Bồ yêu thấy Tả Mạc không nói gì cũng không kinh ngạc, lẩm bẩm nói: “Pháp quyết, ma công, yêu thuật, quan hệ giữa ba thứ này không đối lập và tuyệt đối như trong tưởng tượng của ngươi. Đến khi ngươi tới cảnh giới cao hơn ngươi sẽ gặp một số cục diện ngươi mà hiện giờ ngươi không thể tưởng tượng nổi. Ví dụ như một tên ma tướng đột nhiên sử dụng một chiêu kiếm quyết còn một tu giả lại đi thi triển yêu thuật. Tuy họ đi theo những con đường khác nhau nhưng trăm sông cùng đổ về biển.”
“À, cái này chỉ là mấy câu nói chơi của ta thôi, không liên quan gì tới ngươi.” Đôi mắt màu máu của Bồ yêu lấp loáng ánh đỏ, như viên ngọc rubi trong suốt, hắn nhìn chăm chăm vào Tả Mạc, lộ vẻ suy ngẫm, cười lớn nói: “Ta định nói với ngươi là, ta tính làm một thí nghiệm nho nhỏ.”
Trong lòng Tả Mạc bỗng nảy sinh dự cảm không ổn: “Thí nghiệm gì? Này, Bồ yêu, ta cho ngươi hay, đừng có làm loạn…”
“He he!” Đôi môi mỏng như lưỡi đao của Bồ yêu hơi cong lên, hai tay hắn như đôi cánh giang ra, mười ngón tay như đặt trên mặt nước, tạo thành mười điểm sóng vô hình.
“Thập Chỉ ngục, đây là nơi mọi yêu có chí khí đều đến xem thử!”
Mười gợn sóng đẩy ra, không gian xung quanh Tả Mạc lập tức lay động.
Khi hắn mở mắt ra lập tức ngây người. Bầu trời trên đỉnh đầu, một con sông róc rách chảy, nó không hề dựa vào cái gì, Tả Mạc có thể thấy rõ bầy cá màu sắc sặc sỡ uốn lượn dưới sông, còn cả từng sợi cỏ nước màu xanh đồng cỏ.
Dưới chân hắn là một khối nhạm thạch vuông vắn lớn chừng mười trượng đang lơ lửng. Còn trước mặt hắn là vô số nham thạch lớn lớn nhỏ nhỏ, lơ lửng, xếp thành hàng, đưa mắt nhìn không thấy điểm cuối. Con sông uốn lượn giữa những tảng đá vụn lơ lửng đó.
Có một số nham thạch sinh trưởng ra các loại hoa cỏ, nhìn qua tràn ngập sinh cơ.
Tả Mạc há hốc miệng, ngạc nhiên nhìn cảnh sắc vượt xa sự tưởng tượng của mình, ngây ra như phỗng.
“Ô, nơi này cũng biến hóa thật lớn.” Tâm tình Bồ yêu có vẻ không tồi, hắn nhìn khắp nơi xung quanh.
Một lúc lâu sau Tả Mạc mới phục hồi tinh thần, hắn cẩn thận từng chút một đi tới bên mép tảng nham thạch, nhìn xuống phía dưới chỉ thấy một lớp sương mênh mông, không nhìn rõ được gì.
“Bên dưới là hư không vô tận, đừng có ngã xuống.” Bồ yêu tùy ý cười: “Nếu ngươi rớt xuống ta cũng chả cứu được đâu.”
Thân thể Tả Mạc cứng đờ, cẩn thận từng chút một lui về giữa tảng nham thạch, hắn quay ngoắt sang, nhìn chằm chằm vào Bồ yêu, nghiến răng nghiến lợi nói: “Tên biến thái đồng bóng chết tiệt nhà ngươi! Mau đưa anh về!”
“Hi hi.” Bồ yêu cũng không tức giận: “Buông lỏng một chút đi. Giờ ngươi chỉ là một luồng nguyên hồn bị kéo tới Thập Chỉ ngục thôi, chân thân không đến.”
