Ai có thể nói cho cô biết rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra không? Diệp Hạo Vỹ nói sẽ đến đón cô, làm sao hiện tại lại có thể là Diệp Đình Thâm…
Cô muốn chạy trốn, nhưng lại không thể di chuyển, thật đúng là vô dụng mà!
Cô đứng ngồi không yên, muốn chạy trốn, thì Diệp Đình Thâm lại hiện hữu trong mắt.
Anh nhíu mày, nhìn chằm chằm vào mái tóc mềm mại của cô, nghĩ đến việc nếu không về nhà nghe được cuộc điện thoại kia, thì tiểu nha đầu này sẽ bỏ chạy mất. Thật sự Diệp Đình Thâm cũng không biết dùng lời nào để diễn tả tâm tư lúc này.
Tuy nhiên, suy nghĩ này chỉ hiện ra vỏn vẹn trong nháy mắt. Cho dù thế nào, nếu anh đã tới thì anh sẽ không để cô rời đi thêm lần nữa!
Điều gì sẽ xảy ra nếu cô chỉ coi anh như trưởng bối trong nhà? Cho dù thế nào, cũng sẽ có biện pháp thay đổi.
Vươn tay về phía trước, nâng cằm cô lên, Diệp Đình Thâm nhìn chăm chú, không chớp mắt, nói: “Lục Khinh Lan, tỉnh dậy liền muốn chạy trốn sao? Hừ, em xem tôi là dạng người gì?”
Lục Khinh Lan buộc phải ngẩng đầu nhìn. Khoảng cách giữa hai người đã rút lại rất gần, gần đến mức cô có thể đếm được anh có bao nhiêu sợi lông mi dày.
Nếu như, không phải ánh mắt kia quá mức sắc bén…
“Cháu…”
Lục Khinh Lan lúng túng nhìn sang chỗ khác, tim đập liên hồi, mặt mo (mặt già) cũng phải trở nên đỏ bừng khó chịu, so với cái mông của loài vật nào đó thì cũng không khác mấy. Sợ là với nhiệt lượng này, cũng có thể đủ nấu một khối thịt bò bít tết chín được tám phần!
“Cháu cái gì? Hừ?”
Đẩy cái đầu nhỏ lộn xộn của cô ra, bốn mắt đối diện nhìn nhau, Diệp Đình Thâm từng bước ép sát cô, hơi thở ấm áp phun lên khiến khuôn mặt nhỏ của cô càng trở nên đỏ bừng.
“Cần tôi nhắc lại chuyện tối hôm qua cho em nghe không?”
Theo động tác của anh, nhiệt độ trong xe lập tức tăng lên, các yếu tố mơ hồ trong không khí cũng dần tích tụ lại.
“Hôm qua… chuyện xảy ra... chỉ là ngoài ý muốn...”
Lục Khinh Lan thực sự không biết mình lấy dũng khí từ đâu ra mà dám nói một câu như vậy, rõ ràng từ nhỏ đến lớn, đối với anh, cô đều cảm thấy sợ hãi một cách khó hiểu.
“Ngoài ý muốn? Được… được, được lắm!”
Nghe đến đây, Diệp Đình Thâm đột nhiên buông cằm cô ra, giận quá hóa cười:
“Lục Khinh Lan, tôi đúng là quá xem thường em rồi. Một câu nói ngoài ý muốn mang mọi chuyện phát sinh xoá hết đi!”
Lục Khinh Lan mở to miệng, không nói gì, chỉ ngơ ngác nhìn ngón tay của mình.
Sau khi hít một vài ngụm khí lạnh, rốt cuộc thì Diệp Đình Thâm cũng khống chế được tâm tình của mình, anh liền khôi phục lại dáng vẻ trước sau như một, thanh nhuận ôn nhã, như thể cơn tức giận vừa rồi chỉ là ảo giác.
Anh nhìn cô, chậm rãi nói, có chút kiên định không thể xem thường:
“Chuyện đã như thế… chúng ta kết hôn đi.”
“Cái gì?”
Lục Khinh Lan nghi ngờ lỗ tai có vấn đề, run rẩy hỏi:
“Chú nhỏ… chú… chú vừa nói cái gì?”
