- Cơ thể công nương đang đào thải chất độc ra ! Thần….Thần…cũng không biết….nhưng quá trình đào ….thải đang diễn…ra chậm dần cho nên…vẫn có thể công nương sẽ bị biến đổi… !
- Được rồi ! Đi ra ! – Thái Y vội vã đi ra. Cô gái bị đánh đập dã man đã bị Điện Hạ truyền nọc vào cổ. Nhưng cô ta không biến đổi thành quỷ, kì lạ, cơ thể cô ta dường như đang đào thải chất độc ra ngoài. Tuy nhiên làn da lại trắng ra, đôi mắt nâu lại ánh chút đỏ, kể cả mái tóc cũng có pha chút đỏ. Màu sắc đỏ máu của quỷ. Không hoàn toàn nhưng cô gái đang từ từ chuyển đổi duy cơ thể lại đào thải phần lớn nọc độc
Hắn ngồi trên giường cạnh con bé nhìn y như “xác chết” , vết thương trên người cũng tự nhiên lành lạnh, da thì trắng hơn, tóc cũng dài hơn và chuyển sang chút đỏ như màu rượu. Haida nóng hổi bất tỉnh trên giường, đã hai ngày nay nó vẫn luôn trong tình trạng như người bị vùi trong băng sắp chết đến nơi. Hắn thả tay di tay chạm vào cổ nó, hắn tự hỏi
“Cô ta là cái giống gì vậy ?” . Ngoài Thiên Thần ra không có kẻ nào có khả năng chống lại được nọc độc của quỷ. Là chống lại chứ không phải đào thải ! Hừ, lại còn là kịch độc của hắn nữa thứ.
Nó mơ màng tỉnh dậy, từ trong giấc mơ đã mơ thấy nó đào thoát thành công cùng Thiên Thần. Nhưng khi tỉnh dậy, cơn ác một day dẳng không thôi. Thứ đầu tiên nó nhìn thấy là cặp mắt đỏ hằn của hắn. Cơ thể nó rất lạ, có cảm giác như nội tạng đang di chuyển :
- Ngươi cảm thấy thế nào ? – hắn hỏi thô bạo dùng một tay bế thốc nó dậy dù rằng cơ thể nó vẫn còn yếu ớt. Người nó nhũn ra cơ hồ không có xương sống dựa vào người hắn, nó chỉ có cảm giác đầu óc vô cùng mơ hồ, tay chân dường như không nghe theo nó- Ngươi đã là quỷ !
- Ngươi nói cái gì ? – câu nói đó liệu có phải giải thích cho biến đổi vô cùng kì quặc trong cơ thể nó. Nó mở cặp mắt nhìn hắn.
Hắn nhoẻn cười cầm chiếc gương đưa đến chỗ nó.
- Nhìn đi ! Mắt ngươi ánh đỏ, tóc ngươi cũng thế ! Da cũng trắng hơn ! Đó là biểu trưng của quỷ ! – hắn nói xoay gương về phía nó.
Nó nhìn thấy một cô gái với đôi mắt sững sờ nhìn mình, cặp mắt nâu đúng là ánh chút đỏ, đúng là có dù chỉ một chút. Mái tóc dài bồng bềnh xuống eo màu nâu sánh đỏ như màu rượu nho. Da cô gái trắng . Một cô gái quen thuộc đến đáng sợ. Nó trừng mắt nhìn không muốn tin vào sự thật, không có chắc chắn là lừa nó. Chiếc gương bỗng nức ra một đường, Hắn cúi xuống thì thào vào tai nó :
- Thấy chưa, Ngươi cũng bắt đầu có sức mạnh của quỷ !
Trong lòng phẫn nộ tìm ra nguyên do,nhớ lại lúc hắn kề vào cổ mình. Rồi nó nhớ đến lúc bỏ trốn, nhớ Thiên Thần tan biến theo mây khói. Giọt nước mắt bỗng chốc rơi xuống. Chất đỏ trong mắt được dịp ngày càng sậm hơn, Sự đau đớn, đau đớn dẫn đến hận thù là thứ làm nên quỹ dữ nhưng chất nâu cũng sánh lên như đang đấu tranh với sắc đỏ đó. Nước mắt lăn dài trên khuôn mặt. Hắn kéo mặt nó lại, buộc đôi mắt vô hồn nhìn vào khoảng không định của nó phải nhìn hắn, nó bắt đầu khóc, làm sao nó có thể…thoát khỏi Địa Ngục khi bản thân nó cũng là một con quỷ chứ. Hắn vẫn giữ chặt lấy nhưng mắt nó nhạt nhòa nước không thèm nhìn hắn,đôi mắt đỏ đó, một thứ đỏ sánh lại màu cam rồi hắn giận dữ.
