Lúc người của Thạch gia tới đưa thiếp mời thì mặt trời đã xuống núi.
Trường Đình đang mơ màng nằm trên giường ngủ bù, trong sương phòng có thắp một cây nến cực nhỏ.
Trần Ẩu lấy chụp đèn lưu li bao lại, ánh sáng chỉ lộ ra từ khe hở khắc hoa mang lại vẻ nhu hòa trợ giúp người ta ngủ ngon.
Bách Tước bưng bồn nước ấm vào nhà, cách rèm trướng nàng ta nhìn vào trong sau đó nhỏ giọng hỏi tiểu nha hoàn Thanh La, “Cô nương còn chưa tỉnh ư?”
Thanh La lắc đầu, thò người vào trong nhìn một cái lại khó xử không dám nói lời nào.
Nàng ta xua xua tay chỉ chỉ Trần Ẩu, lại làm khẩu hình nói, “Không… cho… gọi…”
Lăn lộn một đêm, sáng sớm Trường Đình lại cùng lão gia và lang quân đóng cửa nói chuyện hồi lâu nên tới lúc ra ngoài sắc mặt nàng đã xanh xao, bước chân cũng phù phiếm.
Về tới sương phòng nàng cố chống đỡ tinh thần để tắm gội xong sau đó lập tức lên giường đắp chăn ngủ tới bây giờ.
Tính ra cũng mới chỉ được ba canh giờ…
Cô nương đã bao giờ chịu khổ thế này đâu, các nàng nhìn thấy cũng đau lòng!
Bách Tước lập tức khó xử, thò đầu ra bên ngoài nhìn nhìn.
Thạch gia phái vị Thạch Đại lang quân kia tự mình đưa thiếp, lão gia không ra mặt, Đại Lang quân cũng không ra mặt mà chỉ có Nhị Lang quân ra mặt đáp lời, cho Thạch gia mặt mũi.
Nhưng khó xử chính là ở chỗ nữ quyến này, Dữu thị chỉ đích danh “con gái của cố nhân”.
Hơn nữa theo gia đình thế gia quy củ mà tiểu cô nương còn ngủ lúc mặt trời vừa xuống núi thì cũng không phải việc dễ nghe.
Chính vì thế Phù thị đã cho người tới gọi hai, ba lần, ai biết cô nương còn chưa dậy…
Trần Ẩu như môn thần tọa trấn nên mọi người cũng không dám lỗ mãng.
So với Trần Ẩu đã hầu hạ Trường Đình mười năm thì cả đám tiểu nha hoàn ở đây căn bản chẳng ai dám bằng.
Bách Tước đặt chậu đồng xuống, cách rèm châu nàng ta ra hiệu cho Trần Ẩu nhưng có lẽ có gió nên rèm châu phát ra tiếng động leng keng.
Trần Ẩu không nhúc nhích nhưng người trên giường lại trở mình, chân đá vào quả cầu hương áp ở góc chăn.
Quả cầu theo đó lăn xuống, Trần Ẩu chưa kịp đón lấy thì quả cầu bạc đã rơi trên mặt đất phát ra tiếng loảng xoảng.
Trường Đình mê màng nửa mở mắt, sau đó nàng chậm rãi nhắm mắt lại.
Cuối cùng nàng mở bừng mắt, nửa ngồi dậy hỏi, “… Đã bao lâu rồi?”
Trần Ẩu vội xoay người nhét đệm mềm phía sau lưng cho nàng, lại nhìn đồng hồ nước và ôn nhu nói, “Còn sớm, mới tối thôi.
Cô nương đói bụng không? Dùng chút cháo nhé?”
Trường Đình ngủ đến đầu óc choáng váng, cũng không có kiên nhẫn nói chuyện nên chỉ lắc đầu sau đó nhìn qua ngoài cửa sổ.
Hóa ra nàng đã ngủ tới lúc trời tối đen…
Nhưng một đường này càng đi càng lạnh, mùa đông phương bắc mặt trời lặn khá sớm thì phải…
Bách Tước bưng chậu đồng vào phòng và đặt trên một cái giá cạnh vách tường.
Sau đó nàng ta nhẹ giọng nói, “Lão gia và Đại lang quân đều cho người tới xem ngài, à, Trịnh Ẩu chỗ phu nhân bên kia cũng có tới tìm ngài rất nhiều lần…”
“Phu nhân muốn làm cái gì?” Trường Đình lập tức bắt được một câu cuối, nàng vừa uống nước mật ong vừa chậm rãi hỏi.
