Nàng suýt nữa quên chất vấn Lưu Dục, vì cái gì tìm Mai Bạch Vũ để nàng ta hỗ trợ? Cố Cẩm Lan quay đầu lại xem Lưu Dục, lại không nghĩ rằng đầu vừa di chuyển, hai người bốn mắt đối diện nhau đồng thời đôi môi cũng chạm nhau. May mắn thay Lưu Dục lúc này nhắm mắt lại, thế nhưng cho dù như vậy chắc chắn đôi môi vẫn có thể cảm nhận được.
Lưu Dục cảm giác một cái gì đó ấm áp mềm mại phảng phất qua miệng mình, lại nhìn đến Cố Cẩm Lan đang đỏ ửng cả mặt mà nhìn nàng. Nàng chậm rãi ngẩng đầu, buông tay Cố Cẩm Lan ra, lại lớn mật dùng hai tay ôm eo Cố Cẩm Lan. Nàng đem đầu dụi dụi vai công chúa, âm thanh mềm mại dịu dàng vang lên: "Điện hạ, ta uống hơi nhiều, đầu có chút choáng váng."
Cố Cẩm Lan nhìn Lưu Dục lại nhân cơ hội chiếm tiện nghi của mình, nàng cũng không nói gì cả. Vốn chính nàng cũng đang đỏ mặt cùng tim đập nhanh, làm gì còn tâm tư đi so đo xem thử phò mã của nàng có phải đang chiếm tiện nghi hay không, chính là nếu thật như vậy, cũng là điều nên làm, có phải hay không?
Nhắc đến Vĩnh An công chúa điện hạ của chúng ta, nàng cũng là cô nương gia sinh ra với bàn tay đẹp. Nàng dùng ngón tay thon dài được bảo dưỡng thích đáng kia vuốt ve thái dương của Lưu Dục, nhẹ nhàng nói: "Phò mã uống nhiều, chúng ta hồi phủ được không?"
Người đang vùi đầu vào ôn hương nhuyễn ngọc kia lại lộ ra một nụ cười giảo hoạt, nàng hận không thể cứ như vậy mà ôm công chúa đại nhân nhà nàng không buông tay. Đương nhiên, ông trời sẽ không khinh địch đến nỗi ngay lập tức làm thỏa mãn tâm nguyện của người khác, bằng không hạnh phúc như thế nào sẽ quý giá đến vậy. Ôm nữa cũng không được, Lưu Dục đành phải tiếc nuối ngẩng đầu lên ngoan ngoãn nói: "Được, nghe điện hạ, chúng ta hồi phủ."
Xe ngựa chạy hai vòng sẽ không vững vàng, một đường đi tự nhiên cũng đem Lưu Dục tỉnh táo hơn một chút. Đến trong phủ, nàng không thể khiến điện hạ cứ như vậy đỡ chính mình, uống rượu vào có khác, Lưu Dục lôi kéo tay Cố Cẩm Lan, sung sướng vui vẻ quay về tẩm cung. Nàng da mặt dày nên khi cầm tay công chúa cũng cảm giác quen thuộc bình thường.
"Tẩm cung của điện hạ vẫn là mát mẻ nhất, tuy rằng mùa thu sắp đến, thế nhưng nắng gắt cuối thu vẫn còn, đoạn thời gian tới chắc hẳn cũng nóng. Thân thể ta không tốt, ta quyết định ở đây không đi ra ngoài."
"Phò mã, ngươi nếu cứ không có ý chí tiến lên, cẩn thận gia gia của ngươi liền chặt chân ngươi."
Lưu Dục quay đầu xem Cố Cẩm Lan đang bưng nước lê tuyết ướp lạnh uống, lại nói: "Điện hạ không phải đang uống nước lê tuyết sao? Khí trời này thật sự quá nóng, chúng ta được ở tại trong cung mát mẻ, chỉ sợ có người đang gấp như kiến bò trên chảo nóng nha."
Lúc này Cao viễn ngồi trên ghế, nhìn hồ sơ đến phát sầu, sư gia đứng ở một bên sờ sờ chòm râu: "Đại nhân, tiểu nhân thấy xem ra án tử này không dễ giải quyết."
"Còn đợi ngươi nói sao? Bản quan đương nhiên biết điều đó, bản quan ngồi được ở vị trí tri phủ này là đã nhận được rất nhiều ân huệ. Ai chẳng biết ở kinh đô nhất định không nên đụng đến Hoàng thân quốc thích cùng quan to quý nhân. Phùng Đào này, không nói đến việc hắn là phó thông lĩnh cấm vệ quân, hắn cũng đã là con của hộ bộ thượng thư. Nếu đắc tội với hộ bộ thượng thư, về sau chi tiêu ở trong phủ, sợ là không chỉ cắt xén mà là không phát tiền lương a."
Cao Viễn còn chưa nói xong liền nghe được nha dịch báo lại: "Báo..."
Cao Viễn đang phiền lòng, chỉ nhìn thoáng qua nha dịch: "Chuyện gì?"
"Hồi bẩm đại nhân, tư mã đại nhân của Thành vương phủ cầu kiến."
