18 tháng 1 là ngày họp đại hội cổ đông theo quy định của công ty, hàng năm cứ đến ngày này, công ty mở đại hội cổ đông để báo lại thành tích của công ty trong suốt một năm và báo cáo tài chính, chia hoa hồng cho các cổ đông và bầu thành viên ban giám đốc cho năm tới.
Từ 20 ngày trước công ty đã thông báo cho các cổ đông tham dự hội nghị này, mà hội nghị cuối năm này là lần họp đông nhất.
Năm nay vì tình hình đặc biệt, liên quan đến chuyện Cố Trường Khanh tham gia vào ban giám đốc nên mặc kệ là Cố Trường Khanh hay Khổng Khánh Tường thì cũng đều cố gắng mời mọi người đến đủ. Cho nên số người tham gia chiếm đến 85% cổ phần công ty.
Chủ tịch kiêm tổng giám đốc là Khổng Khánh Tường chủ trì cuộc họp lần này.
Đầu tiên là giám đốc tài vụ báo cáo tình hình tài chính trong công ty.
Về mặt này, vì Khổng Khánh Tường đã xử lý thỏa đáng nên cũng không có gì đáng để lo lắng.
Sau đó Khổng Khánh Tường tự mình báo cáo lợi nhuận cuối năm của công ty.
– Về mặt địa ốc, lợi nhuận của công ty tăng lên 60% so với năm trước.
Các cổ đông đều cao hứng vỗ tay, năm trước địa ốc bị đình trệ, năm nay bắt đầu sụt giá mà tăng được 60% đã là rất khả quan rồi.
– Về phương diện công nghiệp, năm nay vì chịu ảnh hưởng của suy thoái nên công nghiệp bị tác động nhất định nhưng công ty đã đưa ra rất nhiều kế hoạch ứng phó, tốc độ năm nay đạt 15%, trong hoàn cảnh này thì đây cũng là thành tích đáng mừng rồi, điều này phải cảm ơn mọi người ở phòng công nghiệp, cảm ơn sự lãnh đạo thông minh của giám đốc Trương.
Khổng Khánh Tường nhàn nhạt gạt bỏ công lao của Cố Trường Khanh, giám đốc Trương ngồi đó vội khiêm tốn nói:
– Không phải là công của tôi, tất cả đều nhờ sự lãnh đạo khôn ngoan của chủ tịch và sự cố gắng của mọi người trong công ty!
Sau đó, đám người bên Khổng Khánh Tường lại bắt đầu anh một lời tôi một lời để khen ngợi năng lực của Khổng Khánh Tường, các cổ đông không phải ai cũng hiểu rõ tình huống của công ty, bọn họ nghe mấy người này nói vậy, đương nhiên lại càng thêm tin phục Khổng Khánh Tường.
Đương nhiên Cố Trường Khanh không tiện khoe khoang thành tích của mình, Từ Khôn ở bên đang định nói một tiếng công bằng thì bỗng nhiên một giọng nói vang dội truyền đến:
– Sao chủ tịch Khổng lại không hề nhắc tới công lao của Cố tiểu thư, mọi người đều biết về mặt công nghiệp, công của tiểu thư Cố Trường Khanh là không thể không nhắc tới, xí nghiệp nhựa Sao Đỏ có thể trở mình được như vậy chính là thành tích tuyệt vời của Cố tiểu thư!
Khổng Khánh Tường bình tĩnh nhìn về phía người lên tiếng, chính là Hoàng Thao của Hoa Nhã, đối phương ngồi dưới, hai mắt nhìn thẳng vào ông ta, ánh mắt trong trẻo chẳng chút sợ hãi!
Khổng Khánh Tường cố đè nén cơn giận trong lòng, vội gạt đề tài này qua một bên:
– Tiếp theo là phương diện tài chính, mặt này mọi người cũng biết đó, chịu ảnh hưởng của nợ công ở Châu Âu, công ty có chút tổn thất, tốc độ tăng trưởng không đạt được đến như mục tiêu mong muốn nhưng trong tình hình chung này thì đúng là khó mà tránh được.