Cô ta sao lại nức nở như thế, kinh tởm như vậy sao.
Hắn bóp chặt tay nó, siết cằm nó gằn giọng :
- Nín ngay !
Nhưng những giọt nước mắt cứ từ đôi mắt sánh nâu đỏ kia tuôn ra. Hắn nói đầy tức giận :
- Ta bảo Ngươi không được khóc ! Nghe rõ chưa !
Nó quay sang, cặp mắt nâu đỏ chiếu thẳng vào mắt đầu căm hận :
- Ngươi….muốn Thiên Thần…sao lại biến Ta thành một kẻ như Ngươi !
- Sao ! Ngươi kinh tởm à !
- Phải ! Ta kinh tởm ! – nó gần như điên lên được, nó hét váng lên, thôi khóc lóc mà vô cùng giận dữ - Ta không muốn thành một kẻ như Ngươi ! Như Ngươi ! – nó gạt phắt hắn ra vò tay vào tóc mà gào thét , chỉ thẳng tay vào hắn mà nguyền rủa – Ta căm ghét tất cả những gì thuộc về Ngươi ! Sao Ngươi không chết đi, không biến đi, không cút khỏi cuộc đời của Ta !
Chửi rủa xong, nó ngồi phịch xuống đất tiếp tục nấc lên.
Hắn trừng cặp mắt nhìn nó một tay ném thẳng nó vào tường rồi siết cổ nó, hắn giương nanh chỉ muốn giết nó ngay tại chỗ :
- Ta nói cho Ngươi rõ ! Ngươi ghét Ta ! Nhưng Ta là chủ nhân của Ngươi ! Cuộc đời của Ngươi ! Số phận của Ngươi ! Thân xác của Ngươi ! Đều là của Ta ! Ngươi căm hận Ta nhưng nên nhớ Ngươi-mãi-mãi-không-thoát-khỏi-Ta !
Hắn lấy dây xích trói nó lại phòng trường hợp nó bỏ trốn hoặc tự vẫn rồi tức tối bỏ ra ngoài. Con nhỏ chết tiệt.
- Cô ta sao rồi ?
- Điện Hạ…. ! Công nương…rất..không…khỏe !
- Các Ngươi làm trò gì mà để như thế ! – hắn gắt lên. Đám lính canh, lẫn người hầu, thầy thuốc quỳ xuống run rẩy.
- Dạ….tại vì đã…mấy ngày không chịu ăn uống gì cả ! Lại…bị….tr.ói…
Đám lính lác khúm núm, chỉ thấy Điện Hạ vô cùng giận dữ mang gươm và roi đi. Chẳng lẽ lại thêm một người sắp …chết dưới lưỡi đao đó. Mà lỡ sao này giết rồi có gì không hài lòng thì đám lính canh tì nữ chẳng phải cũng bỏ mạng theo sao.
Haida nằm trên sàn, cảm giác rút cạn cơ thể. Không muốn ăn uống cũng không ăn uống gì được. Chỉ cần nghe mùi đã muốn nôn ra.
Làm sao nó có thể thành một kẻ như hắn. Nó căm hận dòng máu quỷ chỉ muốn rút cạn máu mình ném đi. Trong đầu nó trỗi lên cơn tức giận lẫn những lời quỷ mị : Tại sao phải tức giận. Ta chẳng qua chỉ là chất xúc tác của con quỷ sẵn có trong Ngươi. Nhưng quỷ thì sao chứ, xấu xa thì đã sao.
Nó hé mắt chỉ thấy cái cửa phòng bị một lực rất mạnh đạp vào.