“Hai chúng ta kết hôn đi.” Vẫn giữ dáng vẻ bình tĩnh nhìn cô, Diệp Đình Thâm không ngại lặp lại lần nữa.
Lục Khinh Lan khó khăn ngẩng đầu nhìn anh, nhưng lại thấy ánh mắt kia vô cùng sâu sắc, giống như sắp đem chính mình hút vào, không có chút ý tứ đùa giỡn.
Liếm đôi môi hơi khô của mình, Lục Khinh Lan cố hết sức sắp xếp ý tứ, cố gắng làm cho mình trông thật bình thường, cô không biết rằng những ngón tay đang xoắn vào nhau của mình đã run rẩy thành dạng gì:
“Tại sao... tại sao? Chỉ là chuyện ngoài ý muốn thôi… cháu… cháu không cần chú phải chịu trách nhiệm…”
“Không cần tôi chịu trách nhiệm?”
Diệp Đình Thâm cười cười, có vẻ như đang nói đùa nhưng thực sự rất nghiêm túc, nói:
“Nhưng em phải chịu trách nhiệm với tôi.”
“Cháu…”
Không cần soi gương, Lục Khinh Lan cũng biết sắc mặt của mình vô cùng khó coi. Hơn nữa, càng hối hận hơn vì đã uống quá nhiều rượu như vậy. Nhìn đi! Uống cho lắm rượu vào rồi xem chuyện gì đã xảy ra đi!
“Chú nhỏ… thật… thật xin lỗi. Chúng ta đều là người trưởng thành mà đúng không? Cho nên… đúng không? Mà cháu cũng đã có bạn trai rồi, chúng ta…”
“Bạn trai?” Diệp Đình Thâm chế nhạo cười một tiếng, nhanh chóng ngắt lời cô, “Không phải là đã chia tay rồi sao?”
“Chúng cháu, chúng cháu chỉ bịa đặt thôi!” Không muốn bị bức hôn, Lục Khinh Lan chỉ mong rằng lý do này tạm thời có thể qua được mặt người kia.
“Được, coi như các người đã được hòa giải nhưng em có chắc chắn hiện tại cậu ta vẫn là bạn trai của em không? Lục Khinh Lan, thị lực nhìn người của em sao lại giảm sút rồi vậy?”
“Chú có ý gì?”
Một chuỗi dự cảm xấu tràn ngập từ đáy lòng, Lục Khinh Lan chăm chú nhìn người trước mặt.
Diệp Đình Thâm cười cười không nói, lập tức xoay người, cầm vô lăng cho xe lao ra ngoài.
Phóng hết cỡ, cuối cùng cũng dừng lại trước một khách sạn.
“Xuống đi.” Mặt anh vẫn không thay đổi biểu cảm, nắm lấy tay Lục Khinh Lan, kéo cô đi qua hành lang, ấn thang máy thẳng đến phòng 503.
“Mạc Dương, nhanh lên...”
Mới vừa tới cửa phòng ngủ, thanh âm câu dẫn mê người đã truyền vào trong tai Lục Khinh Lan.
Sắc mặt của cô liền tái đi, Mặc Dương?
“Mạc Dương... Em so với Lục Khinh Lan kia, ai... ai tốt hơn…?”
“Đương nhiên là em rồi, bảo bối. Anh vẫn luôn một mực yêu em. Lục Khinh Lan làm sao có thể so sánh với em được? Người phụ nữ ngu xuẩn đó, cùng lắm cũng chỉ là một cái đệm lót dùng tạm thôi.”
Mặc dù tính tình của Lục Khinh Lan không dễ bị kích động, nhưng ai có thể bình tĩnh chứng kiến sự thật bạn trai mình phản bội mình chứ?
Chưa nói đến sáng sớm cô còn nhận được tin nhắn xin lỗi từ Mạc Dương, cầu xin hòa giải.
“Được... Mạc Dương, em yêu anh...”
“Anh cũng yêu em…”
Nghe đến đây, cô không nhịn được nữa, dùng sức đá tung cánh cửa phòng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...