Trần Ẩu nhìn Bách Tước, nha đầu này cái gì cũng tốt chỉ là quá cẩn thận, tới mức không muốn gánh trách nhiệm gì.
Dữu thị thì tính là cái gì? Thạch gia lại tính là cái gì? Còn dám nói tới “con gái cố nhân”, quá vớ vẩn.
Bọn họ dám nhận quàng thì cũng phải chịu ghẻ lạnh là đúng rồi.
Chuyện xấu vốn nên để tôi tớ gánh chịu, người xấu cũng hẳn là để nô tài làm nhưng Bách Tước lại chọc chuyện này ra trước mặt chủ tử.
Mà theo tính tình cô nương thì hẳn sẽ không đi, vậy chẳng phải cái tội không đi đó sẽ rơi trên đầu chủ tử ư?
Có quý nữ của thế gia nào tính nết dịu dàng như nước mà không phải do trải sự đời mài giũa mà thành? Là người thì đều có chút khó tính, nhưng chẳng qua có nô tài bên dưới cam tâm làm kẻ xấu gánh cho bọn họ mà thôi.
Mà đó cũng là sự chu đáo của nô tài, như Bách Tước chính là không chu toàn.
“Dữu phu nhân cùng Thạch Đại Lang quân tới đưa thiếp mời, phu nhân cảm thấy ngài hẳn nên tới chào hỏi một chút.” Trần Ẩu cười một cái nói, “Bọn họ đã tới mời hai lần, ngài chưa tỉnh nên ta để Trịnh Ẩu đi về trước.”
Trường Đình lại uống tiếp nước mật ong sau đó “à” một tiếng.
Lúc này đầu óc choáng váng mới tỉnh táo lại, nàng nhíu mày hỏi, “Đằng trước là ai ra mặt đón?”
“Là Nhị Lang quân.” Bách Tước nhẹ giọng đáp.
Trường Đình đưa cái chén cho Trần Ẩu, sau đó ngồi trên giường nghĩ nghĩ.
Trường Mậu là con thứ của Lục Xước, tuy là con vợ lẽ nhưng vì Lục Xước tổng cộng chỉ có hai đứa con trai nên Lục Trường Mậu ở lại nhà cũ trông coi hay đi theo bên người Lục Trường Anh đều sẽ có tiền đồ không tệ.
Thạch Mẫn tới đưa thiếp mời nên Lục Trường Mậu ra đón cũng không tồi.
Cho dù buổi sáng nói chuyện một hồi lâu nàng vẫn không rõ Lục Xước muốn làm cái gì.
Nàng chỉ biết Lục Xước không giận Thạch gia, thậm chí còn có vài phần xem trọng nhưng nàng còn biết Lục Xước không coi Thạch gia là bạn bè cũng không coi bọn họ là địch, thái độ quả là không rõ…
Không đúng, có thể làm Lục Xước tự hỏi đến tột cùng là đối thủ hay bạn hữu thì thế gian này vốn cũng không có mấy người!
Bách Tước cúi đầu đợi Trường Đình ra lệnh.
Trường Đình nửa ngồi trên giường sửng sốt một hồi, cả người có chút nhũn ra.
Sau đó nàng hắng giọng, ánh mắt thoáng thấy Bách Tước vẫn còn ở đó thì suy nghĩ một lát và nói, “Ngươi đi báo với phu nhân và Dữu phu nhân là tối qua ta bị gió lạnh, ngủ không ngon nên hơi đau đầu, hôm nay không tiện đi bái kiến…” Sau đó nàng ngừng lại rồi hỏi, “Không phải tới đưa thiếp mời sao? Chờ dự tiệc ta sẽ tự thỉnh an Dữu Quận Quân.”
Trường Đình còn chưa xuất giá nên đương nhiên không được phong Huyện Chúa, nhưng Dữu thị hiện giờ lại là Quận Quân hàng thật giá thật.
Lấy chức danh mà nói thì việc nàng thỉnh an bà ta cũng là thiên kinh địa nghĩa.
Bách Tước vui vẻ lên tiếng sau đó xoay người đi ra ngoài.
Trần Ẩu cảm động đến lão lệ tung hoành, “Ai da! Cô nương của ta, cuối cùng ngài cũng thông suốt.