Khổng Khánh Tường nhẹ nhàng nói về phương diện tài chính, báo cáo vài con số, Khổng Khánh Tường tránh nặng tìm nhẹ, vừa không lừa gạt cổ đông nhưng cũng không để bọn họ cảm thấy ở phương diện này có gì không ổn, đây cũng chính là một nghệ thuật.
Cố Trường Khanh ngồi dưới khẽ hừ một tiếng, sao cô có thể để ông ta được như nguyện?
– Chủ tịch Khổng, tôi muốn biết, công ty rốt cuộc đã tổn thất bao nhiêu vào đồng Euro? Tôi muốn có một con số cụ thể…
Cố Trường Khanh cao giọng để cho tất cả mọi người có thể nghe thấy lời cô nói. Khổng Khánh Tường trợn mắt nhìn cô, sắc mặt u tối như đáy nồi, Cố Trường Khanh lại đón nhận ánh mắt của ông ta, lớn tiếng nói:
– Còn nữa, những hạng mục khác của phòng tài chính lỗ lãi cụ thể thế nào, thân là cổ đông tôi cần biết tình hình cụ thể, chủ tịch Khổng báo cáo bâng quơ như vậy khiến người ta nghi ngờ chủ tịch đang giấu diếm chân tướng gì đó vậy!
Từ Khôn lập tức hưởng ứng:
– Không sai, năm nay thành tích của phòng tài chính không ổn lắm, không nên thoải mái cho qua! Xin chủ tịch Khổng báo cáo cụ thể hơn một chút.
Cổ đông Chu phụ họa liên thanh.
Liên quan đến lợi ích của chính mình, lại có ba người dẫn đầu, các cổ đông còn lại cùng đều hưởng ứng, yêu cầu Khổng Khánh Tường công khai số liệu cụ thể.
Giám đốc Lưu của phòng quản lý tài chính thấy vậy thì toát mồ hôi lạnh, tình hình thực tế là thế này, bọn họ không hề làm theo kế hoạch ban đầu của phòng tài chính. Thấy năm nay đồng Euro tăng mạnh nên đã điều động nguồn tài chính từ các hạng mục khác qua để đầu tư, thu lợi rồi sẽ lại bổ sung tiền cho các hạng mục đó, chênh lệch trung gian sẽ là của bọn họ. Chỉ cần thành công thì trong quá trình chỉ có chút thao tác nhỏ cũng không thành vấn đề.
Nhưng không ngờ cuối năm đồng Euro lại sụt giá, một số hạng mục tài chính không thể bổ sung vào, đành phải làm chút thao tác vào đó. Tuy rằng không có vấn đề lớn nhưng rõ ràng hạng mục có thể kiếm tiền lại bị thiếu, đương nhiên sẽ bị các cổ đông chỉ trích, do đó cũng sẽ ảnh hưởng đến sự tồn vong của ông ta.
Thực ra chuyện này Cố Trường Khanh cũng không hiểu nhưng nếu Khổng Khánh Tường báo cáo mơ hồ như vậy đương nhiên là vì chột dạ, ông ta càng muốn mơ hồ hóa thì cô càng phải cụ thể hóa! Muốn chống đối, muốn chèn ép ông ta!
Nhìn sắc mặt Khổng Khánh Tường càng lúc càng trầm dưới yêu cầu của các cổ đông, trong lòng Cố Trường Khanh dâng lên cảm giác vui vẻ.
– Chủ tịch Khổng, đừng nên làm lỡ thời gian của mọi người, hay là, chủ tịch Khổng thực sự có chuyện muốn giấu chúng tôi?
Cố Trường Khanh nhìn ông ta cười nói.
Khổng Khánh Tường nhìn khuôn mặt tươi cười của cô, tay đặt trên bàn không khỏi nắm chặt, ông ta cảm thấy hàm răng thoáng đau nhức. (Nghiến gãy răng đi cũng được :v)
Ông ta thở sâu, cố gắng áp chế cảm giác xúc động muốn tát Cố Trường Khanh, cố giữ phong độ bề ngoài.
