Bay một lúc, phía trước truyền tới tiếng giao tranh kịch liệt, mọi người đều là kẻ có kinh nghiệm chiến đấu phong phú nên rất nhanh đã phân biệt được tiếng pháp bảo công kích trong đó, tất cả đội tàu lập tức cảnh giác hơn.
Chẳng lẽ cũng có người giống như bọn họ đang tầm bảo ở Biển Đen.
Từ tiếng vọng mà đoán thì khoảng cách giữa bọn họ với đối phương là khoảng mấy trăm dặm, nếu không phải biển rộng không có gì che chắn, vừa đúng lúc thuận gió thì bọn họ dù có linh giác mẫn cảm tới mấy cũng không thể nào phát hiện ra được.
Tốc độ của đội tàu tăng nhanh, mấy trặm dặm chỉ trong nháy mắt là tới.
Các hộ vệ trên tàu như lâm đại địch, bất cứ lúc nào cũng có thể chuẩn bị chiến đấu.
Khi Tả Mạc tới nơi, nhìn thấy cục diện trước mặt lập tức thất kinh.
Một con bạch tuộc một mặt to như một ngọn núi, nửa người có nó chìm trong nước biển, nửa trên của nó trồi ra khỏi mặt nước. Mà mấy tên tu giả đang cố gắng công kích vây bắt con bạch tuộc.
“Đây đúng là bạch tuộc sao?” Tả Mac nhìn thân thể cao vút khổng lồ của con bạch tuộc mà nuốt nuốt miếng, một nửa nổi lên khỏi mặt nước của con bạch tuột đã vượt quá hai trăm trượng, mấy tên tu giả đang vây nó giống như những con ruồi nhỏ vậy.
Chỉ riêng phần trồi lên mặt nước đã lớn như vậy thì nếu ở trên mặt đấy không biết nó thân thể của nó sẽ khổng lồ tới mức nào nữa.
Bất cứ kẻ nào đối diện với quái vật khổng lồ như thế cũng đều không khỏi hít vào một hơi khí lạnh, không còn chút ý chí chiến đấu nào nữa.
“Lớn như vậy chắc cũng phải sống rất nhiều năm rồi!” Tằng Liên Nhi cũng đầy vẻ tán thán, từ nhỏ nàng đã lớn lên ở ma giới, gặp qua vô số hung vật nhưng hung vật có thể tích khổng lồ như này thì là lần đầu tiên nàng trông thấy.
“A Tả, ngươi phải cẩn thận, con bạch tuộc này tối thiểu cũng phải sống vạn năm rồi!” Vệ nhắc nhở làm Tả Mạc giật nảy mình.
“Hơn vạn năm? Ngàn năm vương bát vạn năm quy, nó có thể sống ngang rùa sao?” Trái tim nhỏ bé của Tả Mạc không khỏi run lên. Bất cứ loại sinh mệnh nào sống hơn một ngàn năm đều vô cùng cường đại, mà sống hơn một vạn năm, lại còn trong hoàn cách ác liệt như Biển Đen thì thực lực tên gia hỏa này…
“Thừa dịp nó chưa phát hiện ra rời đi sớm chút. Thứ gì sống hơn vạn năm linh trí so với các ngươi không thua kém chút nào đâu.” Bồ yêu cũng nhắc nhở.
Hai người Bồ Vệ hiếm khi nào cùng thống nhất ý kiến, trong lòng Tả Mạc lập tức sinh ra ý định rút lui, mặc dù hắn thích bảo bối nhưng lại chẳng muốn đem mạng nhỏ ra đánh cuộc.
Hơn nữa vừa nhìn đã thấy khả năng thắng ít tới đáng thương.
Công kích của mấy tên tu giả đánh vào người bạch tuộc không có chút tác dụng nào. Toàn thân bạch tuộc là một tầng niêm dịch trơn trượt, pháp bảo đánh vào đó hoặc bị đẩy lùi, hoặc bị trượt đi hoặc là biến mất không chút dấu vết.
Loại hung vật như này trăm triệu lần đừng nên trêu chọc!
