Biệt Hàn quay đầu nhìn lại mái chùa thấp thoáng trong mây, đỉnh tháp cao ngất như ẩn như hiện.
Đứng phía sau hắn là một chiến bộ rất kì quái.
Chiến bộ này kì quái bởi bọn họ có đầu trâu, có thân ngựa, trên trán có sừng trâu dài. Bất luận tu giả nào khi nhìn thấy chiến bộ này cũng sẽ thất kinh, ma tộc, tất cả đám người này đều là ma tộc!
Bọn họ như tượng đứng không nhúc nhích, con ngươi ảm đạm không chút sinh khí có màu xám trắng giống như xác chết, phù văn kim sắc quấn quanh người bọn họ giống như những hình xăm hoa mỹ.
Đây là một trong những chiến bộ trứ danh của Huyền Không tự, nó có tên rất kì quái – Nghiệt bộ!
Biệt Hàn thôi không nhìn nữa, toàn bộ chiến bộ vô thanh vô tức bắt đầu xuất phát.
“Vân Hải giới…” Biệt Hàn thầm nói, xung quanh vẫn yên lặng như cũ.
Ở Nghiệt bộ không có sĩ quan phụ tá.
----------------------------
Tả Mạc thấy một ngày dài như một năm đang cố gắng kiềm chế lo lắng trong tâm, mặt vẫn giữ vẻ bình tĩnh nói chuyện trời đất cùng tộc trưởng Băng Diệu. Đám người trẻ tuổi trong tộc cũng rất thích nghe, xa cách quá lâu khiến bọn họ rất hiếu kì với thế giới bên ngoài.
Vi Thắng và Tông Như đang nhập định dần tỉnh lại, khí tức của hai người có sự biến hóa, Tả Mạc cảm thấy vô cùng hài lòng, xem ra những gì mình nói cũng có chút ích lợi đối với bọn họ, tuy không biết rốt cuộc bọn họ thu hoạch được những gì.
Vi Thắng và Tông Như thấy một đống người đang vây quanh Tả Mạc liền đi vào trong góc, tiếp tục suy nghĩ.
Rất may là Tả Mạc đã đi không ít nơi, kinh nghiệm phong phú, bằng không thì sớm đã hết vốn rồi.
Bất luận Tả Mạc “chém gió” như nào đều khiến các lam nhân trẻ tuổi chú ý lắng nghe.
Bỗng, một bóng người lảo đảo đi vào, trên lưng hắn là một vị lam nhân đang bất tỉnh. Mắt Tả Mạc nheo lại, lam nhân này chính là người được cử đi để hái Thủy Vân Thai!
Sắc mặt Băng Diệu đột nhiên trầm xuống, nhoáng cái đã xuất hiện trước mặt lam nhân bị thương, lam mang chợt lóe lên rồi biến mất, cẩn thận kiểm tra.
Ngay sau đó hắn vô cùng cẩn thận hỏi lại tên lam nhân đem người bị thương trở về, nhưng bởi khác biệt ngôn ngữ nên Tả Mạc không hiểu gì.
Một lúc sau, Băng Diệu mới ngẩng đầu giải thích với Tả Mạc: “Hắn bị người ta đả thương, có người đang xuất phát đi cấm địa.”
Tả Mạc bỗng nhớ tới đám người Huyền Không tự kia, trong lòng máy động, vội vàng hỏi: “Băng đại ca, có thể hay không để bạn của ta kiểm tra thương thế cho anh bạn này?”
Băng Diệu gật đầu, lùi sang một bên. Tả Mạc kêu Tông Như tiến lên, Tông Như đặt tay lên chỗ thụ thương của lam nhân, một lát sau liền thu lại, gật đầu với Tả Mạc.
“Tả huynh đệ có phát hiện gì sao?” Băng Diệu thấy vậy nhịn không được hỏi.
Thấy Tông Như gật đầu, trong lòng Tả Mạc nhất thời hiểu rõ, giải thích: “Lúc chúng ta đi trên đường đã gặp phải bốn vị thiện tu của Huyền Không tự. Từ vết thương trên người của vị huynh đệ ày có thể nhận ra đó là do thiện tu gây ra, ta đoán là do bốn vị thiện tu Huyền Không tự kia.”
“Huyền Không tự!” Mặt Băng Diệu trầm xuống. Những ngày nay Tả Mạc đã nói qua tình huống bên ngoài, Huyền Không tự là gì, hắn cũng có biết sơ sơ.
Băng Diệu không do dự, dứt khoát nói: “Bất luận là ai, xông vào cấm địa, bản tộc từ trên xuống dưới đều sẽ chiến đấu tới cùng, tuyệt đối không thỏa hiệp!”
Dứt lời, mấy tên lam nhân phóng như bay vào phòng nghị sự, tiếng rít kì dị vang vọng khắp nơi không dứt.
Nghe được tiếng huýt gió, rất nhiều chiến sĩ lam nhân giống như thủy triều tập trung về phòng nghị sự.