Trong lòng Tả Mạc thoáng an tâm một chút, song câu nói kế tiếp của Bồ yêu lập tức khiến lửa giận trong hắn bập bùng muốn cháy.
“Ừm, chẳng qua nếu phần nguyên hồn này của ngươi không thể quay về thì so với chết cũng chẳng khác gì cả.”
“Bồ, rốt cuộc ngươi muốn làm gì?” Tả Mạc nghiến răng nghiến lợi hỏi gằn từng chữ.
“Mùi vị thật quen thuộc.” Bồ yêu ngửi không khí trong Thập Chỉ ngục, lộ vẻ say sưa, một lát sau mới mở mắt: “Đại Nhật ma thể cương mãnh vô song, mạnh mẽ vô cùng, cái này ngươi cũng biết. Nhưng chắc chắn ngươi không biết, so sánh với cơ thể mạnh mẽ, Đại Nhật ma thể càng cần nội tâm mạnh mẽ, nguyên hồn ngưng tụ kiên cố, đây mới là điểm tiến giai then chốt.”
“Nơi này không thể tôi luyện thân thể ngươi nhưng có thể rèn luyện tâm chí nguyên hồn của ngươi.”
“Hoan nghênh tới Chỉ ngục đầu tiên trong Thập Chỉ ngục, Mạc Thủy Minh Không.”
Bồ yêu khom người làm một tư thế mời cực kỳ ưu nhã.
Tả Mạc nhanh chóng trấn tĩnh lại, bắt đầu kiên nhẫn nghe Bồ yêu giới thiệu, càng nghe trong lòng càng yên ổn. Thập Chỉ ngục cũng có hạn chế thời gian, với cường độ thần thức của Tả Mạc, mỗi lần tối da chỉ ở trong này được chừng hai canh giờ, điểm này cho dù là Bồ yêu cũng không có bất cứ biện pháp nào.
Chẳng qua chỉ hai canh giờ, sự lo lắng trong lòng Tả Mạc cũng giảm đi không ít.
“Thập Chỉ ngục còn được gọi là Yêu Luyện ngục, phàm là yêu có chút thành tựu cơ bản đều tới. Mỗi Yêu Thuật phủ thậm chí hàng năm sẽ tổ chức cùng loại hoạt động để đề cao năng lực thực chiến của học sinh. Ừm, tu giả các ngươi cũng có địa điểm tương tự, Kiếm động của Vô Không kiếm môn chẳng hạn, chẳng qua nó quá nhỏ. Môn phái lớn như Côn Lôn có nơi thí luyện của riêng mình, phạm vi lớn cỡ cỡ chừng mười giới. Yêu chúng ta đương nhiên không lãng phí như vậy, ừm, nghèo nên cũng chẳng có cách nào.”
Tả Mạc phát hiện sau khi Bồ yêu tiến vào thập chỉ ngục lập tức nói nhiều hơn không ít, thậm chí có phần dài dòng lạc đề. Bất quá chuyện này cũng vừa hay đúng tâm ý của hắn, đang muốn moi từ trong miệng tên này ra chút tin tức.
“Vậy chẳng phải ta có thể gặp phải yêu?” Tả Mạc hoài nghi hỏi, hắn bỗng có chút hưng phấn. Dù sao cũng chỉ hai canh giờ, nếu nghĩ vậy, hành trình lần này vào Thập Chỉ ngục có thêm chút mùi vị của du lịch rồi.
“Không sai.” Bồ yêu bĩu môi nói: “Bất quá ở Chỉ ngục đầu tiên chỉ là một số tên gà mờ mà thôi.”
“Ừm. Bọn họ đều thích đến đây, nơi này hẳn có chỗ tốt rồi.” Tả Mạc lập tức lộ ra bộ mặt cực kỳ thực tế.
“Thập Chỉ ngục nghe nói là do đại yêu tiên cổ sáng chế ra, bao gồm gần như mọi yêu thuật, đương nhiên đây cũng chỉ là chém gió lên thôi, nghe qua là được. Thế nhưng bên trng nó quả thực có không ít yêu thuật, tỷ như chỉ ngục đầu tiên này, Mạc Thủy Minh Không là do một vạn ba ngàn loại yêu thuật cấp thấp cấu thành, khi còn trẻ ta đã từng đếm qua.” Bồ yêu hứng chí bừng bừng nói.