Hắn bước vào thì thấy nó nằm, mái tóc nâu rũ xuống buông dài xuống sàn, mặt trắng bệch ra nhìn giống như xác chết. Môi cũng tím tái, mắt thâm quầng, hai má cũng hớp lại. Bộ quần áo rách rưới mỏng tanh phủ qua cơ thể nhỏ bé gầy của con bé. Nhìn thì là thế nhưng bên trong lại càng đau đớn hơn, cảm giác con quỷ đang nhảy múa trong người nó, nó muốn giết người. Những đau khổ dằn vặt, cảm giác muốn giết người, muốn độc ác trỗi dậy trong nó. Tàn sát từng tấc tâm hồn của nó. Nó bây giờ không còn sức để ấy suy nghĩ quái ác mặc sức hoành hành.
Nó vừa hấp thu chất độc lại là kịch độc của hắn, dù cơ thể có đào thải nhưng thì miligam chất độc thấm vào cơ thể sẽ tạo nên những dị biến cắm sâu vào gen; thay đổi cả về thể chất lẫn tinh thần. Bản chất tha hóa trỗi dậy mạnh mẽ hơn. Nhưng một con quỷ non thì khó khống chế bởi bản tính thất thường theo bảo năng, đó là lí do hắn không muốn cắn độc cho nó ngay từ đầu. Vì hắn không muốn con mồi của hắn trở nên háu đói khát máu, rất khó thuần phục. Nhưng đêm qua, nhìn thấy Thiên Thần đem món đồ của hắn, hắn thật sự căm giận, hắn không cón biết nó sẽ khát máu, háu đói thế nào, nọc quỷ đã truyền cho nó, nó là quỷ. Mãi mãi ! Là mãi mãi ! Sẽ rất đau đớn khi chạm vào Thiên Thần ! Cách duy nhất để xóa bỏ là cảm hóa trái tim quĩ dữ và các bằng chất máu từ Thiên Thần, những Thiên Thần tối cao quyền lực có thể làm được nhưng với nọc quỷ của hắn, độc nhất trong các loại độc thì cơ hội đó vô cùng thấp hơn nữa mầm mống dai dẳng bám sâu trong gốc rễ chỉ chờ cơ hội thuận lợi bộc phát. Khả năng có thể giải độc cho nó chỉ thể là một phần tỉ tỉ tỉ !
Hắn nhếch mép nghĩ : Phi tần của Điện Hạ Ác Quỷ Ta phải là một Ác Quỷ luôn chứ !
Song, Hắn trông không hài lòng khi nhìn nó. Bản chất con người yếu đuối đó sao vẫn chưa tắt hẳn, không lẽ kịch độc của hắn lại không thể thuần hóa nó hoàn toàn. Nhưng hắn muốn nó thành một kẻ như hắn, một giống loài giống hắn. Để tên Thiên Thần kia không còn chút tơ tưởng nào đến món đồ của hắn.
- Thiên Thần sẽ lại tìm Ngươi ! Nhưng Ngươi tốt nhất đừng tơ tưởng tới việc có thể thoát !
- Thiên Thần sẽ…đến ?
- Phải ! Tiềm thức của hắn đã đến nghĩa là hắn cũng sắp đến rồi !
Khuôn mặt ánh lên sự vui vẻ, đôi mắt sánh lại nâu. Hắn nói tiếp :
- Ngươi không còn là người nữa ! Dẫu có mang Ngươi về cũng không thể sống được ! Ngươi bây giờ là Ác Quỷ ! Ngươi chỉ có thể ở Địa Ngục – hắn khép mắt lại, môi vẽ lên một nụ cười quyến rũ mê hồn nhưng lời nói hắn tuôn ra chẳng khác nào nhát dao cứa vào tâm hồn vốn dĩ không còn lành lặn của nó – vĩnh viễn ở đây !
Câu nói của hắn vùi dập tất cả hi vọng của nó. Thật sự hết thuốc chữa rồi. Nó thật sự…không còn thuốc chữa nữa.
