Thế Tử Hàn Tư Ân

Hàn Tư Ân biết được động tác của Bạch Chỉ, cũng không thèm phản ứng nàng. Bích Hoa cùng Vân Chi thấy thái độ của Hàn Tư Ân như vậy, cũng tùy Bạch Chỉ.

Sau đó Hàn Tư Ân để Bích Hoa cùng Vân Chi đứng ở phía ngoài đình, hắn ngồi ở bên trong đình, tư thái thanh thản mang theo vài phần an tường, tựa như người vừa nói những lời không khách khí này, không phải là hắn vậy.

Hàn Tư Ân đưa mắt nhìn Hàn Thanh Tuyết, ôn hòa nhã nhặn nói: "Nếu như đại tỷ không muốn cùng ta tâm sự, cũng không sao cả. Chung quy người này cũng chỉ muốn làm chút chuyện, để lại chút dấu vết, ngươi nói xem có đúng không?"

Hàn Thanh Tuyết lộ ra nụ cười gượng ép, nàng bảo Bạch Chỉ ra khỏi đình, mình ngồi đối diện Hàn Tư Ân, nói: "Tam đệ, ngươi nói lời này có ý gì?"

Hàn Tư Ân thu hồi ánh mắt nhìn nàng, tùy tiện nói: "Cũng không có ý gì, chỉ là hơi xúc động, cảm thấy không nói đến đa số người sống trên đời này đều yêu thích ếch ngồi đáy giếng, còn luôn vọng tưởng những thứ không thuộc về mình. Có loại tâm tư này, sẽ bị lời nói của người khác đầu độc, hoặc là bị người đục nước béo cò lợi dụng. Như tiểu cô chẳng hạn, nàng là trưởng bối, trong lòng ta kính yêu nàng. Mà ta không chỉ là vãn bối, cũng là Thế tử của quốc công phủ này. Quốc có quốc pháp gia có gia quy, nếu nàng muốn giết Thế tử ta, chính là trêu chọc hoàng uy. Hoàng thượng vì vậy mà tức giận, sau khi hạ thánh chỉ, không cần biết kết cục ra sao, ta sợ là cũng không dám thay nàng xin tha."

Hàn Thanh Tuyết biết Hàn Tư Ân đang nói đến chuyện tối hôm qua hắn làm, khóe miệng của nàng cứng đờ trong chốc lát, giật giật miệng cũng không nói được một chữ.

Nàng không thể tán dương Hàn Tư Ân nói đúng, nếu truyền đến tai lão phu, cuộc sống sau này của nàng nhất định sẽ khổ sở. Nhưng nàng cũng không thể không đồng ý, như vậy sẽ càng cảm thấy nàng chột dạ.

Cuối cùng nàng không thể làm gì khác đành lúng túng im lặng, tùy ý Hàn Tư Ân không uy hiếp như này còn kinh khủng hơn cả uy hiếp, từng chữ từng câu chui vào lòng nàng.

Nói đến, Hàn Thanh Tuyết cũng khá nổi danh trong nhóm khuê nữ ở kinh thành, là người đoan trang xinh đẹp tuyệt trần, có tài khí, làm việc trầm ổn, nếu không cũng sẽ không được Hàn Vân trong cung coi trọng.

Ngày xưa đối mặt với những khác người, Hàn Thanh Tuyết tự nhận chính mình đều có thể ôn hòa nhã nhặn, tâm tình không lộ ra ngoài, thế nhưng giờ khắc này nàng nhìn cặp mắt dường như cái gì cũng thấu kia của Hàn Tư Ân, trong lòng chỉ có sợ hãi tột cùng. Thật giống như, Hàn Tư Ân đã biết tất cả chuyện nàng làm, chỉ còn chờ đem da mặt của nàng kéo xuống thôi.

Chính thời khắc Hàn Thanh Tuyết nghĩ bậy nghĩ bạ, thân đệ đệ Hàn Duyệt Trung từ đằng xa đi tới. Nếu như không phải bước chân của hắn có chút nhanh như vậy, trong lòng cáu kỉnh, mà lại đang không ngừng nguyền rủa Hàn Tư Ân, Hàn Tư Ân còn miễn cưỡng có thể coi là hắn trùng hợp đi ngang qua.

Hàn Duyệt Trung ngược lại không biết mình đã lộ ra kẽ hở, hắn sau khi nhìn thấy Hàn Thanh Tuyết cùng Hàn Tư Ân ở trong đình, còn đứng đó kinh ngạc sửng sốt một chút, mới đi tới. Thiên phú biểu diễn mười phần, ở hiện đại nhất định là một ảnh đế.