Tả Mạc nhìn Bồ yêu như nhìn quái thai, được rồi, trò cười này cũng rõ nhạt.
“Ngươi lúc trẻ cũng thật rảnh rỗi.”
Lời bội phục tới bên mép lại thành trào phúng, có thể thấy trong lòng Tả Mạc vẫn đầy oán niệm đối với việc Bồ yêu kéo mình đến Thập Chỉ ngục hai canh giờ.
“Đúng vậy!” Bồ yêu trả lời đầy cảm khái , tựa hồ nhớ lại thời gian năm đó.
Trong lòng Tả Mạc khẽ động: “Bồ, lúc ngươi còn trẻ ra sao?”
“Nhỏ yếu như ngươi không cách nào lý giải nổi.”
Câu trả lời của Bồ yêu lập tức đập nát chút hảo cảm còn sót lại trong lòng Tả Mạc, hắn trợn mắt: “Vậy sao một kẻ mạnh mẽ như ngươi lại chạy đến chỗ này ngồi đến? Lại còn đếm tới một vạn ba?”
"Ha ha!" Bồ Yêu cười to, vô cùng vui sướng.
Tả Mạc bay qua những mảnh nham thạch, hắn cẩn thận từng li từng tí. Mỗi khối đá ở đây, mỗi cọng cỏ đóa hoa, mỗi giọt nước đều liên quan tới yêu thuật. Tả Mạc đi qua bốn mươi sáu khối đá vỡ không ngờ thuộc tính mỗi khối đều khác nhau.
Bồ yêu không ngừng giảng giải cho hắn các loại yêu thuật, làm sao vận dụng, làm sao phá giải. Lúc này Tả Mạc mới phát hiện tên Bồ này quả thực có trình độ rất khá. Mỗi loại yêu thuật Bồ yêu đều như hạ bút thành văn, không hề tốn sức, giải thích ngắn gọn dễ hiểu. Từng học qua Đại Tiểu Thiên Diệp thủ, lý giải của Tả Mạc đối với những yêu thuật cấp thấp này cũng không trắc trở song phá giải vẫn cần tốn chút tâm lực.
Khiến hắn cảm thấy buồn bực nhất là hai canh giờ trôi đi ngay trên bốn mươi sáu khối đá. Vốn còn tưởng rằng có thể biết một số tình cảnh ở nơi khác, Tả Mạc hoàn toàn thất vọng. Muốn đi qua một khối nham thạch đều cần phải phá giải mới qua được.
Lẽ nào kéo mình đến đây chỉ để ngắm đá?
Cái gì có thể khiến tâm chí nguyên hồn trở nên mạnh mẽ hơn…
Tả Mạc rất hoài nghi tên này chỉ thuận miệng bịa ra lý do mà thôi, hắn không hề nghi ngờ, tên này chắc chắn làm được việc này.
Yêu thuật cấp thấp tuy uy lực cực kfy có hạn, còn kém xa Đại Tiểu Thiên Diệp thủ. Học xong bốn mươi sáu loại yêu thuật cũng chẳng giúp đỡ được gì cho hắn khi thực chiến.
Cũng may chỉ có hai canh giờ, Tả Mạc đành tự an ủi.
Khóe mắt hắn bỗng thấy một hư ảnh xa xa đang bay vút về phía này, tinh thần lập tức chấn động, lẽ nào lại gặp phải yêu?
Ngay lúc hắn đang tràn ngập chờ mong, xung quanh bỗng bập bềnh nhu gợn sóng, nhanh chóng trở nên mơ hồ.
Chết tiệt!
Mắt hoa lên, Tả Mạc trở lại hiện thực, sắc mặt hắn rất khó coi. Về lúc nào thì không về, không ngờ lại ngay thời điểm mấu chốt nhất bị kéo trở lại, điều này cũng khiến cho cuộc thời gian hai canh giờ vào Thập Chỉ ngục của hắn hóa thành cuộc hành trình ngắm đá.
