“Lần này xem ra Huyền Không tự quyết tâm tiêu diệt Tiếu Ma Qua rồi. Nhưng bọn họ cũng quá coi trọng Tiếu Ma Qua đi!” Tiết Đông cười nói.
Tiết Đông mắt to mi thô, dáng vẻ đường hoàng, do chinh chiến ở ngoài lâu nên trong lúc nhấc tay nhấc chân cũng tỏa ra một luồng sát khí. Hắn mới từ tiền tuyến trở về liền chạy tới tìm Lâm Khiêm luôn.
Mặc dù Lâm Khiêm là sư huynh nhưng ít tuổi hơn Tiết Đông rất nhiều, giao tình giữa hai người vô cùng tốt.
Lâm Khiêm thôi không tập trung vào ngọc giản nữa, hắn hơi xuất thần. Lần này vì đảm bảo thắng lợi, Huyền Không tự đã lặng lẽ phái ra hai gã tu giả phản hư kỳ để giết chết Tiếu Ma Qua. Động tác này của Huyền Không tự rất bí mật nhưng thám báo của Côn Luân vẫn đủ sâu dày để lấy được tin tức truyền ra ngoài.
“Thế nào?” Tiết Đông nhạy cảm nhận thấy vẻ mặt quái dị của Lâm Khiêm.
Lâm Khiêm bình thường trở lại cười nói: “Tiếu Ma Qua kia thực sự là kẻ không tồi, nhân vật như thế chết cũng có chút đáng tiếc.”
“Ồ!” Tiết Đông có chút kinh ngạc: “Có thể khiến ngươi nhận xét là không tầm thường làm ta cảm thấy có chút hiếu kì rồi đó.”
“Lần này đi ma giới đã giao thủ qua với hắn, có chút cao thâm khó lường.” Lâm Khiêm hời hợt nói.
Tiết Đông động dung, hắn biết rõ thực lực của Lâm Khiêm lợi hại ra làm sao, nghe Lâm Khiêm nói những lời này vậy tám chín phần mười là không phân thắng bại.
Lâm Khiêm nhíu mày nói: “Lai lịch của người này rất cổ quái. Tựa hồ có huyết mạch của hai tộc yêu ma, ma công và yêu thuật đều rất lợi hại, hơn nữa còn tu luyện thần lực.”
“Thần lực?” Tiết Đông trợn trừng mắt, tỏ vẻ khiếp sợ.
“Ừ, lần này ta giao thủ cùng hắn nên đã lĩnh ngộ được một chút bên ngoài.” Lâm Khiêm bỗng nghĩ tới một điều, một lần nữa lại nhíu mày: “Trên tay hắn chỉ sợ có truyền thừa thần lực hoàn chỉnh, nếu rơi vào tay Huyền Không tự vậy thì không ổn!”
Tìm hiểu và lĩnh ngộ thần lực không chỉ có mỗi Côn Luân. Phàm là những môn phái có lịch sử lâu đời đa số đều có dã tâm về mặt này nhưng tốn hao tinh lực nhiều nhất vào chuyện này thì không ai khác ngoài tứ đại môn phái.
Tiết Đông nheo nheo mắt: “Không sai! Tuyệt đối không thể để truyền thừa thần lực rơi vào tay Huyền Không tự. Nếu được hay chúng ta cũng phái mấy người đi tới ma giới?”
“Không được!” Lâm Khiêm lắc đầu, vẻ mặt nghiêm trọng: “Trận chiến này Huyền Không tự danh chính ngôn thuận, lấy cớ Biệt Hàn phản bội sư môn nên không ai có thể bới ra được. Nếu như chúng ta cũng phái người tới vậy là không nể mặt Huyền Không tự rồi.”
Tiết Đông cũng nhíu mày, Lâm Khiêm nói không sai, chuyện này bọn họ không thể nào trực tiếp phái người tới được.
“Có lẽ nên nghĩ cách thông báo cho Tiếu Ma Qua kêu hắn trốn đi một thời gian.” Lâm Khiêm cảm thấy vấn đề này có chút khó xử. Hắn hoàn toàn không nghĩ tới Huyền Không tự lại vì Tiếu Ma Qua mà trực tiếp sử dụng hai gã cao thủ phản hư kỳ.