Sau khi Hàn Duyệt Trung đi tới đình, cười nói: "Đại tỷ cùng Tam đệ đang nói chuyện gì vậy? Cao hứng như thế?"

Sau khi Hàn Tư Ân phóng túng bản thân, liền bội phục mở mắt nhìn người nói chuyện, hiện tại hắn rất bội phục Hàn Duyệt Trung, có thể vừa trong lòng oán giận Hàn Thanh Tuyết nhàn rỗi không chuyện gì đi trêu chọc mình, vừa nói ra những lời ấm áp như vậy, cũng thực không dễ dàng.

Hàn Thanh Tuyết cũng không vì Hàn Duyệt Trung đến mà thả lỏng, Hàn Tư Ân ngược lại đến tiếp chuyện: "Tùy tiện tâm sự, vừa vặn nói đến tiểu cô, nghĩ đến nếu như tiểu cô gánh tội, hôn sự của biểu huynh muội Hà gia sợ sẽ gian nan hơn. Danh tiếng của nữ nhi trong nhà là quan trọng nhất, lỡ như có đồ vật kề thân bị kẻ mưu mô lợi dụng, vậy coi như bị huỷ cả đời. Bất quá, biểu muội còn có lão phu nhân làm chủ, cũng không làm người lo lắng, chỉ là Hà Phàm biểu đệ, bị thương, nhìn thật đáng thương. Nhưng mà, mọi việc đều có lỡ như đấy, ta ở trước mặt hoàng thượng luôn không giữ được tâm sự, ngày nào đó trước mặt hoàng thượng lỡ miệng nói ra lo âu của mình, nói không chừng hoàng thượng trong lúc ngẫu hứng liền ban thưởng cho hắn hôn sự gì gì đó, như vậy, Hà Phàm biểu đệ chưa biết chừng liền cao hứng, tiểu cô cũng sẽ không oan uổng nghĩ ta muốn hại biểu đệ."

Hàn Tư Ân vừa nói xong, sắc mặt Hàn Thanh Tuyết trong nháy trắng nhợt, sợ hãi từ đáy lòng không ngừng lan tràn. Nàng biết Hàn Tư Ân là đang nói cho nàng nghe. Hắn thuận miệng ở trước mặt hoàng thượng nói ra tên nàng, trong lòng hoàng thượng sẽ có chút ấn tượng. Chờ Nhàn phi nói đến hôn sự của nàng và Cơ Hoài, chỗ hoàng đế nhất định có biến cố lớn.

Hàn Duyệt Trung vẫn còn trầm ổn, hắn khẽ mỉm cười, chưa tiếp Hàn Tư Ân nói, ngữ khí nửa thật nửa giả có chút trịnh trọng: "Tam đệ, đại tỷ còn ở chỗ này đây. Chuyện này đâu nên để tiểu bối chúng ta đàm luận, không cẩn thận bị người nghe thấy, sẽ làm hỏng thanh danh của biểu muội."

Nói xong lời này, Hàn Duyệt Trung nhìn về phía Hàn Thanh Tuyết sắc mặt thực không dễ nhìn, nói: "Đại tỷ, ta mới từ viện của mẫu thân ra, nàng đang tìm ngươi đây, nói mẫu hoa hôm trước không tìm thấy, bảo ngươi trở lại vẽ lại cho nàng cái khác."

Hàn Thanh Tuyết thuận theo Hàn Duyệt Trung nói đứng lên thản nhiên rời đi, thế nhưng thời điểm Hàn Tư Ân cười cười nhìn về phía nàng, Hàn Thanh Tuyết cảm thấy chính mình căn bản không đứng lên nổi.

Hàn Tư Ân cũng không làm khó dễ người, cười híp mắt nói: "Đại tỷ có việc vẫn nên nhanh đi đi, ta sẽ không tiễn ngươi."

Hàn Thanh Tuyết nở nụ cười cứng ngắc, đứng dậy rời đi.

Chờ Hàn Thanh Tuyết rời đi, Hàn Duyệt Trung nhìn Hàn Tư Ân không quan tâm sự đời, bộ dáng vạn phần bình tĩnh, nghĩ đến cha mình và mẫu thân ban đêm sầu đến mức tóc cũng sắp bạc, không nhịn được mở miệng nói: "Tam đệ, bất kể nói thế nào, chúng ta là người một nhà, một bút không dứt khỏi hai chữ Hàn gia. Ngươi được thánh sủng, người nhà họ Hàn cũng được vẻ vang, nhưng ngươi làm việc một chút cũng không cân nhắc hậu quả, từng nghĩ tới sau này ân sủng không còn, nên làm như nào cho phải?"

