Khổng Ngọc Phân và Triệu Nghị, một 16, một 17 tuổi, (tính theo sinh nhật chứ 2 đứa này bằng tuổi nhé) đều đang ở tuổi ngây thơ. Hơn nữa đều là lần đầu tiên, sao biết tránh thai? Cho dù biết cũng không thể cẩn thận, chu đáo được. Người lớn có khi còn sơ sẩy huống chi là hai đứa trẻ.
Từ ngày mưu tính cho bọn họ lên giường, Cố Trường Khanh vẫn đợi “tin vui” của Khổng Ngọc Phân. Sau này tuy chia tay nhau cũng đủ để Khổng Ngọc Phân phải đau khổ nhưng Cố Trường Khanh vẫn thấy không đủ. Thời đại này trinh tiết đã chẳng còn quan trọng như trước, nhưng nếu từng phá thai… như vậy, nên tự cầu phúc thì hơn.
Chỉ là hình như vận khí của bọn họ không tệ, đã qua nửa năm, ngay tại lúc Cố Trường Khanh bắt đầu nghi ngờ kế hoạch của mình liệu có thành công hay không thì cuối cùng cô đã nhận được tin tốt.
Bất kể là ở trường hay ở nhà Cố Trường Khanh vẫn luôn ngầm chú ý bọn họ. Cho nên, rất nhiều chuyện không thể qua khỏi mắt cô.
Mấy ngày nay, sắc mặt Khổng Ngọc Phân rất tệ, thường xuyên ngẩn người, vẻ mặt ưu phiền, còn thường xuyên vào toilet. Ngay cả Khổng Khánh Tường cũng thấy sự khác lạ của cô:
– Ngọc Phân, con không khỏe?
Khổng Ngọc Phân tái mặt, ấp úng nói:
– Không, không có, chỉ là có chút đau đầu.
Điều này thực sự khác thường, trước kia dù cô ta có cãi nhau với Triệu Nghị cũng không hề hoảng loạn như vậy, vì thế Cố Trường Khanh càng thêm chắc chắn.
Hôm nay tan học, Cố Trường Khanh thấy Khổng Ngọc Phân lên xe Triệu Nghị, sắc mặt hai người đều không vui. Cố Trường Khanh liên tưởng lại sự khác thường của Khổng Ngọc Phân trong thời gian qua, vì thế đổi xe với Phương Mẫn, lén đi theo bọn họ. Xe của cô bọn họ rất quen thuộc, sợ bị phát hiện nên đổi xe khác cho an toàn.
Triệu Nghị cho xe đi tới một con đường cách xa trường học, sau đó dừng lại, bảo lái xe ra ngoài.
Cố Trường Khanh bảo ông Vương dừng lại không quá xa bọn họ, xuyên qua cửa kính sau, thấy bọn họ đang nói gì đó. Ban đầu còn rất bình tĩnh nhưng sau đó, Khổng Ngọc Phân bắt đầu kích động, động tác tay rất lớn, Triệu Nghị như cố gắng trấn an lại, thỉnh thoảng lại đè vai cô ta xuống. Sau đó, không biết Triệu Nghị nói gì mà Khổng Ngọc Phân tát cậu một cái rồi xoay người xuống xe, xông ra ngoài. Triệu Nghị vội đuổi theo.
Lúc trước bọn họ nói chuyện Cố Trường Khanh không thể nghe thấy gì, giờ thấy bọn họ xuống xe, tận dụng thời cơ, cô cũng vội xuống xe, lén nấp gần bọn họ, tuy rằng bọn họ đã cố ép giọng nhưng cô vẫn có thể nghe được một số câu nói vụn vặt.
Triệu Nghị giữ chặt Khổng Ngọc Phân:
– Ngọc Phân, em hãy nghe anh nói… Có lẽ không phải đâu… em đừng vội… Đợi thêm thời gian nữa…
Khổng Ngọc Phân quay đầu lại, mắt đỏ lên, giọng nói như đang khóc:
– … Em đã chờ rất lâu… vẫn không đến… Em rất sợ… Đã hơn hai tháng rồi… Làm sao bây giờ?
– Có lẽ là kinh nguyệt không đều, lần trước mẹ anh cũng như vậy…Ô kê bạch phượng hoàn*. Sắc mặt Triệu Nghị trắng bệch, hoang mang lo sợ.
– Triệu Nghị, anh là tên khốn nạn, anh còn muốn để em dây dưa đến khi nào nữa… Có tin em lại tát anh một cái không?
Khổng Ngọc Phân bỗng nhiên gào lớn.
Triệu Nghị vội bưng miệng cô ta lại, nhìn xung quanh. Cố Trường Khanh vội nấp đi.
– Em đừng làm ầm, người khác sẽ nghe được, để cha biết, anh chết chắc.
– Nghe được thì nghe, em sắp điên lên rồi.
Khổng Ngọc Phân lại kích động, sống chết giãy dụa.
Triệu Nghị vừa ôm vừa kéo cô vào trong xe, sau đó gọi lái xe về, mau chóng rời đi.
Cố Trường Khanh nhìn theo bóng xe cửa bọn họ, không nhịn được cười.