Bỗng Vi Thắng thấp giọng, sát khí tràn ngập bốn phía: “Sư đệ, mấy người kia hình như là kiếm tu của Côn Luân.”
“Côn Luân!” Cả người Tả Mạc chấn động, vừa rồi hắn chỉ chú ý tới mỗi bạch tuộc, giờ đây nhìn kĩ lại thì phát hiện ra mấy người kia quả nhiên là kiếm tu Côn Luân!
Hai mắt Tả Mạc bỗng hiện lên huyết sắc nhàn nhạt, cừu hận giữa bọn họ và Côn Luân là không đội trời chung!
------------------------------
“Sư huynh, con bạch tuộc này quá lợi hại! Chúng ta căn bản không có biện pháp đối phó với nó!” Giọng Hà Tư đầy lo lắng, bọn họ vây bắt con bạch tuộc này đã được một canh giờ nhưng chỉ lưu lại được trên người nó mấy vết thương nhỏ không đáng kể.
Tiêu Như Kiếm cũng có chút sốt ruột nhưng hắn biết bản thân không được sốt ruột, trên mặt giả vờ bình tĩnh nói: “Mọi người không nên gấp, cố gắng thử thêm các loại thủ đoạn đi. Đoạn hồn dẫn hương này ta đã phải cầu sư phụ rất lâu mới có được, hung vật dù lợi hại đến mấy mà dính hồn dẫn hương cũng không thể nào duy trì quá được ba canh giờ.”
Vu Minh có chút bất đắc dĩ nói: “Tất cả các thủ đoạn đều đã thử qua nhưng không có chút tác dụng!”
Tiêu Như Kiếm cắn răng, quay sang nói với một vị đệ tử khác: “An Hải, sư phụ ngươi không phải cho ngươi một quả bách âm diệt hồn kiếm hoàn sao, dùng nó đi!”
An Hải lộ vẻ đau lòng nhưng trước mặt tất cả các thủ đoạn đều đã thử qua, đều không có tác dụng gì. Ngay cả hồn dẫn hương vô cùng trân quý Tiêu sư huynh cũng đã đem ra, nếu như lãng phí cơ hội này thì về sau nhất định sẽ phải hối hận. Con bạch tuộc này ít nhất cũng phải sống tới ngàn năm rồi, trên dưới toàn thân đều là bảo bối đó!
“Được!” An Hải quyết đoán, ngay sau đó không chút do dự lấy ra một hạt châu vàng óng nhỏ bằng hạt đậu. Hạt châu tỏa sáng đầy màu sắc, vừa lấy ra xung quanh lập tức xuất hiện một tầng vụ khí nhàn nhạt. Đám người Tiêu Như Kiếm không khỏi run lên, bọn họ đều là người hiểu biết, bách âm diệt hồn kiếm hoàn của bản môn luyện chế cực khó, là bí pháp của bản môn, trưởng lão có khả năng luyện chế nó đếm được trên đầu nón tay. Vụ khí nhàn nhạt kia thực tế chính là vô số kiếm ý băng lãnh rất nhỏ đang dao động.
Trên mặt An Hải thoáng có chút ửng đỏ, pháp quyết trên tay biến hóa, bỗng quát lớn: “Đi!”
Chỉ thấy kiếm hoàn hóa thành một đạo lưu quang nhẹ không thể xét chìm vào trong cơ thể bạch tuộc.
Bạch tuộc từ đầu chí cuối không có phản ứng rốt cuộc giờ đây cũng đã phản ứng lại, nó giãy dụa thân thể một cách điên cuồng, sóng lớn nổi lên, thân thể cao lớn ẩn chứa sức mạnh vô tận.
Đám ngươi Tiêu Như Kiếm lộ vẻ mừng rỡ, biết rằng bách âm diệt hồn kiếm hoàn đang không ngừng phá hoại cơ thể bạch tuộc. Luyện chế bách âm diệt hồn kiếm hoàn vô cùng tàn nhẫn, cần phải rút hung oán chi niệm của linh thú rồi nuôi dưỡng, lấy phương pháp âm luyện hóa thành kiếm ý phong tỏa ở trong kiếm hoàn.