Hàn Tư Ân nhìn Hàn Duyệt Trung nói ra những lời khuyên lơn như vậy, lập tức cười ra tiếng trầm thấp, đang cười Hàn Duyệt Trung đứng ngồi không yên, con mắt hắn đã bắt đầu đau đau, Hàn Tư Ân liền thu hồi tiếng cười.


Hắn đầy mặt trào phúng nhìn Hàn Duyệt Trung, nói: "Ngươi đứng ở lập trường gì nói với ta những câu này?"

Hàn Duyệt Trung mờ mịt, Hàn Tư Ân đứng lên nhìn rừng đào phía xa, ngữ khí tựa hồ mười phần nghi hoặc tiếp tục nói: "Một bút sao lại không dứt được hai chữ Hàn gia? Từ tổ tiên đến giờ, vô số người nhà họ Hàn từ quốc công phủ đi ra, hiện tại quan hệ cũng đã phai nhạt, cũng toàn là người cùng huyết thống, đều là họ Hàn, có người phú quý có người sa cơ. Người ở quốc công phủ, chính là chủ nhân của quốc công phủ này, người sống ngoài quốc công phủ, ngày sau là Hàn phủ, Hàn trạch. Ngươi cảm thấy, chỗ nào không phải hai chữ Hàn gia? Vẫn nên nói, người yêu thích mưu toan những thứ không nên thuộc về hắn, dựa vào cái gì? Thật sự coi mình là hoàng thân quốc thích tương lai, muốn thay đổi vận mệnh một phủ? Thực sự là tham lam, người còn chưa đứng ở vị trí đó, đã bắt đầu nằm mơ giữa ban ngày? Cũng không sợ mất mặt, bị người nhạo báng? Nói đến quả thực là nực cười vô cùng."

Hàn Duyệt Trung bị Hàn Tư Ân không chút lưu tình nói cho mặt đỏ tới mang tai, thế nhưng trong lời nói của Hàn Tư Ân một chữ cũng không nhắc đến tên của hắn, hơn nữa tội danh hàm ẩn quá lớn, mặc dù hắn có tâm tư này, hiện tại cũng không dám nhận.

Thế nên hắn đứng lên, tận lực nhẫn nại tức giận trong lòng, chuẩn bị bình tĩnh cùng Hàn Tư Ân cáo biệt. Nhưng hắn còn chưa kịp thực hiện động tác, An Thảo đã vội vã chạy đến.

An Thảo trên mặt mang vui vẻ nói: "Thế tử, ý chỉ của Hoàng hậu nương nương tới, Thế tử mau đi nhận chỉ đi."

Hàn Tư Ân quay đầu từ trong đình rời đi, thời điểm đi qua Hàn Duyệt Trung, một ánh mắt cũng không cho người ta. Hàn Duyệt Trung ở phía sau hắn, đỏ mặt, cũng đỏ cả mắt, cuối cùng vẫn đành đi theo.

Thời điểm Hàn Tư Ân cùng Hàn Duyệt Trung vội vã đi tới, mọi người Hàn gia căn bản đều đã đến.

Hàn Tư Ân nhìn lướt qua, Hàn Tú ngược lại là không ở đây. Biết được ý nghĩ của đám người lão phu nhân, hắn trong lòng cười lạnh một tiếng, trên mặt lại làm như không biết.

Đến đây tuyên chỉ là Đại tổng quản trong cung hoàng hậu, thái giám Phúc Khí, hắn thấy Hàn Tư Ân xuất hiện, liền bắt đầu tuyên đọc ý chỉ của hoàng hậu.

Ý chỉ của hoàng hậu mở đầu liền thẳng trách Hàn Tú không có phụ đức, nói năng lỗ mãng, tâm tư ác độc. Ban cho Hàn Tú vả miệng một trăm cái, trượng hình hai mươi roi, ngày khác không thể cáo mệnh tại người. Còn nói lão phu nhân không biết dạy nữ nhi, hi vọng lão phu nhân ngày sau thay đổi. Cuối cùng hoàng hậu tán dương Hàn Minh Châu một phen, thương xót nàng quanh năm ở biên quan, không hiểu sự tình trong kinh, ban cho nàng hai nhũ mẫu có giáo dưỡng.