– Chẳng qua là tôi muốn tiết kiệm chút thời gian, nếu mọi người yêu cầu, được, tôi sẽ thỏa mãn các vị.
Nói xong ông ta đưa tất cả các số liệu ra, Cố Trường Khanh và Từ Khôn còn không ngừng hỏi các vấn đề liên quan khiến ông ta không thể tránh không thể né, rất nhanh những vấn đề của phòng tài chính đều bị bại lộ ra.
– Những hạng mục này rõ ràng là rất tốt, sao có thể lỗ nhiều như vậy, phòng tài chính làm ăn kiểu gì thế?
Các cổ đông đều chĩa mũi dùi về phía giám đốc Lưu của phòng tài vụ.
Những người này đều lăn lộn từ ngành tài chính mà ra, nội tình thế nào cũng có thể đoán được chút ít nhưng nghĩ chắc chắn phòng tài vụ đã xóa sạch mọi dấu vết, không để lại chứng cứ gì. Tuy rằng mọi người không thể làm gì những đều cảm thấy rất bất mãn với giám đốc Lưu.
Lúc này Hoàng Thao lại nói:
– Công ty giao phòng tài chính vào tay người như giám đốc Lưu đây thật đúng là thất sách!
Mọi người đều phụ họa, giám đốc Lưu đương nhiên không phải là người bình thường nhưng đối mặt với sự trào phúng của Hoàng Thao thì cũng không thể nói gì hơn, làm những hạng mục có thể kiếm tiền thành thua lỗ, không phải người bình thường thì là cái gì?
Giám đốc Lưu cúi đầu, cảm thấy tiền đồ của mình đã đến lúc chấm dứt.
Khổng Khánh Tường nhìn tình hình này, giận đến độ tim thắt lại.
Sau đó là bầu chọn thành viên vào ban giám đốc, đầu tiên là đưa ra danh sách đề cử của công ty, Cố Trường Khanh, Từ Khôn, Hoàng Thao, cổ đông Chu và công ty Simon đều có tên trong danh sách đề cử.
Sau đó là bầu phiếu, chọn trong 20 người này ra 12 người, đại biểu công nhân viên chức và hai cổ đông độc lập không nằm trong danh sách này.
Trong 85% cổ phần, chỉ cần số phiếu quá bán là có thể được chọn.
Bởi vì nhiệm kỳ làm chủ tịch của Khổng Khánh Tường chưa hết nên ông ta là cổ đông đương nhiên, không cần tham gia lần bầu bán này.
Từ Khôn, Hoàng Thao và đại biểu của công ty Simon đều thuận lợi lọt vào danh sách.
Giờ trên tay Cố Trường Khanh nắm giữ 37% cổ phần, hơn nữa thêm cổ đông Chu là 39%, chỉ cần tranh thủ thêm được 3,5% là có thể quá bán. Cố Trường Khanh nhìn Hoàng Thao, Từ Khôn và công ty Simon đều được anh bỏ phiếu tán thành, nếu anh vẫn ủng hộ đến cùng thì thêm 5% cổ phần chính là 44%, có thể nói ban giám đốc chính là thiên hạ của cô rồi, cô muốn ai lên sàn thì người đó sẽ được lên!
Rất nhanh, lại đến lượt Khưu Minh Căn.
Lần này phòng nhà đất của Khưu Minh Căn có thành tích nổi trội cho nên Khổng Khánh Tường cũng không lo lắng cho ông ta. Bản thân Khổng Khánh Tường có 38% (tính thêm công ty được bán 4% ở Bắc Kinh mới là được 38%), chỉ cần thêm 4,5% là được, ông ta tin tưởng vào thực lực của Khưu Minh Căn, nhất định có thể được các cổ đông ủng hộ, thuận lợi vào ban quản trị.
