Một nhóm đám người cùng binh lính lập tức đuổi tới trước mặt của Diệp Tiểu Y. Kiều Phong đối với cái này mặt nạ tương đối quen thuộc, đây chẳng phải là giáo chủ đại nhân mặt nạ chuyên dụng sao? Chẳng lẽ đến kiểm tra xem hắn có hay không hoàn thành nhiệm vụ.
Tiêu Phong nhanh chóng tăng tốc mình hướng phía trước cái này nam nhân mặt nạ quỳ xuống một gối: “Đệ tử Kiều Phong ra mắt giáo chủ đại nhân, nhiệm vụ người giao. Ta nhất định sẽ hoàn thành. Giáo chủ đại nhân không bận người phải ra tay.”
“Nhiệm vụ của ngươi đã hoàn thành, đi ra phía sau đi. Còn lại giao cho ta.” Diệp Tiểu Y bước ngang qua Kiều Phong nói.
“Giáo chủ đại nhân, phía trước người rất nhiều. Vẫn là ta giúp ngươi chặn hậu. Giáo chủ mang theo mọi người trước chạy đi. Nếu như Kiều mỗ có mệnh hệ gì, mong giáo chủ giúp ta chăm sóc… A Chu cô nương.” Kiều Phong lập tức hướng trước Diệp Tiểu Y tiếp tục quỳ xuống mong hắn rút lui.
“Nữ nhân của ta, ta sẽ tự mình biết chăm sóc, từ lúc nào cần ngươi nhờ vả tới. Bộ tai điếc hả? Ta bảo lui về phía sau.” Diệp Tiểu Y quát lớn. Cái tên này rõ ràng vẫn đối với hắn bên cạnh nữ nhân nhăm nhe.
“Giáo chủ đại nhân… ta…” Kiều Phong muốn giải thích lập tức bị Tô Tinh Hà kéo ra phía sau quát: “Từ khi nào giáo chủ làm việc còn cần ngươi quản. Kiều Phong ta biết ngươi trên giang hồ tai to mặt lớn, nhưng giáo chủ đại nhân kêu ngươi lui ngươi nghe không thủng sao? Bộ ngươi ngay cả giáo chủ lời cũng không nghe, muốn tạo phản hả?”
Bề ngoài Tô Tinh Hà như đang chửi mắng Kiều Phong, nhưng thực chất là đang bảo vệ cho hắn tính mạng, giáo chủ đại nhân đang tức giận, ngươi còn chọc đến hắn nữ nhân. Chẳng phải là muốn chết. Kiều Phong đến cứu mạng hắn, hai người ít nhất có giao tình không tệ.
“Nhưng mà ta… ta là lo giáo chủ đại nhân chống đỡ không nổi.” Kiều Phong mấp máy miệng nói. Đây không phải là vài người, mà một đội quân. Lấy thịt đè người, cao thủ võ lâm cũng bị đè chết.
“Im miệng, giáo chủ hắn không cố ý, ngươi đại nhân đại lượng tha cho hắn một mạng.” Tô Tinh Hà cầu xin nói.
“Tinh Hà ngươi rất thông minh. Không sao, bổn giáo chủ không tính toán với hắn, coi như nể mặt ngươi vì ta vào sinh ra tử một lần. Nhưng không có lần thứ hai. Còn nữa, Kiều Phong mở to mắt mà nhìn bổn giáo chủ từng nói xưng bá thiên hạ không phải là nói chơi cho vui. Cuối cùng cũng đến rồi.” Diệp Tiểu Y be khẽ cổ âm thanh băng lãnh nói.
Đám binh lính lập tức lao tới bao vây xung quanh xe ngựa, Diệp Tiểu Y chẳng mấy chốc bị đám người vây lại. Đoàn Chính Minh từ trong đám người trên ngựa bước xuống đi tới.
“Tiêu Dao giáo chủ, chẳng lẽ Đại Lý ta có gì đắc tội ngươi sao? Ngươi lại trong ngày tang lễ của ta đệ đệ trốn tránh. Thực sự không phải đạo. Theo ta trở về đi. Ta sẽ không tính toán tha thứ cho ngươi.” Đoàn Chính Minh nhìn đến đeo mặt nạ nam nhân không chút để ý, hắn cho răng đây chính là cái hộ pháp đến giải cứu cho Tô Tinh Hà, mọi sự tập trung của hắn đều hướng tới Tô Tinh Hà.
“Giáo chủ đại nhân cứu mạng ta.” Tô Tinh Hà nhìn Đoàn Chính Minh mang theo ánh mắt khác thường nhìn hắn, hoa cúc không khỏi có chút đau chạy lại gần Diệp Tiểu Y núp.