Đạo ý chỉ này của hoàng hậu truyền đến, Hàn gia ít nhiều đều bị liên lụy, danh tiếng sau này của người nhà họ Hàn đều sẽ có tổn hại. Thế nhưng lời cuối của hoàng hậu đối với Hàn Minh Châu, có ý khen tre xấu mà mọc măng tốt, đối với thanh danh của nàng ngược lại là nguy hại nhỏ nhất.


Kỳ thực vì đạo ý chỉ này, hoàng đế sầu cả đêm không ngủ. Nếu như hắn hạ thánh chỉ đến đây trách cứ Hàn Tú, tội danh sẽ là mưu hại Thế tử, tội ác tày trời, trực tiếp ban cho cái chết. Thế nhưng tất cả mọi chuyện đều là lời nói một phía của Hàn Tư Ân, không có bất kỳ chứng cớ nào, hắn hạ thánh chỉ như thế, về tình về lý đều không thuận, cũng không thể phục chúng.

Mà hoàng đế không muốn buông tha Hàn gia, nghĩ tới nghĩ lui, hoàng đế ám chỉ hoàng hậu một chút ý định của chính mình, vậy mới có ý chỉ này. Không cần biết thế nào, hoàng đế cảm thấy chính mình đây coi như là xuất khẩu ác khí cho Hàn Tư Ân.

Phúc Khí đọc xong ý chỉ của hoàng hậu, nhìn sắc mặt chán chường của lão phu nhân, sửa sửa giọng, mới nói: "Hà Hàn thị ở đâu? Làm sao không đến tiếp chỉ? Chẳng nhẽ đối với ý chỉ của Hoàng hậu nương nương bất mãn sao?"

Lão phu nhân nghe lời này, vội nói: "Công công thứ tội, hôm qua tiểu nữ rơi vào trong hồ, ban đêm phát sốt, người đều nóng đến hồ đồ rồi, hiện nay vẫn chưa thể xuống giường..."

"Lời này của lão phu nhân ý là, Hà Hàn thị hôm nay vẫn không thể đến đây lĩnh chỉ lãnh phạt?" Phúc Khí vừa nghe lời này sắc mặt liền chìm xuống: "Đây là dự định không thèm nhìn đến ý chỉ của hoàng hậu nương nương sao?"

Lão phu nhân vội nói: "Cũng không phải như vậy, công công xin lượng thứ..."

Lúc này, Hà Phàm với vết thương băng bó trên đầu cùng Hà Ngọc Châu bò lên trên trước một bước, Hà Ngọc Châu quỳ xuống nước mắt lưng tròng nói: "Mẫu thân bệnh nặng, thật sự là vô lực tiếp chỉ, thần nữ nguyện ý thay mẫu thân bị phạt."

Hà Phàm cũng nước mắt lưng tròng nói vậy.

Đây chính là biện pháp đám người hậu viện lão phu nhân nghĩ ra, nếu như hạ thánh chỉ, Hàn Tú hẳn phải chết, nếu như là ý chỉ của hoàng hậu, lão phu nhân cảm thấy còn có đường lùi, bởi vì dù sao cũng không có chứng cứ xác thực, ý chỉ của hoàng hậu, hạ cũng không thuận.

Hàn Tú bệnh nặng, nếu như nhận phạt, thì không còn là nhận phạt, là nhận lấy cái chết, cùng ý chỉ của hoàng hậu không phù hợp. Hà Ngọc Châu cùng Hà Phàm làm như vậy, một là biểu hiện danh tiếng hiếu thuận của Hà Ngọc Châu và Hà Phàm, hai là, Hà Ngọc Châu cùng Hà Phàm thỉnh cầu như vậy, người tuyên chỉ cũng chưa được chủ nhân trong cung cho phép, cũng không dám dễ dàng xử phạt hai người bọn họ.

Đến lúc đi đi về về xin ý chỉ, Hàn Tú lại đi ra khóc lóc kể lể một phen, không muốn con cái của chính mình thế tội, chính mình nguyện ý mang bệnh nhận phạt, thanh danh này cũng sẽ truyền ra ngoài, hoàng hậu nhất định sẽ kiêng kỵ mấy phần, hình phạt tự nhiên cũng nhẹ đi.

Lão phu nhân là muốn chơi chiêu của hậu viện, dùng hiếu ép người. Bất quá bà ta nhìn lầm Phúc Khí rồi, hoặc là coi thường hàm nghĩa của ý chỉ này rồi. Cái này, cũng là nguyên nhân Hàn Tư Ân cười lạnh.