Ngày xưa ngài không thích là sẽ nói thẳng ra, đến suy nghĩ trong lòng cũng không hề che chắn! Khuyên can mãi cuối cùng bây giờ ngài cũng có thể đưa ra được cái lý do từ chối!”
Trần Ẩu xuất thân từ cung đình, cảm xúc luôn giấu vào trong, rất khó có lúc bà ta tỏ thái độ thế này.
Trường Đình ha ha cười rộ lên, nàng không thích là thật bởi vì như nàng đã nói, đời người chỉ ngắn ngủi vài thập niên, hà tất nàng phải khiến bản thân không vui.
Nhưng hôm nay nàng đưa ra lý do cho bản thân không phải vì nàng không thích mà vì có nguyên nhân khác.
Nhưng nàng lại không muốn nói với Trần Ẩu.
Lục Xước cũng chưa cho Thạch Mãnh chút sắc mặt nào, cũng không để Chu quản sự lấy giọng quan trên đánh vào mặt Thạch gia.
Cha nàng còn nhận thiếp của nhà bọn họ thì nàng là con gái Lục gia, đương nhiên phải theo cha nàng.
Nhưng vì sao hôm nay nàng lại không thích đi gặp Dữu thị chứ?
Trần Ẩu có suy đoán riêng, Phù thị cũng thế, nhưng chẳng ai hỏi ra miệng.
Chỉ có Trường Ninh nho nhỏ là nhíu mày hỏi: “Trưởng tỷ chán ghét Thạch gia nên mới không đi gặp người ta ư?”
Lục Trường Ninh từ chỗ Phù thị ra tới là lập tức đến thăm nàng.
Tiểu cô nương bị sún răng cửa nên há mồm là lọt gió.
Cả người cô nhóc nho nhỏ ngoan ngoãn ngồi trên ghế con, ghé trên gối mềm, đôi mắt to xoay tròn nhìn nàng, giọng mềm mại hỏi, “Nhưng tỷ lại để Bách Tước đến tạ lỗi với Dữu phu nhân, còn nói tới lúc dự tiệc sẽ vấn an.
Vậy là tỷ không chán ghét Thạch gia.”
Một câu sau không phải câu hỏi mà là câu trần thuật.
Trường Đình quay đầu đi không nhìn nàng, tay lại đưa cho Lục Trường Ninh một cái lò sưởi khắc hoa, “Bây giờ đã vào đông, thời tiết bắc địa cực kỳ lạnh, muội mau cầm cho ấm tay.”
Trường Ninh mở to mắt, cực vui vẻ đón lấy sau đó tự nhiên mà nhích gần người chị gái, thân mật cọ xát, “Trưởng tỷ… Trưởng tỷ…”
Trường Đình tránh không kịp thế là bị em gái út cọ đầy cả lòng, trốn cũng không thoát.
Nàng không còn cách nào chỉ có thể đột nhiên ngồi dậy, cả cái mặt nhỏ của Trường Ninh cứ thế chôn trong gối mềm.
Trường Đình bật cười thành tiếng, thuận tay xách em gái lên rồi hắng giọng nói, “Cho dù không thích thì nên nói thế nào vẫn phải nói như thế, dù không nói không làm thì vẫn phải giữ đường lui cho bản thân.
Giống như hiện tại ta không biết đối đãi với Thạch gia thế nào, nếu gặp thì ta không thích, nhưng nếu kiêu căng quá lại sợ hỏng việc.
Vì thế ta dứt khoát không gặp, để lại không gian mơ màng cho cả hai bên.
Chờ phụ thân có chủ ý rồi ta lại học theo là được —— phụ thân sẽ không làm sai.”
Trường Ninh ngước khuôn mặt nhỏ từ trong đống gối mềm, ánh mắt sáng rực nhìn Trường Đình giống như ngôi sao hướng về ánh trăng nói: “Trưởng tỷ nói rất có đạo lý!”
Trường Ninh cảm thấy kính nể chị gái tự đáy lòng.
Mặt Trường Đình đỏ lên, ngay sau đó nàng thản nhiên ừ một tiếng.
Đây là những lời cha nàng dạy sáng nay, nàng chỉ lặp lại.
Đây chính là nàng thông minh, hơn nữa cái này cũng không tính trộm lời!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...