“Tiểu tử muốn chết? Mau mau tránh xa ta Tiêu Dao giáo chủ. Thực sự muốn chết?” Đoàn Chính Minh lập tức hai mắt nẩy lửa hét.
“Tiêu Dao giáo chủ từ khi nào là của ngươi?” Diệp Tiểu Y ánh mắt có chút lửa nói.
“Khi nào? Xuống diêm vương mà hỏi. Toàn quân nghe lệnh, đồ sát toàn bộ những ngươi ở đây ngoài Tiêu Dao giáo chủ. Ta muốn … bắt sống, ai tổn thương hắn một cọng tóc, ta sẽ để kẻ đó chết không chỗ trôn thân.” Đoàn Chính Minh khịnh thường cười lớn hét lên ra lệnh.
“Rõ.” Toàn quân lập tức hô hào cầm binh khí tiến lên.
“Ta xem tên nào dám xông qua làm hại giáo chủ đại nhân. Trước tiên bước qua xác của Kiều Phong này.” Kiều Phong lập tức sử dụng Giáng Long Thập Bát Chưởng bên trong Kháng Long Hữu Bối tạo ra long ngâm hóa hình đẩy lùi xung quanh quân lính.
“Kiều Phong, trên giang hồ ngươi cũng là một bậc hảo hán. Đại Lý của chúng ta với ngươi không thù không oán, ngươi tại sao ba lần bảy lượt chống đối lại ta. Hiện tại ta cho ngươi một cơ hội, trở thành ta Đại Lý một con dân, tướng quân chức trở xuống đều tùy ngươi đảm nhiệm.” Đoàn Chính Minh là vua của một nước, đương nhiên đối với Kiều Phong đánh giá cao, lập tức giơ tay cho quân dừng tiến lên đối với Kiều Phong mê hoặc.
“Kiều Phong ta đã là người của Tiêu Dao phái, chết cũng là người của Tiêu Dao phái. Giáo chủ đại nhân có ơn thu nhận ta, ngươi bảo ta bán đứng giáo chủ, ta làm không được. Ngày hôm nay chỉ cần ngươi thả chúng ta đi, Kiều mỗ nhất định nhớ ngươi một cái ân tình, còn nếu không được....” Kiều Phong nhìn xung quanh khí khái nói.
“Không được?” Đoàn Chính Minh nhìn Kiều Phong chờ mong.
“Vậy liền cùng chết đi. Phi Long Tại Thiên.” Kiều Phong lập tức nhảy lên cao từ trên trời hướng xuống Đoàn Chính Minh một chưởng, hắn muốn bắt Đoàn Chính Minh uy hiếp xung quanh người.
“Người trẻ tuổi, nếu như cho ngươi thêm mười năm nữa, bổn hoàng chắc chắn sẽ không đánh lại ngươi. Nhưng hiện tại thì… Nhất Dương Chỉ.” Đoàn Chính Minh lập tức hướng lên Kiều Phong một chỉ bước chân dũng mãnh hướng Kiều Phong đánh tới chấn áp. Long hình ẩn hiện xung quanh Kiều Phong bị một đòn Nhất Dương Chỉ xuyên thấu phá tan, Đoàn Chính Minh lại hướng tới một chỉ khiến Kiều Phong từ trên không lộn trở lại khóe miệng còn có xuất hiện tơ máu.
“Tông Sư cao thủ?” Kiều Phong có chút giật mình. Không nghĩ tới Đoàn Chính Minh lại là Tông Sư cao thủ. Hắn thân cũng chỉ là nửa bước Tông Sư mà thôi. Cùng Đoàn Chính Minh so hiện tại hắn không phải là đối thủ.
“Kiều Phong ta cho ngươi thêm một cơ hội nữa. Nếu như ngươi từ chối… chỉ có thể chết ở đây.” Đoàn Chính Minh nhìn Kiều Phong ánh mắt thâm độc.
“Câu trả lời của Kiều Phong trước sau chỉ có một. Ngày hôm nay ta đã không tính toàn mạng mà trở ra. Chỉ tiếc không thể giết chết hung thủ sát hại cha mẹ ta. Giáo chủ ta biết với ngươi võ công chắc chắn có thể chạy thoát, nếu ta chết, nhờ ngươi giúp ta giết chết kẻ thù.” Kiều Phong khẽ lau vết máu nói.
Mọi người ngoài Kiều Phong, Cam Bảo Bảo cùng Nguễn Tinh Trúc đều là hướng đến Tô Tinh Hà chờ đợi hắn câu trả lời.
“Ta đã nói ta thực sự không phải giáo chủ đại nhân, các ngươi tin sao?” Tô Tinh Hà gãi gãi đầu mở miệng nói.