Nó sẽ trực tiếp phá hủy hồn phách của địch nhân, vô cùng đáng sợ.
Đám người Tiêu Như Kiếm vội vàng bay dạt ra phía ngoài, để tránh bị bạch tuộc đánh trúng, thân thể khổng lồ như vậy mà bị nó quất trúng một cái thì tuyệt đối tan xương nát thịt.
Giằng co tròn nửa canh giờ bạch tuộc trở nên yên lặng bất động.
Đám người Tiêu Như Kiếm không khỏi lộ ra vẻ vui mừng nhưng rất nhanh bọn họ phát hiện bản thân vẫn không thể nào phá vỡ được thân thể của bạch tuộc. Hơn nữa lúc trước không ngừng công kích đã làm bọn họ kiệt sức.
“Niêm dịch trên người nó có chút cổ quái!” Hà Tư nhắc nhở nói.
Đúng vào lúc này An Hải đột nhiên phát hiện ra đội tàu ở phía xa xa, sắc mặt khẽ biến, nói: “Sư huynh! Có người tới!”
Tiêu Như Kiếm sửng sốt, đường bay qua Biển Đen nổi tiếng hung hiểm, thanh danh vang dội, căn bản không ai dám đi qua đây. Nếu không phải ỷ vào thân gia phong hậu, thực lực bản thân trong thời gian này cũng đột nhiên tăng mạnh, đám người Tiêu Như Kiếm cũng tuyệt không dám khinh thường mà xông vào Biển Đen.
Chuyến đi Biển Đen lần này là do một tay Tiêu Như Kiếm chủ đạo. Hắn đã xem qua du kí của một vị trưởng lão Côn Luân, trong đó có ghi chép tới việc hắn đã gặp phải một con bạch tuộc sống lâu tới vạn năm ở Biển Đen.
Tiêu Như Kiếm thông minh lại tinh tế, lúc đó hắn liền để ý, sau đó không ngừng tìm hiểu các loại tư liệu về Biển Đen.
Mà sau khi bắt đầu tu luyện thần lực, nghĩ lại những ghi chép của tiền bối bỗng hắn có một suy đoán lớn mật rằng con bạch tuộc kia rất có khả năng là hung vật viễn cổ! Hung vật viễn cổ tu luyện chính là thần lực, vậy tự nhiên vô cùng uy lực, tuyệt đối không phải loại kiếm tu linh lực có thể chống lại được.
Hắn không ngừng tìm kiếm tư liệu, càng ngày hắn càng cảm thấy suy đoán của mình là chính xác.
Có một số hung vật ẩn chứa thần lực sống ở Biển Đen.
Khi hắn tu luyện thần lực thực lực không ngừng tăng lên, Tiêu Như Kiếm bỗng có một ý nghĩ, đây chính là một cơ hội tuyệt hảo. Đối với kiếm tu linh lực mà nói thì đây đúng là một tử địa nhưng đối với những kẻ có chút thành tự về thần lực như bọn họ thì đây không thể nghi ngờ chính là một khối bảo địa!
Hắn từ từ chuẩn bị, tìm kiếm đồng bọn có chung chí hướng, cân nhắc chiến thuật cần dùng, chuẩn bị những vật phẩm cần thiết.
Cuối cùng tất cả đều được chuẩn bị thỏa đáng, Tiêu Như Kiếm cuối cùng cũng bắt đầu chuyến hành trình tới Biển Đen.
Căn cứ theo ghi chép của tiền bối, rất nhanh đám người Tiêu Như Kiếm đã tìm được con bạch tuộc vạn năm có thể hình kinh khủng, hành động sau đó rất thuận lợi, Tiêu Như Kiếm dùng hồn dẫn hương rất có hiệu quả.
Nhưng tình huống tiếp theo lại khiến sự vui mừng của mọi người như bị giội một gáo nước lạnh. Không thể làm được gì, bọn họ không thể khiến bạch tuộc bị thương chứ đừng nói tới việc lấy đi tính mạng của nó.
Hồn dẫn hương chỉ có hiệu lực trong ba canh giờ, một khi hết ba canh giờ thì bọn họ chỉ còn nước bỏ chạy.