Băng Diệu nói qua với bọn họ, nhất thời sát khí tràn đầy trên mặt đám người lam nhân.
“Tả huynh đệ, các ngươi trước tiên ở lại…” Băng Diệu từ tốn nói với Tả Mạc.
“Băng đại ca khách khí rồi!” Tả Mạc nghiêm mặt nói: “Tiểu đệ phải nắm bắt cơ hội này! Băng đại ca không biết đấy thôi, lúc chúng ta đi đường đã bị mấy tên giặc ngốc này ám toán, đang nghĩ làm sao để báo thù thì lại có cơ hội này! Lại còn vị tiểu huynh đệ này vì tìm kiếm Thủy Vân Thai hộ chúng ta mà bị thương, chúng ta không thể khoanh tay đứng nhìn!”
Băng Diệu lộ vẻ tán thưởng, vỗ mạnh vào vai Tả Mạc: “Tốt! Tình cảm của ngươi ta hiểu rồi! Đi! Chúng ta cùng đi! Hừ! Huyền Không tự!”
----------------------------
“Sư thúc, kẻ vừa rồi rất cổ quái.” Minh Tịnh hơi kinh hoảng nói. Bóng người màu lam kia giống như quỷ mị vậy, nếu không phải sư thúc ra tay khiến đối phương bị thương nặng chỉ sợ bọn họ đã gặp vấn đề rồi.
Định Chân luôn ôn hòa lúc này sắc mặt cũng rất khó coi, hắn không nóng không lạnh nói: “Đó là lam nhân!”
Ba vị đệ tử bị vẻ mặt dữ tợn của Định Chân dọa chết khiếp, mất một lúc mới có người hỏi lại: “Sư thúc, lam nhân là cái gì?”
“Dư nghiệt của viễn cổ nhất mạch!” Định Chân chú ý tới vẻ mặt của vị đệ tử, chậm rãi nói: “Các ngươi nhớ kỹ, khi gặp phải viễn cổ nhất mạch phải báo cáo ngay cho môn phái!”
Ba gã đệ tử bị Định Chân nghiêm khắc giáo huấn liền gật đầu lia lịa.
Bỗng Định Chân trầm mặc không nói, tên lam nhân vừa bị hắn đả thương lại không thấy thi thể, khẳng định có đồng bọn!
Chẳng lẽ đây là bộ lạc lam nhân?
Tâm thần Định Chân không khỏi run lên, nếu quả thật là vậy, lần này đi thật đáng giá! Dù cho không tìm được đồ vật kia thì việc bộ lạc lam nhân này cũng đủ khiến môn phái coi trọng.
Bỗng hắn miết tay, linh lực khẽ động, một vòng quang mang kim sắc chợt xuất hiện ở đầu ngón tay hắn rồi biến mất. Định Chân mở mắt, trong lòng thầm than, những băng lam này có chút cổ quái, không thể đưa tin về môn phái được!
Định Chân rất cảnh giác, những hậu duệ viễn cổ có thể kéo dài hơi tàn tới nay chỉ sợ còn có một số thủ đoạn.
Cao thủ Huyền Không tự xuất hiện lớp lớp, chức quyền cũng phân chia rất cẩn thận, đặc biệt có người chuyên môn xử lý công việc, Định Chân chưa từng tham dự loại nhiệm vụ như này. Nói thật, lần này bọn họ nếu không phải ở gần Vân Hải giới nhất thì nhiệm vụ này không tới phiên họ làm.
Bất luận thế nào, phải hoàn thành nhiệm vụ quan trọng này.
“Cẩn thận chút, đi thôi.” Định Chân trầm giọng nói: “Sự tình lần này có chút cổ quái, nếu như có gì không thích hợp, các ngươi lập tức bỏ trốn, không được do dự, rõ chưa?”
Bên trong môn phái Định Chân không phải là kẻ có thực quyền, bằng không hắn cũng không phải phụ trách loại nhiệm vụ cấp thấp đưa đệ tử ra ngoài lịch lãm như này. Không phải thực lực của hắn không đủ mà là do các đại lão không thích hắn. Hắn không mong những đệ tử trong tay mình đi ra ngoài xuất hiện chuyện ngoài ý muốn.
Quy của của môn phái rất nghiêm khắc, nếu không có lệnh, tự ý bỏ trốn sẽ nhận phải hình phạt vô cùng nặng.
“Vâng, sư thúc!” Ba người vội vàng trả lời.
---------------------------
Biệt Hàn cẩn thận xem xét tình báo bên trong ngọc giản, đây đã là lần thứ mười lăm.
Tình báo có được là nhờ môn phái thu thập, bao quát các loại tin tức về Vân Hải giới và Quy đảo, Biệt Hàn nhận ra môn phái chú ý tới Vân Hải giới và Quy đảo cũng chưa lâu lắm, mới có mấy ngày, nếu không tình báo sợ rằng sẽ không đơn giản như này.
Biệt Hàn hiểu rõ khả năng thu thập tình báo của môn phái, chỉ cần cho bọn họ thời gian, bọn họ có thể điều tra bất cứ tình báo nào mà họ muốn.