Lúc bắt đầu bầu phiếu, Khổng Khánh Tường giơ tay, công ty ông ta chuyển nhượng 4% kia cũng đã hứa hẹn sẽ ủng hộ, bên này người của ông ta cũng chiếm được đến 2%, giờ đã được 36%, nhưng sau đó chẳng ai ủng hộ nữa.
Khổng Khánh Tường quét mắt nhìn quanh, lòng thầm kinh hãi, ông ta gõ gõ bàn, nói vào phone để kéo phiếu cho Khưu Minh Căn:
– Giám đốc Khưu là nhân tài quản lý, có kinh nghiệm phong phú, luôn đưa ra những đề nghị đúng đắn cho công ty, chỉ dựa vào thành tích của phòng địa ốc lần này là biết, nhân tài như vậy chẳng lẽ không đáng để vào ban giám đốc sao?
Khưu Minh Căn cũng lo lắng nhìn quanh, chưa bao giờ cảm thấy lo lắng như lúc này.
Nhưng vẫn như cũ, số cánh tay giơ lên chỉ lác đác được 2,3 người.
Khổng Khánh Tường có cảm giác đứng ngồi không yên.
Ông ta nhìn xuống dưới để tìm kiếm người ủng hộ.
Cố Trường Khanh nhìn ông ta cười cười, Từ Khôn nhìn thẳng vào ánh mắt của ông ta, Hoàng Thao cúi đầu nhìn quanh, cổ đông Chu cười đắc ý còn những người khác cũng đều hững hờ nhìn ông ta rồi lại nhìn ra chỗ khác.
Khổng Khánh Tường hơi biến sắc, có chút mất kiên nhẫn, cuối cùng nhìn về phía đại biểu công ty Simon, đại biểu công ty này là một người đàn ông Mỹ hơn 40 tuổi nuôi râu dài. Đối phương nhận được ánh mắt của Khổng Khánh Tường nhưng cũng chẳng tỏ vẻ gì.
Gân xanh trên trán Khổng Khánh Tường nhảy loạn, ông ta áp chế sự tức giận trong lòng, nhìn đại diện của công ty Simon mà trầm giọng nói:
– Tiên sinh Wilson, chẳng lẽ anh cũng thấy giám đốc Khưu không đủ tư cách gia nhập ban giám đốc sao?
Công ty Simon rõ ràng đã có thỏa thuận miệng với ông ta, giờ hẳn là phải ủng hộ ông ta mới đúng!
Ông ta nhìn chằm chằm Wilson, vẻ mặt này như thể nếu Wilson không thực hiện lời hứa thì ông ta sẽ cho Wilson đẹp mặt vậy.
Cố Trường Khanh ở dưới nhìn gương mặt dần xanh mét của Khổng Khánh Tường, lòng sảng khoái vô cùng.
Giờ đã không chịu nổi rồi sao? Đợi đi, sẽ còn có chuyện khiến ông không thể chấp nhận hơn nữa đó! Khổng Khánh Tường, hi vọng tim ông đủ khỏe!
Bên cạnh, Hoàng Thao lặng lẽ quay sang nhìn thoáng qua Cố Trường Khanh, nhìn thấy cô vì hưng phấn mà mắt sáng lấp lánh cùng với nụ cười thản nhiên kia, thấy cô vui vẻ như vậy, lòng anh cũng thoải mái.
Anh cười cười, quay đầu đi.
Bên kia, Wilson ngẩng đầu nhìn Khổng Khánh Tường ngồi đó, sờ sờ ria mép bên môi rồi cười nói:
– Chủ tịch Khổng, quả thật tôi cảm thấy giám đốc Khưu không có tư cách vào ban quản trị!
Khổng Khánh Tường chỉ cảm thấy đầu như nổ tung, mặt đỏ bừng lên chỉ trong giây lát.
Giờ khắc này, ông ta hận không thể ném chén trà trong tay vào mặt Wilson.
Mẹ kiếp, quỷ Tây Dương, giặc già Mỹ! Tiểu nhân không tuân thủ lời hứa!
Khổng Khánh Tường giận đến run người, hai tay nắm thật chặt, dùng hết sức lực để khắc chế cảm xúc của mình.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...