“Việc của ngươi, ngươi tự đi mà làm. Bổn giáo chủ rất bận rộn.” Diệp Tiểu Y mở miệng lên tiếng nói.
Mọi người lập tức trở lên bàn tán, người đeo mặt nạ này là giáo chủ Tiêu Dao phái sao? Vậy lão già này là ai?
“Chuyện này...” Đoàn Chính Minh ngạc nhiên nhìn người đeo mặt nạ cùng với Tô Tinh Hà.
“Cẩu tặc Tiêu Dao chịu chết đi.” Lúc mọi người ngỡ ngàng lập tức từ phía sau có hai cái nữ nhân lập tức dùng dao hướng tới Tô Tinh Hà cái cổ muốn đem chém xuống. Tô Tinh Hà trái tim cũng lập tức giật mình muốn né tránh nhưng đêu sắp không kịp.
“Người bên cạnh ta cũng dám giết?” Diệp Tiểu Y không để lộ một chút khí thế lập tức phất tay đánh bay hai cái nữ nhân ngã lui lại phía sau lăn trên mặt đất.
“Giáo chủ đại nhân, đa tạ… còn hai nữ nhân điên các ngươi. Ta đã sớm nói rõ ràng ta không phải giáo chủ đại nhân, ngươi còn muốn giết ta?” Tô Tinh Hà tức giận quát.
“Tiêu Dao phái không có một cái tốt, ngươi có phải giáo chủ Tiêu Dao hay không ai biết. Muốn lừa chúng ta? Vừa rồi ngươi thi triển khinh công ta đã sớm tìm hiểu. Là Lăng Ba Vi Bộ tuyệt học của Tiêu Dao phái, chỉ là một cái đệ tử có thể học được tuyệt học này, ngươi còn chối?” Mộc Uyển Thanh đỡ dạy Tần Hồng Miên kiếm chỉ đến Tô Tinh Hà quát. Nàng cho rằng Tô Tinh Hà cố tình nhờ bí ẩn mặt nạ người giả làm mình để trốn thoát truy sát.
“Thì ra là như vậy.” Đoàn Chính Minh cùng xung quanh binh lính lập tức vỡ òa ra, họ xuýt chút nữa là bị lừa rồi.
“Ta thực không phải… các ngươi sao lại không tin ta.” Tô Tinh Hà khóc không ra nước mắt oan ức nói.
“Các ngươi náo đủ sao?” Diệp Tiểu Y lập tức quát lớn khí thế mạnh mẽ áp bức bốn phía tỏa ra lấn áp mọi người.
“Tên này...” Đoàn Chính Minh lập tức cảm thấy nguy hiểm khí tức tỏa ra từ cái này nhỏ bé nam nhân đeo mặt nạ. Vừa rồi trong một tích tắc khi Diệp Tiểu Y quát lên hắn cảm thấy như có sức mạnh nào đó khiến hắn cảm thấy không tài nào thắng được kẻ trước mặt này. Là ảo giác sao?
Hai nữ nhân Cam Bảo Bảo cùng với cả Nguyễn Tinh Trúc lập tức lo lắng cầm lấy kiếm cùng đàn từ trong xe ngựa kéo rèm đi ra hướng bên cạnh Diệp Tiểu Y đi tới.
“Tiểu Y ngươi không sao chứ? Xung quanh nhiều người như vậy, chúng ta có hay không rút lui.” Cam Bảo Bảo cân nhắc nói.
“Cam Bảo Bảo… còn cả Nguyễn Tinh Trúc...” Tần Hồng Miên nhìn thấy hai nữ nhân này lập tức vô cùng ngạc nhiên. Nàng đối với Đao Bạch Phượng cùng với cả Vương phu nhân vô cùng có ác ý nhưng hai người này lại là bạn thân thiết. Dù hai người có thay đổi cỡ nào nàng cũng nhận ra.
“Ngươi… rốt cuộc là ai sao lại biết hai bọn ta?” Cam Bảo Bảo lập tức hướng kiếm đến Tần Hồng Miên.
“Là ta, Tần Hồng Miên.” Tần Hồng Miên kéo xuống mình khăn che mặt nói.
“Sư phụ, hai người bọn họ là ngươi người quen sao?” Mộc Uyển Thanh khẽ hỏi.
“Đúng là có quen biết qua.” Tần Hồng Miên gật đầu thừa nhận, trước đây họ cùng thích một cái nam nhân. Sau lại cùng để người nam nhân này tuột mất.
“Tần tỷ tỷ ta không biết ngươi tại sao muốn giết Tiểu Y nhưng nếu như dám động thủ, chúng ta nhất định sẽ không để yên.” Nguyễn Tinh Trúc cùng Cam Bảo Bảo đề phòng nhìn Tần Hồng Miên nói.