Nếu như là ý chỉ ngày thường của hoàng hậu, nói không chừng còn thật như các nàng mong muốn, có đường lùi. Mà phần ý chỉ này là sau khi hoàng thượng thông báo cho hoàng hậu ý muốn của mình, hoàng hậu mới hạ.


Đạo thánh chỉ này nói trắng ra, chính là ý tứ của hoàng đế. Hoàng hậu hiểu rõ, cho nên lúc Phúc Khí gần đi, còn cố ý dặn nhất định phải làm cho chính mình thoả mãn.

Vì chuyện của Hàn Tư Ân mà số lần hoàng đế gặp hoàng hậu tăng lên, còn quan tâm việc Tứ công chúa chưa nghị thân. Trong lòng hoàng hậu vì thế mà đối với Hàn Tư Ân thêm phần cảm kích.

Cũng bởi vậy, Phúc Khí vừa nghe Hà Ngọc Châu cùng Hà Phàm nói lời này, liền nhìn lão phu nhân cười lạnh nói: "Nếu tử nữ của Hà Hàn thị đều hiếu tâm như vậy, lão nô liền thành toàn cho họ."

Dứt lời, Phúc Khí nhìn nhìn Hà Phàm cùng Hà Ngọc Châu, nói: "Nếu là Hà Hàn thị có tội, vậy tử nữ Hà Hàn thị liền tiến lên lãnh phạt đi."

Hà Ngọc Châu nghe lời này ngẩng phắt đầu lên, nàng ngơ ngác nhìn Phúc Khí, mở miệng a a vài tiếng, thời điểm đám người tiến lên tóm nàng, Hà Ngọc Châu nước mắt lưng tròng nhìn về lão phu nhân.

Nàng lắc lắc đầu, sợ hãi đầy mắt, này sự tình tiến triển chẳng hề như lão phu nhân nói cho nàng. Nói cái gì mà, nàng mở miệng chẳng những có thể cứu mạng mẫu thân nàng, còn có thể có danh tiếng hiếu nữ.

Lão phu nhân giật giật miệng, nhìn nội giám hành động không chút do dự, sắc mặt khó nhìn, chung quy thừa nhận chính mình đi sai một chiêu, thầm hận mình tại sao không cho Hàn Tú trực tiếp đi ra lĩnh tội, chỉ tiếc hết thảy đều đã muộn.

Thời khắc Hà Ngọc Châu bị nội giám nhấn trên đất, nhũ mẫu ác độc trong cung đi tới chuẩn bị vả miệng, Hàn Tú vừa vặn xuất hiện, nàng chạy tới quỳ trên mặt đất, hô lên: "Tất cả dừng tay."

Phúc Khí cười lạnh liếc mắt nhìn lão phu nhân, sau đó nhìn Hàn Tú nói: "Không phải nói bệnh không dậy nổi sao?

Hàn Tú có chút nóng lòng đang chuẩn bị mở miệng nói mình đã khỏi bệnh, lão phu nhân vội ho một tiếng, Hàn Tú hơi dừng lại một chút, nói: "Công công thứ tội, thần nữ tối hôm qua xác thực rơi xuống nước bị lạnh, Thế tử cũng có thể chứng minh, đêm qua nhiệt độ rất cao, đại phu cũng có thể làm chứng. Hoàng hậu nương nương ban chỉ, thần nữ tiếp chỉ muộn, thỉnh công công thứ tội."

Phúc Khí nghe xong cũng không có biểu tình gì, lạnh nhạt nói: "Lão nô còn tưởng rằng ngươi vốn không bệnh gì, cố ý lừa bịp Hoàng hậu nương nương, muốn cãi lời Hoàng hậu nương nương đấy. Chẳng qua nhi nữ nhi tử của ngươi rất hiếu thuận, đều nguyện ý thay ngươi. Hiện tại ngươi ở đây, vậy ngươi thấy vả miệng một trăm cái, trượng hình hai mươi roi này, nên để ngươi tự mình nhận hay để nhi tử nhi nữ của ngươi nhận thay đây?"

Hàn Tú vừa nghe lời này, nhìn Hà Ngọc Châu bị người nhấn không ngừng nức nở, lại nhìn về phía Hà Phàm bị thương trên đầu. Bản thân nàng vạn phần cũng không muốn nhận phạt, thế nhưng để hai đứa con của mình bị phạt, nàng cũng rất đau lòng.

Hàn Tú chỉ lo tâm tư của chính mình, cũng không nhìn thấy ánh mắt lão phu nhân ở bên cạnh mang theo mấy phần lo lắng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui