũng không có bất luận oán thán gì, nằm yên trên giường ngày này qua ngày khác.
Thiên Việt vĩnh viễn nhớ buổi chiều ngày đó, y tá thu thập đổi cái túi dưới thân Dĩ Thành, nói với Thiên Việt: “Chỗ ống cắm, có chút nhiễm trùng. Cần xử lý một chút.” Thiên Việt đứng bên cạnh, nhìn cô gái trẻ tuổi này, bình tĩnh xốc chăn Dĩ Thành lên, tẩy rửa thay thuốc cho anh. Cô vốn đã rất quen với việc này, Dĩ Thành khép hờ đôi mắt, trong lòng Thiên Việt hận bản thân đến mức muốn chết, tại sao lại để Dĩ Thành bị nhiễm trùng? Để anh bại lộ trước mắt người trẻ tuổi khác phái, không phải lần đầu, nhưng mỗi một lần đối với Dĩ Thành mà nói đều là giày vò trong lòng, Dĩ Thành luôn ôn hòa hữu lễ, Dĩ Thành hay xấu hổ, Dĩ Thành thật thà, Dĩ Thành cho dù là những ngày mùa hè nóng bức cũng không để trần.
Sau khi y tá đi, Thiên Việt bước đến, vuốt tóc Dĩ Thành, Dĩ Thành ngơ ngác nhìn cậu, bỗng nhiên dồn dập nháy mắt ra hiệu, Thiên Việt nhìn thấy, liền nhanh chóng cầm cuốn tiểu thuyết dày trịch kia, đây là ước định giữa cậu và Dĩ Thành, chứng tỏ Dĩ Thành có chuyện muốn nói.
Thiên Việt chỉ từng hàng từng chữ trên sách, Dĩ Thành “nói”: “Việt Việt. Việt Việt.” Lúc sau, lại là trầm mặc kéo dài.
Thiên Việt nói: “Anh nói đi, em đang nghe.”
Lại cách một hồi, Dĩ Thành lại nháy mắt vài cái.
Thiên Việt từng chữ từng chữ tìm ra chữ Dĩ Thành nghĩ.
Dĩ Thành “nói”: “Em – từ – bỏ, anh – giải – thoát.”
Thiên Việt hỏi: “Anh nói gì?”
Dĩ Thành lại “nói”: “Anh – từ – bỏ, ngươi – giải – em.”
Thiên Việt “phanh” ném sách xuống, quyển sách dày trịch nện xuống tủ đầu giường, phát ra thanh âm rất lớn.
Thiên Việt lao khỏi phòng bệnh.
Dĩ Thành đang nói gì? Anh muốn từ bỏ sao?
Thiên Việt không dám quay lại phòng bệnh, cuộn người ngồi ở góc tường.
Cậu sợ, vô cùng sợ.
Cậu giống như nghe thấy âm thanh tòa nhà lớn sau lưng ầm ầm đổ sập.
Cậu kiên cường, toàn bộ đều là vì đáp ứng với Dĩ Thành, mặc cho sau khi bị thương, Dĩ Thành vẫn luôn là trụ cột của cậu, cậu từng nghĩ Dĩ Thành sẽ đau, sẽ khổ, nhưng chưa bao giờ nghĩ Dĩ Thành sẽ sợ. Sợ bệnh, sợ tương lai, sợ – sống.
Sau ngày hôm đó, Dĩ Thành không bao giờ… “nói” nữa.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...