Khuôn mặt hắn vô cùng điển trai, một vài sợi tóc trắng rơi xuống chân mày rậm. Mái tóc trắng xõa buông dài xuống, rất lạ nhưng cũng rất đẹp. Khuôn mặt góc cạnh vô cùng hút mắt với bờ môi mỏng, một vẻ đẹp lạnh lùng. bàn chất non dại của một con quỷ mới trong nó sánh lên, như ham muốn nhìn thấy kẻ khác giới. Bàn tay nó bấu lại kiềm nén, khống chế bằng những uất ức, nó rất hận hắn. Từ đôi mắt nâu pha đen sánh lên lấp lánh; Hắn cúi xuống nhìn dòng nước mắt lạnh tuôn khỏi mắt nó lăn trên gò má trắng trẻo rồi xuống cổ, tiếp tục lăn dài. Ác Quỷ không khóc, không bao giờ rung động ! Đó là điều tối kị nếu muốn sống. Phải thật lạnh lùng khát máu.
Nó khẽ rùng mình khi chiếc lưỡi của hắn chạm vào cổ, một thứ âm ấm lạ. Một cảm giác mê hoặc chết người vừa làm nó ghê sợ, thù hận vẫn còn quá lớn đập trong cơ thể nó căm thù. Bàn tay nó siết lấy đẩy hắn ra nhưng dù nó có là quỷ thì nó vẫn còn quá yếu với hắn. Lưỡi hắn di trên cổ nó liếm dòng nước mắt, hắn liếm nhẹ trên môi mình; vẻ vô cùng thích thú và mê hoặc, nó cũng không chống trả, nói đúng hơn vừa đuối sức vì mệt mỏi mấy ngày nay. Càng lúc, chất nọc quỷ trong người nó lấn lướt làm theo bản năng nhiều hơn, dù khả năng kì diệu của nó là đào thải nhưng chất độc quá nhiều và quá độc, cơ thể không thể nào đào thải hết chưa kể nọc độc đó vô cùng ma mãnh ẩn tránh trong nhân các hồng cầu làm quá trình tìm kiếm đào thải gần như không thể diễn ra nữa. Hồng cầu trong máu di chuyển trong cơ thể truyền xuống các cơ quan và cả não bộ. Hắn thật sự bây giờ trong mắt nó vô cùng quyến rũ, hắn điển trai và từ hắn tỏa ra một chất nam tính chết người. Nó nhíu mắt cố trấn tỉnh bản thân, không lí nào nó lại sa ngã vì tên đại ác ma này. Tên đã hủy hoại cuộc đời nó bằng nọc độc chết tiệt của hắn.
Suy nghĩ của nó bị cắt ngang, bụng nó bỗng đau nhức, quặn thắt lại, cảm giác như máu trong người đang chảy loạn xạ, nội tạng như bị ai cào cấu. Nó rên rỉ vì đau nhức. Hắn giữ chặt nó để nó dựa vào mình, hắn biết rõ khi nạn nhân vị cắn, thi thoảng sẽ có những cơn đau, nhưng trong trường hợp của nó càng hiếm có, do cơ thể đào thải chất nọc cho nên nọc độc càng tấn công mạnh làm cho nó vô cùng đau đớn, cơ hồ như muốn phá cơ quan phòng thủ của đối phương để thâu tóm. Nó không chịu nổi, vòng tay gập lại quanh bụng, đau đến ứa nước mắt, răng cắn chặt lấy môi dưới.
Trong đầu Haida bây giờ chỉ có nguyền rủa và nguyền rủa tên đáng ghét, hắn lại làm gì thế này, độc chất gì đây, muốn nó đau tới chết à.
- Đau quá ! – Haida rên rỉ, mặt nó mếu lại có cảm giác ai nó đang bóp méo từng bộ phận trong người nó.
- Ai bảo Ngươi bướng ! – hắn nói bóp chặt lấy vai kéo nó vào người mình. Bướng ! Đã đau vẫn còn sức đẩy hắn ra cơ đấy !
- Tránh ra ! Tại Ngươi mà Ta mới đau như vậy !
- Ai bảo Ngươi bỏ trốn !
- Ngươi muốn Thiên Thần ! Thiên Thần đến ! Vậy sao không thả Ta ! – Haida gắt, hắn luôn miệng hâm dọa nó, vậy là lúc đó hắn lại tráo trở như vậy.
- Ta nói đấu với Thiên Thần, không nói sẽ giao Ngươi cho hắn ! – hắn gắt lên bực tức.