Tình báo Vân Hải giới không có gì đặc thù, đây chỉ là một trung giới hẻo lánh, lúc trước không có thế lực nào đáng để nhắc tới.
Trọng điểm của tình báo này là thế lực “Quy đảo”. Thế lực này vô cùng cường đại, bọn họ có thể chiến thắng một đội ma quân!
Nhìn thấy hai chữ “ma quân” này, mắt Biệt Hàn vô ý nheo lại, dù cho đây đã là lần thứ mười lăm.
Quy mô ma quân không rõ nhưng thế lực bản địa của Vân Hải giới không ai có thể ngăn cản, dẫn đến toàn bộ giới chạy tán loạn, cho tới tận khi Quy đảo tuyên bố có thể chống lại ma quân, tình thế mới có chút khởi sắc.
Hẻo lánh như Vân Hải giới lại thêm không có sản vật gì, trước đây không ai chú ý tới, xúc tu của tứ cảnh thiên cũng không vươn tới đây. Trong đó có một nguyên nhân rất quan trọng, Vân Hải giới không có giới chủ. Chìa khóa (giới thược) của Vân Hải giới đến bây giờ vẫn chưa tìm thấy, Biệt Hàn chú ý tới điểm này.
Chìa khóa đối với bất cứ giới nào đều là vật cực kì quan trọng. Bất cứ ai có được nó đồng nghĩa với việc có được một tài sản vô cùng lớn! Có được chìa khóa thì linh thạch, khoáng sản,… của một giới đều sẽ hiện ra trước mặt hắn. Trừ những thứ đó ra, chìa khóa còn có thể điều động linh khí của một giới.
Bình thường, không lâu sau khi phát hiện ra một giới thì sẽ điều tra ra được manh mối của chìa khóa. Tu giả sẽ tìm trăm phương ngàn kế để tìm được chìa khóa, đó là một khoản tài phú khổng lồ đủ khiến người ta điên cuồng.
Nhưng kì quái nhất chính là đến giờ vẫn chưa tìm được chìa khóa của Vân Hải giới, mà lịch sử tồn tại ở đây của tu giả chắc phải tới cả ngàn năm, vậy mà vẫn không thể xác định được. Thời gian dài như thế, không ai không thèm nhỏ dãi với chìa khóa. Khi nào có được chìa khóa mới có thể trở thành kẻ đứng đầu Vân Hải giới.
Biệt Hàn đang suy đoán dụng ý của môn phái.
Chưởng môn luôn miệng nói vì trợ giúp Định Chân, ngay từ đầu Biệt Hàn đã không tin. Địa vị của Định Chân trong phái, hắn biết rất rõ, chưởng môn lại vì Định Chân mà điều động một chiến bộ, đó là nói đùa thôi.
Huống hồ, còn thả cho hắn đi.
Từ khi lấy được ngọc bài Hoàng Kim chiến tướng, hắn liền bị lệnh cưỡng chế tại gia không được ra ngoài, mỗi ngày đều phải tụng kinh. Ngoài cửa không có người canh gác nhưng Biệt Hàn biết rõ, không biết có bao nhiêu ánh mắt đang theo dõi vào tiểu viện của mình.
Trưởng lão trong phái nói hắn thèm sát, nghĩ đến điều này hắn không khỏi cười nhạt.
Tuy nhìn bề ngoài Giang Triết rất tuấn tú ôn hòa nhưng khi giết người, tuyệt đối sẽ không nương tay, chưa từng nghe thấy trưởng lão nào nói Giang Triết thèm sát.
Tất cả chuyện này chỉ là…
Đột nhiên hắn quay đầu lại, nhìn Nghiệt bộ trước mặt. Cấm chế phạn văn màu vàng óng trong mắt hắn giống như ánh nắng thật chói mắt.
Một lát sau, hắn thôi không nhìn nữa, mặt không chút biểu cảm, không hiểu đang nghĩ gì.
Thậm chí môn phải còn chuẩn bị truyền tống trận cho họ, trực tiếp truyền tống tới Vân Hải giới, khoản tiền lớn này khiến người ta nghẹn họng, có thể thấy được sự coi trọng của môn phái đối với chuyện này.
Có thể trực tiếp truyền tống tới Vân Hải giới…
Môn phái đã sớm sắp đặt người nằm vùng ở Vân Hải giới.
Bọn họ mưu đồ gì chứ?
Cho đến khi ánh sáng do truyền tống trận chiếu vào mắt hắn, hắn mới từ trong trầm tư bình thường lại.
“Biệt Hàn đại nhân, truyền tống trận đã chuẩn bị xong, ngài có thể xuất phát bất cứ lúc nào.” Bên cạnh truyền tống trận, một vị thiện tu thủ hộ tiến lên trước nói với hắn.
Biệt Hàn không thèm nhìn, mặt không chút biểu tình đi tới truyền tống trận.
Nghiệt bộ yên lặng đi phía sau hắn giống như xác chết.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...