Cao thủ cấp chiến lực như phản hư kỳ không đến thời điểm sinh tử quan trọng thì các môn phái đều tuyệt đối không sử dụng.
Huyền Không tự cũng hiểu rằng trận chiến này vô cùng quan trọng với bọn họ.
------------------------------
“Này phiền phức rồi.” Sắc mặt Tả Mạc vô cùng khó coi: “Huyền Không tự thật là quá nể mặt anh, sách sách, phản hư kỳ, còn có hai gã nữa chứ!”
Sắc mặt chư tướng khác cũng rất khó coi.
Vừa rồi Tả Mạc nhận được một phong thư nặc danh, bên trong nói Huyền Không tự sẽ phái ra hai gã cao thủ phản hư kỳ đến để ám sát hắn. Hiển nhiên việc Tả Mạc giết chết Vũ Soái đã khiến Huyền Không tự có vô cùng kiêng dè hắn, thậm chí không tiếc dùng phương thức không vinh quang chút nào để có thể giải quyết hoàn toàn tai họa ngầm này.
Mặc dù không biết người truyền tin là ai nhưng những gì viết trong thư mọi người đều tin có tới tám chín phần mười là thật.
Hai gã phản hư kỳ, thực lực cường hãn của Huyền Không tự lúc này đã được thể hiện rõ rệt. Để giết chết một người mà phải sử dụng hai gã tu giả phản hư kỳ, đại khái cũng chỉ có tứ đại phái mới có sức mạnh như vậy.
Đây là thực lực.
Dù cho có người mật báo thì đám Tả Mạc cũng không biết phải làm sao.
“Nếu không chúng ta quay trở về Vân Hải giới.” Công Tôn Sai nhìn về phía Tả Mạc, trong mắt tràn ngập sự lo lắng. Hai gã phản hư kỳ hoàn toàn có đủ năng lực tung hoành bên trong chiến bộ của bọn họ còn nếu phối hợp với chiến bộ thì uy lực sẽ tăng gấp bội.
Tả Mạc cười khổ: “Không còn kịp nữa rồi! Chỉ sợ hai gã tặc ngốc phản hư kỳ đã cách chúng ta không xa rồi.”
Biệt Hàn trầm mặc không nói gì, hắn không nghĩ tới, môn phái lại phái ra hai gã phản hư kỳ tới để ám sát Tả Mạc. Hắn ở trong môn phái cũng lâu, biết rõ cấp cao thủ như phản hư kỳ đối với môn phái mà nói chính là lực lượng cuối cùng.
Lẽ nào Huyền Không tự đã cảm thấy bọn họ uy hiếp đến sự tồn vong của môn phái?
Tâm tình hắn có chút mâu thuẫn, vừa khát vọng có thể giao chiến với Huyền Không tự nhưng lý trí lại nói cho hắn biết, hai gã phản hư kỳ là một phiền toái rất lớn.
Tả Mạc bỗng nhìn về phía Biệt Hàn rồi hỏi: “Huyền Không tự có mấy tên phản hư kỳ?”
Biệt Hàn sửng sốt nhưng rất nhanh đã có câu trả lời: “Năm người, một người ba mươi năm trước vân du ra ngoài đến nay vẫn chưa về. Một người đang bế tử quan. Còn có một người mười lăm năm trước được chưởng môn phái đi tới một nơi nhưng cũng không thấy trở về. Giờ chỉ còn có hai người.”
Sắc mặt Tả Mạc hơi trầm ngâm: “Nói như vậy, bọn họ có thể sử dụng chỉ còn hai gã phản hư kỳ.”
Suy nghĩ một chút, Tả Mạc lại hỏi: “Nếu như ta chạy trốn, hai gã phản hư kỳ này có tiếp tục đi gặp Giang Triết hay không?”
Biệt Hàn lắc đầu: “Không đâu.”