Ô kê bạch phượng hoàn? Thế mà cậu ta cũng nghĩ ra được…
Nhưng mà… thời gian tới phải theo dõi bọn họ cẩn thận, không thể để bọn họ lặng lẽ phá thai được, đứa bé này phải lợi dụng cho tốt.
Có lẽ là hai người không biết nên xử lý việc này thế nào, mấy ngày sau đó, sắc mặt Khổng Ngọc Phân càng tệ, ở nhà thường vô duyên vô cớ nổi cáu với người hầu. Dần dần, Khưu Uyển Di nghi ngờ, tối hôm đó, nhân lúc Khổng Khánh Tường ra ngoài xã giao, bà gọi Khổng Ngọc Phân vào phòng mình.
Cố Trường Khanh nhìn thấy, liền dặn Lý Giai:
– Giờ em lên lầu ba, chị ở dưới trông chừng, vạn nhất có người đi lên thì nhớ báo em một tiếng.
Mắt Lý Giai sáng bừng, vội vàng gật đầu.
Cố Trường Khanh lên lầu ba, đi đến bên ngoài phòng Khưu Uyển Di, thoáng có thể nghe được giọng nói bên trong.
– Cái gì? Con nói cái gì hả nha đầu chết tiệt kia? Con dám làm chuyện này?
Khưu Uyển Di đột nhiên cao giọng quát.
Sau đó là tiếng khóc của Khổng Ngọc Phân, càng khóc càng to, như là để phát tiết sự sợ hãi, buồn khổ của mình trong suốt thời gian qua.
– Đừng khóc nữa, con muốn để mọi người biết hay sao? Đừng quên, con bé ở lầu hai kia còn đang chờ xem chúng ta xấu mặt.
– Mẹ, con phải làm sao bây giờ, con rất sợ, con không dám đến bệnh viện.
Khổng Ngọc Phân khóc, giọng nói đầy hoảng sợ.
– Làm sao à? Đương nhiên không thể để thằng tiểu tử Triệu Nghị kia được lợi, đứa bé này không thể phá ngay được, chuyện này phải để nhà nó biết, để Triệu Nghị chịu trách nhiệm với con.
– Không được, không được, Triệu Nghị nói không thể để cha anh ấy biết, nếu không cha anh ấy sẽ đánh chết anh ấy.
Khổng Ngọc Phân bỗng la lên một tiếng, hẳn là bị Khưu Uyển Di đánh. Sau đó là tiếng Khưu Uyển Di quát:
– Con có đầu óc không, có thật là con gái của mẹ không? Giờ còn biết nghĩ cho nó? Mẹ nói cho con, nó không chết thì con chết, nếu con lén phá thai, vạn nhất nó đá con rồi thì con khóc với ai? Chẳng qua nó chỉ bị đánh một chút nhưng còn con? Con lỗ nặng rồi.
Khổng Ngọc Phân nghe đến đó thì lại khóc.
Có lẽ, Khưu Uyển Di thấy con gái khóc rất đau lòng nên hạ giọng nói:
– Hai bên gia đình đều có máu mặt, chuyện nói ra chỉ có lợi chứ không thiệt cho con chút nào. Con nhà người ta làm to bụng con mà nó dám không chịu trách nhiệm? Chưa biết chừng nhân lúc này có thể định hôn sự cho hai đứa. Gia thế nhà Triệu Nghị không tệ, cũng không kém Cố thị chút nào…
Khưu Uyển Di càng nói càng vui vẻ, thậm chí đề nghị:
– Hay là con tạm thời nghỉ học đi, sinh luôn đứa bé ra? Như vậy ván đã đóng thuyền, muốn chối cũng không được.
Ở bên ngoài, Cố Trường Khanh cười lạnh, nghĩ hay ghê, bà có bản lĩnh để cho con gái bà sinh con ra thì tôi cũng có cách để con gái bà có ôm con cũng không vào được cửa nhà họ Triệu.
Ai ngờ Khổng Ngọc Phân kêu lớn:
– Mẹ, con còn chưa qua 16 tuổi mà đã sinh con? Con không muốn sinh, thà chết cũng không. Con không muốn làm mẹ sớm như vậy, về sau con còn sống thế nào? Con không cần đứa bé này, con không cần đứa bé này.
Khổng Ngọc Phân càng ngày càng kích động, giọng nói càng lúc càng lớn.
Khưu Uyển Di vội trấn an:
– Được được, không sinh, không sinh, mẹ chỉ nói thế thôi, con nhỏ giọng chút, nói to quá bên ngoài sẽ nghe được.
Tiếp theo lại là tiếng khóc của Khổng Ngọc Phân, Cố Trường Khanh có
thể cảm nhận được nỗi đau khổ, sợ hãi của cô ta.
Thế này mà đã cảm thấy khó chịu rồi sao? Nhưng so với việc vì chị mà tôi mất cả mạng sống thì có đáng gì?
Khổng Ngọc Phân, còn không chỉ thế đâu, không dừng lại thế này đâu, chị cứ từ từ mà hưởng thụ.