“Hắn thực là Tiêu Dao giáo chủ?” Tần Hồng Miên nghi ngờ, nhưng hai nữ nhân này. Nàng hiểu rất rõ Cam Bảo Bảo, khi nàng nói dối rất vụng về, nhưng lần này nàng không phát hiện ra, vậy rất có thể nam nhân này thực sự là giáo chủ Tiêu Dao.
“Hai các ngươi ra ngoài này làm gì?” Diệp Tiểu Y nhìn hai người hỏi.
“Ta muốn bảo vệ ngươi.” Cam Bảo Bảo cầm chắc kiếm vỗ vỗ ngực nói.
“Vậy còn ngươi. Muốn đánh đàn cho ta nghe sao?” Diệp Tiểu Y nhìn sang Nguyễn Tinh Trúc trên tay cây đàn.
“Ta võ công chủ yếu chính là m Ba Công. Có m Ba Công tại, đám này binh lính ta giúp ngươi kiềm chế bọn chúng. Cẩn thận đánh lén...” Nguyễn Tinh Trúc tự tin lập tứ hô hào nói.
Diệp Tiểu Y không nhanh không chạm dùng hai ngón tay kẹp lấy thanh kiếm đâm tới hắn cổ họng. Mọi người lập tức đều kinh dị, dùng hai tay kẹp kiếm so với Nhất Dương Chỉ thực sự còn soái tư thế.
“Quả thực là ngươi, ngươi là mới Tiêu Dao phái giáo chủ.” Mộc Uyển Thanh tay đều phát run tức giận nói.
”Không nghĩ tới vẫn là ngươi. Nữ nhân vẫn chưa từ bỏ ý định sao? Lần này nhưng ta nhất định giết chết ngươi. Sẽ không nương tay.” Diệp Tiểu Y có chút đau đầu nhìn cái này nữ nhân nói. Nàng là hắn điểm yếu, nữ nhân này hắn định giết chết.
“Vậy liền cùng chết đi.” Mộc Uyển Thanh rút ra một thanh đoản đao từ trong eo hướng tới Diệp Tiểu Y đâm tới. Nhưng lập tức bị hắn đánh bay thanh đoản đao, còn bị Diệp Tiểu Y một tay bóp cổ nhấc lên trời.
“Mộc Uyển Thanh ngươi cho rằng bổn giáo chủ thực sự không dám giết ngươi. Ba lần bảy lượt đối với ta ra tay, ta nhất định sẽ không tha cho ngươi. Chết đi.” Diệp Tiểu Y ánh mắt băng lãnh nhìn Mộc Uyển Thanh dãy dụa không thở được tại trên không. Khí tức dần trở lên yếu ớt.
“Thả ra nàng. Nếu không ta liều mạng với ngươi. Đoàn Chính Minh nàng là Đoàn Chính Thuần nữ nhi ngươi còn không mau cứu nàng. Đứa bé đó nhưng là Đoàn Chính Thuần cốt nhục.” Tần Hồng Miên lập tức cầm kiếm muốn hướng tới Diệp Tiểu Y lại hướng Đoàn Chính Minh quát.
“Chính Thuần? cẩu tặc thả ra Uyển Thanh, nếu không hôm nay là ngày chết của ngươi. Thả ra nàng, ta lập tức cho binh lính nhường đường cho các ngươi chạy thoát.” Đoàn Chính Minh lập tức tức giận, hắn đối với Đoàn Chính Thuần rất quan tâm.
“Thí chủ, buông xuống đồ đao lập địa thành phật, buông tha đi.” Khổ Mộc Đại Sư lập tức đi tới chắp tay khuyên can.
“Tiểu Y đừng mà… đừng...” Cam Bảo Bảo cùng Nguyễn Tinh Trúc lập tức hướng trước mặt Diệp Tiểu Y cầu xin, Tần Hồng Miên nhưng là họ bạn thân, nhìn nữ nhi của hắn chết đi, họ làm không được.
Diệp Tiểu Y ánh mắt sát khí tay không có buông ra mà dùng thêm lực. Mộc Uyển Thanh dãy dụa càng lúc càng mạnh, mắt cũng dần khép lại. Tử khí dần dần bám quanh nàng, nàng sắp chết sao?
“Trên đời này không có người mà ta không giết được. Mộc Uyển Thanh ngươi nhất định phải chết. Ai cầu xin cho ngươi cũng không được.” Diệp Tiểu Y cắn răng cố gắng duy trì mình lãnh khốc trạng thái. Hắn cảm giác rõ ràng mình đang do dự, nếu không nhanh giết chết nàng, hắn sợ sẽ không có đủ dũng cảm để lần nữa ra tay với nàng. Hôm nay nàng nhất định muốn chết nếu không lòng hắn khó yên.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...