Nhìn Biệt Hàn trả lời đầy chắc chắn, Tả Mạc vô cùng ngạc nhiên hỏi lại: “Vì sao? Bọn họ nếu như tiếp tục đi gặp Giang Triết thì khả năng thắng không phải sẽ tăng cao hay sao?”
“Phản hư kỳ cũng sẽ chết.” Biệt Hàn thản nhiên nói.
Lập tức Tả Mạc hiểu ra vấn đề. Không sai, phản hư kỳ mặc dù lợi hại nhưng cũng sẽ chết. Nếu chiến bộ tấn công mạnh không màng tới thương vong chưa chắc đã không thể giết chết được tu giả phản hư kỳ. Huyền Không tự không thiếu chiến bộ nên tuyệt đối sẽ không để hai gã cao thủ phản hư kỳ chết trên chiến trường.
Cho nên lần hành động này chính là âm thầm ám sát.
Tả Mạc cũng hiểu ra được vì sao Huyền Không tự lại phái ra hai gã phản hư kỳ. Ở trong mắt Huyền Không tự, việc hắn giết chết Vũ Soái khiến hắn cũng có uy hiếp như tu giả phản hư kỳ vậy.
Căn bản Huyền Không tự không thể gánh chịu được tổn thất khi mất đi bất cứ gã tu giả phản hư kỳ nào.
Hai mắt Tả Mạc từng chút một sáng rực lên, bỗng hắn phát hiện ra chưa chắc đã không có cơ hội.
Huyền Không tự nhất định không ngờ tới có người mật báo cho hắn biết, bọn họ vốn nghĩ kế hoạch ám sát tuyệt mật này vẫn được giữ kín.
Trầm tư mất một lúc, Tả Mạc ngẩng đầu, sự tự tin một lần nữa xuất hiện trên mặt hắn: “Ta có ý này.”
------------------------------
Dưới bùn đất, Vi Thắng nắm chặt hắc kiếm, nín thở, rất nhanh, hắn như một khối nham thạch mất đi toàn bộ sinh mệnh.
“Mẹ nó, lại mất dấu rồi.” Một người tức giận mắng.
“Còn tìm sao?” Một người khác yếu ớt hỏi, trong giọng nói có chút sợ hãi.
“Phải tìm, không tìm được chúng ta đều phải chết!”
“Nhưng đuổi theo chúng ta cũng sẽ chết…”
Mọi người trầm mặc.
“Không được, dù thế nào chúng ta cũng sẽ chết hết!”
“Vậy phải làm sao giờ?”
“Chờ!”
“Chờ!”
“Chờ chủ nhân tuyên bố truy sát lệnh!”
Hắn vừa dứt lời thì có người kinh hỉ nói: “Truy sát lệnh! Chủ nhân tuyên bố truy sát lệnh rồi!”
“Hắn xong đời rồi!” Người vừ nói thở phào nhẹ nhõm.
“Đúng vậy, hắn xong đời rồi.” Mấy tên khác không hẹn mà cùng thở phào nhẹ nhõm.
Khi tiếng bước chân dần xa, Vi Thắng từ trong bùn đất chui ra, trong mắt hiện lên chút nghi hoặc.
Truy sát lệnh!
Hắn lắc đầu, không nghĩ gì thêm. Hắn tìm một sơn động bí ẩn bày ra một cấm chế sau đó liền tiến vào trạng thái nhập định.
Chiến đấu tròn mười ngày khiến linh lực và tinh thần của hắn gần như sụp đổ. Nếu không phải do ý chí của hắn kiên định như sắt thì đã sớm gục ngã rồi.
Ngày thứ hai, hắn mở mắt trong mắt hiện lên vẻ mừng rỡ.
Hắn đột phá rồi!
Dừng lại mấy ngày ở trong sơn động cho tới tận khi tình khí thần của bản thân đạt tới trạng thái cao nhất, hắn mới đứng dậy. Móc giới đồ ra, xem xét qua phương hướng hắn liền lặng lẽ bay đi.
Hắn không biết rằng đạo truy sát lệnh kia đã khiến toàn bộ Bách Man cảnh dậy sóng.