– Chuyện này không thể giấu cha con, còn phải để ông ấy làm chủ cho con, bị mắng là không thể tránh được, mặc kệ ông ấy nói gì đều ngoan ngoãn nghe lời, không được tranh cãi, biết chưa?
Khổng Ngọc Phân lại khóc, tiếng khóc có hơi run run, có thể thấy được được sự sợ hãi với Khổng Khánh Tường của cô ta.
– Cuối cùng, nhất định không thể để Trường Khanh biết, bằng không còn không biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa.
Khưu Uyển Di nghiêm khắc dặn dò con gái, sau đó lại lo lắng hỏi:
– Nó không biết chứ?
– Nó không thể biết được, con chưa từng tiết lộ qua, thậm chí nó còn không biết quan hệ của con với Triệu Nghị, Triệu Nghị không cho con nói.
– Con chắc chứ?
– Con chắc chắn, nó nhất định không biết.
Cố Trường Khanh nghe đến đó đã hiểu ra đại khái, sợ bị bọn họ phát hiện, không dám ở lại lâu, lén lút đi xuống.
Lý Giai hưng phấn đẩy cô vào trong, khóa cửa cẩn thận rồi mới thấp giọng nói:
– Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Em không được giấu chị mà vui một mình đâu.
Cố Trường Khanh nhìn Lý Giai, ánh mắt Lý Giai rất linh hoạt, mặt nhỏ khiến người ta cảm thấy rất quỷ quái, thời gian qua, cô giúp đỡ Cố Trường Khanh quen thuộc với hạng mục của Từ Khôn, nói cho cô từng quá trình để thành lập một công ty, làm cho cô được lợi rất nhiều, cũng khiến cô càng ngày càng cảm thấy cần Lý Giai giúp đỡ.
Đúng là có chút chuyện, nếu cô không biết chân tướng thì không thể tham gia. Có phải nên nói cho cô không?
Nghĩ vậy, Cố Trường Khanh xoay người đi đến bên bàn tròn rồi vỗ vỗ ghế ở bên, ý bảo Lý Giai cũng ngồi xuống.
Đợi Lý Giai ngồi xuống rồi, Cố Trường Khanh nhìn cô, rất bình tĩnh hỏi:
– Lý Giai, chị thực sự muốn biết không? Chân tướng rất đáng sợ, nếu chị bị cuốn vào, có lẽ sẽ gặp nguy hiểm.
Lý Giai gật gật đầu, cô vốn luôn tinh quái lại đột nhiên nghiêm túc lại:
– Trường Khanh, ở với em chị không cảm thấy có sự chênh lệch tuổi tác, có đôi khi chị còn cảm thấy em trưởng thành hơn chị rất nhiều. Cho nên, chị coi em như bạn cùng trang lứa, thành thật, thẳng thắn.
Cô nắm tay Cố Trường Khanh, nhìn Cố Trường Khanh rồi nói từng tiếng:
– Trường Khanh, chị muốn biết, chị không sợ, chị muốn kề vai chiến đấu với em, không phải là vì chị muốn giúp em mà vì chị biết, em có thể đưa chị đến độ cao chị không thể tưởng tượng được. Trường Khanh, đó là điều chị muốn, là giấc mơ của chị. Cho dù vì nó mà phải mạo hiểm chị cũng cam tâm tình nguyện. So với cả đời thường thường bậc trung, bình thản vô vị, chị thà sống mạo hiểm. Đây là lựa chọn của chị, không liên quan gì đến em, em không cần lo lắng cho chị.
Trong thời gian qua cô đã nhìn rõ, Cố Trường Khanh có sự trưởng thành, bình tĩnh không hề tương xứng với độ tuổi, làm việc có quyết đoán, quyết tâm, nghị lực, hơn nữa cô còn có tiền. Điều cô thiếu chỉ là kinh nghiệm, là sự rèn luyện nhưng qua thời gian, năm tháng sẽ mài dũa cô thành một người có thể oai phong một cõi trời, mà người có quan hệ chặt chẽ với cô, đương nhiên cũng chẳng phải là tầm thường.
Còn cô, Lý Giai, sẽ là một trong số những người quan trọng ở bên cạnh Cố Trường Khanh, đây là cơ hội của cô, không phải ai cũng có được cơ hội này, cho dù mạo hiểm thì có sao?
– Cho nên, Trường Khanh à, em nói cho chị biết đi, cho dù em nói em là người ngoài hành tinh, đang bị kẻ khác đuổi giết chị cũng không sợ.
Rõ ràng đang nghiêm túc lại đột nhiên nói ra một câu đùa như vậy, hơn nữa vẻ mặt cổ quái của cô khiến Cố Trường Khanh không nhịn được, phì cười một tiếng.
– Đây không phải là chỗ để nói chuyện, em sợ có người ngoài hành tinh nghe lén, ngày mai chúng ta đến chỗ chú Văn rồi nói.
Cố Trường Khanh cười đáp.
(*Ô kê bạch phượng hoàn: Thuốc của Tàu, chuyên trị bệnh phụ khoa đại loại về kinh nguyệt abc … :)))
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...