Không lâu sau khi Tả Mạc và Bồ yêu biến mất, một bóng người tiến tới tảng đá nơi hai người vừa ở, không khỏi ồ lên một tiếng.
Khuôn mặt nàng lộ vẻ kinh ngạc.
Khi ánh mắt nàng hạ xuống những khối đá khác, vẻ kinh ngạc càng đậm, nàng tựa như thấy một chuyện không thể tưởng tượng nổi.
Tả Mạc lắc đầu, đầu óc hắn còn hơi xây xẩm, mọi thứ trước mắt tựa hồ có chút không chân thực.
“Đại nhân, ngài không sao chứ.” Thúc Long ở bên quan tâm hỏi, hắn có hơi lo lắng, hai canh giờ qua tinh thần đại nhân có phần hoảng hốt.
“Ừm, không sao.” Tả Mạc cố kiềm chế sự phiền muộn trong lòng, ngẩng đầu nhìn về phía Bách Hoa cốc: “Tạ Sơn có động tĩnh gì không?”
“Không.” Thúc Long lắc đầu.
Song lúc này mây đen bốc lên dữ tợn trên bầu trời Bách Hoa cốc, ánh sáng năm màu cũng khởi động tầng tầng lớp lớp, thân hình mờ ảo của linh thú sặc sỡ trong đó cũng dần dần rõ nét.
Tinh thần Tả Mạc phấn chấn, hắn cảm giác được tốc độ hấp thu linh lực của Tạ Sơn đột nhiên tăng lên.
Tới rồi!
Mây đen đột nhiên bùng lên ánh sáng, như có vô số châm màu bắn ra, đâm vào con ngươi khiến ai nấy nhắm chạt mắt lại. Ngay cả Tả Mạc cũng vô thức nhắm mắt lại.
Ánh sáng sặc sỡ trên bầu trời trải dài trăm dặm.
Một tiếng huýt sáo dài từ trong Bách Hoa cốc truyền ra, vang vọng khắp nơi.
Mọi người mở mắt lập tức thấy mây đen khắp bầu trời lúc này đã biến mất, tầng mây cao vạn dặm, trời xanh như ngọc.
Một bóng người bay lên từ Bách Hoa cốc, là Tạ Sơn, hắn nhìn xung quanh một phen rồi biến mất giữa không trung.
Giữa đám người lập tức vang lên những âm thanh kinh thán, tốc độ nhanh chóng tuyệt luân như vậy chỉ có thể là kim đan!
Thân hình Tạ Sơn chỉ lay động một cái đã hiện lên trước mặt Tả Mạc. Hắn lúc này như bảo kiếm rời vỏ, phong mang tất lộ, khí thế uy áp trên người không ngừng tỏa ra, thân hình Thúc Long nhoáng lên, sắc mặt khẽ biến, hắn lộ vẻ cảnh giác.
Tả Mạc vẫn đừng yên không hề nhúc nhích, không hề bị khí thế của Tạ Sơn trùng kích.
“Đại nhân, Tạ Sơn kim đan!” Tạ Sơn cung kính hành lễ, khí thế suy giảm.
Tả Mạc ngẩn ra rồi lập tức lộ vẻ vui mừng. Hắn vốn cho là Tạ Sơn sau khi kết thành kim đan sẽ lập tức rời khỏi. Trong mắt hắn, làm như vậy mới hợp lý.
“Tạ Sơn hy vọng có thể theo đai nhân như trước kia.” Thần sắc Tạ Sơn đầy vẻ nghiêm túc nói.
“Ừm, được.” Tả Mạc mím chặt miệng, hắn không biết nói gì song trong lòng ấm áp, cảm động khó hiểu.
MA Phàm thần sắc vẫn hơi khẩn trương giờ như trút được gánh nặng, nở nụ cười sáng lạn. Cho dù là Chu Tước doanh, Vệ doanh hay bộ luyện khí, khóe miệng ai nấy đều không tự chủ nở một nụ cười lớn, kéo dãi tới tận mang tai.
Trong giây lát, tiếng hoan hô vang lên như sấm động.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...