-----------------------------
“Cái gì? Tốc độ của bọn họ đột nhiên tăng nhanh sao?” Hào Soái hơi ngạc nhiên: “Không thay đổi phương hướng chứ?”
“Không.” Trung niên nhân nói: “Xem ra bọn họ đã phát hiện ra rồi.”
Hào Soái không nói gì, hắn rơi vào trầm tư suy nghĩ, một lúc lâu sau mới ngẩng đầu: “Xem ra Tiếu Ma Qua đã biết đối thủ của bọn họ là ai rồi. Ồ, kêu người phía dưới thôi không quấy nhiễu nữa.”
“Thôi không quấy nhiễu nữa?” Trung niên nhân kinh ngạc: “Vậy chẳng phải là?”
“Không có gì ghê gớm.” Hào Soái cười nhạt: “Chúng ta không phải là thuộc hạ của Huyền Không tự, không cần phải để ý tới sắc mặt của bọn họ. Trận chiến này Huyền Không tự chỉ sợ không thoải mái đâu.”
Trung niên nhân không hiểu phụ thân vì sao lại nói như vậy.
“Tiếu Ma Qua, thật can đảm!” Trong mắt Hào Soái hiện lên vẻ tán thưởng.
------------------------------
“Vì sao lại đi theo hướng này?” Tả Mạc không hiểu hỏi Bồ yêu và Vệ.
Hắn và Tằng Liên Nhi còn có cả A Quỷ đều đang cố gắng bay về phía trước. Để tránh thám báo dọc đường bọn họ không cưỡi ma kị mà đều phi hành.
Tả Mạc đưa ra một kế hoạch cực kì can đảm.
Hắn quyết định dẫn dắt hai lão tặc ngốc phản hư kỳ rời đi, dẫn bọn họ đi một vòng thật lớn. Giống như Huyền Không tự không mong phản hư kỳ gặp nguy hiểm, Tả Mạc cũng không mong hai lão tặc ngốc có năng lực ảnh hưởng tới chiến cuộc này tham gia chiến trường.
Tả Mạc vô cùng tin tưởng vào Công Tôn Sai và Biệt Hàn, chỉ cần hai lão tặc ngốc của đối phương không tham gia chiến đấu thì Tả Mạc tin chắc rằng bọn họ có thể giành được thắng lợi.
Chỉ cần Công Tôn Sai và Biệt Hàn đánh bại Giang Triết cũng đủ khiến Huyền Không tự loạn hết cả lên.
Đến lúc đó hai lão tặc ngốc kia sẽ không có thời gian đi dạo lung tung với hắn nữa, bọn họ sẽ phải vội vàng quay về cứu hỏa. Vòng vây của bản thân không phá tự tan.
Quan trọng nhất trong cuộc chiến này chính là vấn đề thời gian thi chạy.
Một mặt bản thân bên này có thể càng kéo dài càng có lợi, mặt khác Công Tôn Sai và Biệt Hàn bên kia càng nhanh đánh bại Giang Triết thì hắn càng sớm an toàn.
Nếu như chính diện chống lại hai lão tặc ngốc phản hư kỳ Tả Mạc khẳng định bản thân không có nửa cơ hội thắng.
Nhưng nếu như chơi trốn tìm thì Tả Mạc không sợ chút nào. Có Bồ yêu và Vệ, hai tên gia hỏa âm hiểm xảo trá ở đây thì Tả Mạc hoàn toàn không coi hai lão tặc ngốc kia ra gì.
Vì để hai lão tặc ngốc này mắc câu, Tả Mạc phải cố ý lưu lại một chút khí tức thần lực. Lúc trước Lâm Khiêm cầm đầu tứ đại môn phái gây ra động tĩnh lớn như vậy ở thành Thái An, Tả Mạc biết rằng hứng thú của mấy tên gia hỏa này đối với thần lực là vô cùng lớn.
Không nghĩ tới, vừa ra khỏi doanh địa Bồ yêu và Vệ đã kêu Tả Mạc bay về hướng này.
Trong tâm Tả Mạc thầm nghĩ, có âm mưu!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...