Haida bực tức tính nói gì đó nhưng mà cơn đau lại trỗi dậy không cho nó nói được. Hắn tạm thời cũng không chấp vặt nó, còn Haida chỉ có cần thấy mặt hắn thôi cũng làm nó hận thù và điên tiếc đến chết, nhớ tới cuộc đào tẩu của mình, chỉ biết đau lòng thở dài ra. Thiên Thần vẫn còn in hằng rõ trong đầu nó, từ lúc gặp càng làm dấy lên khao khát muốn bỏ trốn của nó. Nó cố giữ cho cái thân tàn tạ của nó tránh xa hắn, phần căm hận phần dè chừng. Vốn dĩ chẳng bao giờ nó được lành lặn khi ở cạnh hắn, không bị hắn đánh đập tra khảo, cũng bị hắn ném vào tường.
Hắn quan sát “nạn nhân” của mình. Trong đầu óc ma quỷ của hắn, một loạt phân tích diễn ra cho đến khi hắn đưa đến một lời buộc tội.
- Ngươi đang nghĩ đến Thiên Thần ?
Nó không dám nhận, nhỡ hắn tức giận lên thì nó chết chắc. Haida chỉ lắc đầu phủ nhận :
- Không có !
- Nói dối ! Ngươi rõ ràng ngồi bên Ta mà đầu óc cứ nghĩ đến tên chết tiệt đó ! – hắn lại tức giận.
Hắn là kẻ xấu tính, dễ nổi giận và kinh khủng nhất mà từng biết. Nó vội vã chối :
- Không có !
- Còn dám nói dối à !
Nó định tiếp tục thanh minh khi nhìn thấy ánh mắt đỏ rực như máu đang trừng trừng nhìn nó. Nó không muốn bị đánh nữa đâu, nó đã đủ khổ sở lắm rồi.
Chưa kịp nói thì đã có một âm thanh giòn tan và nó la lên đau đớn. Cái cánh tay đang nằm gọn tay bàn tay hắn giờ trở nên ngoặt nghẹo, đang bầm tím sưng tấy, xương thì bị gãy. Tên khốn kiếp. Hắn đúng là kẻ thù số một của nó. Nó đã đau đủ đường bởi mấy vết thương do hắn gây ra, do nọc độc hắn cắn vào mà bây giờ tay nó cũng gãy vì hắn. Nó xuýt xoa cái tay gãy trong lòng tự hỏi nó đã làm gì nên tội mà lại thế này. Chỉ một giây nghĩ tới cũng bị hắn bẻ gãy tay.
- Tay sao rồi ? – hắn hỏi lạnh tanh, không hề có chút suy nghĩ hối lỗi. Nhìn hắn không phải có ý hỏi nó có sao không mà là hỏi nó có cảm thấy đủ chưa hay cần thêm một lần gãy tay nữa.
Tất nhiên là đau rồi ! Đau muốn chết. Nó rất muốn mắng hắn một trận nhưng e sợ, nó còn muốn sống, chỉ sợ mắng xong, cái gãy tiếp theo không phải chỉ là tay nó. Hắn bước ra buông một lời lạnh nhạt cùng một cái liếc mắt sắc lẽm :
- Ngươi mà còn tơ tưởng, lần sau cái gãy không phải là xương tay mà là xương cổ đấy !
Nó những tưởng mình đã uất tức đến thổ máu mà chết. Hàng lông mi nó cụp xuống, thấy hắn là bắt đầu chuỗi ngày đau khổ. Gặp hắn là sự kinh hoàng nhất đời nó. Hắn là cơn ác mộng dai dẳng, khủng khiếp hơn bất cứ con ác mộng nào nó từng thấy. Nó ôm tay gãy rúc người vào góc giường, mặt mày hốc hác đầy mồ hôi, cổ họng cũng khản đau vì la hét quá nhiều.
Nó mệt lắm….
Haida thiếp ngủ vòng tay ôm lấy một tâm hồn đang bị quỷ dữ tha hóa cùng thể xác đầy thương tích của mình. Tự hỏi….
Liệu có phải số phận có phải muốn nó phục tùng hắn suốt đời ?
Liệu có phải nó sẽ trở thành một con quỷ như hắn ?
….
..
.
Hắn thả bước, đứng giữa không trung nhìn mọi vật. Khóe môi nhếch nhẹ lên một chút lầm bầm pha chút thỏa mãn :
- Cũng biết sợ cơ đấy !
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...