Bách âm diệt hồn kiếm làm mọi người mừng rỡ trở lại nhưng rất nhanh bọn họ lại phát hiện ra bản thân lại rơi vào khốn cục như trước.
Đúng lúc này bọn họ phát hiện ra nhóm người Tả Mạc.
Tiêu Như Kiếm trong lòng chợt động, hắn hạ giọng nói: “Đây chính là cơ hội tốt, phải lừa gạt bọn họ để bọn họ giúp chúng ta đối phó với bạch tuộc.”
Sau đó hắn thấp giọng nói: “Đâu sát kiếm trận của sư muội còn không?”
Hà Tư khẽ gật đầu: “Có.”
“Một chút nữa chú ý tới tới ngón tay của ta, nếu như thấy ngón út của ta dựng lên thì sư muội lập tức phát động đâu sát kiếm trận vây bọn họ lại, đâu sát kiếm trận là tác phẩm đắc ý nhất của Hà sư thúc, he he!”
Tiếng cười sau cùng phát ra từ trong miệng Tiêu Như Kiếm đằng đằng sát khí.
An Hải trầm mặc trong giây lát: “Như vậy không tốt lắm đâu!”
Tiêu Như Kiếm biết rõ lần này nếu không thuyết phục được mọi người thì tất cả công sức đều sẽ bỏ xuống sông xuống biển, hắn suy nghĩ một chút rồi nói: “Vậy trước hết chúng ta cứ vây khốn bọn họ, sau đó chúng ta làm xong thì thả bọn họ ra rồi bồi thường cho bọn họ một ít là được.”
Sắc mặt mọi người đỡ hơn, đồng loạt gật đầu kêu phải.
“Tình hình bây giờ của chúng ta thế nào mấy người đó đều biết, con bạch tuộc này vô cùng quan trọng với bản môn, mọi người ngàn vạn lần đừng nương tay! Đối phương có thể lang bạt ở Biệt Đen thì thực lực không thể coi thường được.” Tiêu Như Kiếm nhắc nhở mọi người.
“Sư huynh nói phải!”
“Chúng ta sẽ nghe theo sư huynh!”
Mọi người nghĩ tới khoảng thời gian này môn phái đang gặp khó khăn, nghĩ tới việc vô số tiền bối đã dùng tính mạng của mình để đổi lấy thời gian bọn họ lại cảm thấy xấu hổ. Bây giờ gặp phải chuyện quan trọng như này mà bọn họ lại có lòng dạ đàn bà.
Thấy mọi người thống nhất ý kiến, Tiêu Như Kiếm cũng thở phào nhẹ nhõm. Hắn quay người, trên mặt là nụ cười đầy thân thiện, cao giọng nói: “Đằng trước là bằng hữu phương nào? Đệ tử Côn Luân Tiêu Như Kiếm xin chào các vị! Ở đây tại hạ gặp phải một chút phiền toái, rất mong các vị có thể góp tay giúp sức cho! Côn Luân ta chắc chắn sẽ hậu tạ!”
Tiêu Như Kiếm nhiệt tình, không chút kiêu ngạo lẫn tự ti, hắn tin tưởng với danh tiếng của Côn Luân người bình thường nhất định sẽ nể mặt mà tham gia.
Về việc dám có chủ ý với Côn Luân, bọn họ tin chắc rằng người như vậy vẫn còn chưa sinh ra!
Quả nhiên đối phương lập tức đáp lại: “Thanh danh của Côn Luân bọn ta ngưỡng mộ đã lâu! Hôm nay vừa thấy phong thái của các vị đúng thật là phong phạm của danh môn. Có thể may mắn kết bạn với các vị thật là vinh hanh, cảm tạ cái gì chứ, ngài thật quá khách khí rồi!”
Vừa nói chuyện đội tàu liền bay tới cách đám ngươi Tiêu Như Kiếm không xa.
Tiêu Như Kiếm nhìn thoáng qua mọi người trên thuyền, chỉ thấy nhân viên vô cùng hỗn tạp, trong lòng thoáng buông lỏng, tiếu ý trên mặt càng đậm.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...