Cao Viễn nhìn về phía sư gia: "Tư mã đại nhân của Thành vương phủ đến nơi này có việc gì?" Nói xong lại chỉnh vạt áo: "Cho mời"
"Hạ quan là tư mã của Thành vương phủ, bái kiến tri phủ đại nhân."
"Tư mã đại nhân khách sáo, không biết ngài đến đây là có chuyện gì?"
"Vương gia khiến hạ quan đến đây nói với đại nhân, Phùng thống lĩnh ngày thường dốc hết sức lực hoàn thành nhiệm vụ, hộ vệ Hoàng thành, hôm nay gặp chuyện không may là vì nguyên nhân khác, vương gia mong đại nhân có thể tra cứu một cách cẩn thận."
Cao Viễn cảm thấy sự việc đã rõ ràng, Phùng Đào cùng hộ bộ thương thư thoạt nhìn có vẻ thuộc phe Thành vương. Hắn cười khổ trong lòng, trên mặt cũng không dám biểu lộ điều gì, cười nói: "Vương gia phân phó, Cao Viễn dĩ nhiên tuân theo, tư mã đại nhân, mời ngài uống trà."
Người nọ không đợi chén trà được bưng đến liền chắp tay: "Hạ quan còn có chuyện cần phải xử lý ở vương phủ, liền không tiếp tục quấy rầy đại nhân." Nói xong liền đứng dậy cáo từ.
"Sư gia, việc này so với trong tưởng tượng còn khó hơn, Thành vương nếu đã ra tay, xem ra người của Thái tử cũng sẽ hành động." Quả nhiên vừa nói xong câu đó, nha dịch bên ngoài liền chạy vào báo, nói tham tán đại nhân từ trong cung được Thái tử phái đến, Cao Viễn lại vội vàng mời người kia tiến vào.
"Hạ quan đến đây chỉ giúp Thái tử truyền đạt một câu: "Sự tình Phùng Đào ẩu đả với tiểu hầu gia của An Dương hầu phủ, hi vọng tri phủ đại nhân cẩn thận điều tra, không được xảy ra sai sót.""
Tiễn người đi xong, Cao Viễn phát sầu ngồi trên ghế: "Củ khoai lang nóng phỏng tay này lại ném vào ta, không bắt không được, ném lại cũng không xong. Chỉ sợ án tử còn chưa tra xong, cửa của nha môn tri phủ liền bị người khác đạp phá."
Sư gia tròng mắt chuyển động: "Đại nhân, tiểu nhân nghĩ chúng ta vẫn nên dựa vào luật pháp mà làm việc. Chỉ là dựa theo điều nào của luật pháp thì còn phải nghĩ thêm."
"Nga? Sư gia có ý kiến hay gì sao?"
"Triều đại có luật pháp, vụ án dính dáng đến quan lại, nếu vị quan đó có phẩm cấp cao hơn nha môn tri phủ, hồ sơ này phải được niêm phong cất kỹ vào kho, trực tiếp báo cho hình bộ. Đại nhân tuy là tri phủ cao quý tại kinh thành, nhưng theo phẩm cấp, phó thống lĩnh cấm vệ quân cũng là võ quan tứ phẩm a."
"Ha ha, ha ha ha, đúng vậy, đúng vậy, bình thường ta còn oán phẩm cấp của ta thấp, thời điểm mấu chốt này lại cho ta đại ân. Nhờ có sư gia thành thục pháp lệnh của Đại Tề ta nha." Cao Viễn vỗ tay cười to: "Làm phiền sư gia nhanh chóng đem vụ án này niêm phong cất vào kho rồi đăng báo hình bộ, củ khoai lang phỏng tay này cuối cùng bản quan cũng có thể ném đi."
Phùng Quốc Chương nản lòng ngồi chồm hổm ở đằng trước: "Điện hạ, ngài hãy vì cựu thần nhiều năm trung thành mà cứu con của ta đi. Hắn giờ phút này bị Cao Viễn bắt giam, như thế nào có thể chịu khổ trong lao ngục."
Cố Hướng bị Phùng Quốc Chương khóc lóc đến phiền lòng, ngoài cửa lại báo, nói hình bộ thượng thư cầu kiến. Cố Hướng liếc Phùng Quốc Chương một cái, nhíu nhíu mày, sự tình vừa xảy ra chẳng lẽ hình bộ cũng muốn liên can?
"Cho hắn vào"
"Tham khiến điện hạ"
"Giang đại nhân, chuyện gì khiến ngươi tự mình đến quý phủ của bổn vương?"
"Hồi bẩm điện hạ, tri phủ Cao Viễn đem hồ sơ về con của Phùng đại nhân niêm phong cất vào kho đăng báo lên hình bộ."
"Nga? Vì sao?"
"Điện hạ, triều đình ta có quy định, vụ án dính dáng đến quan lại, nếu vị quan đó có phẩm cấp cao hơn nha môn tri phủ, hồ sơ này phải được niêm phong cất kỹ vào kho, trực tiếp báo cho hình bộ."
Thành vương giãn ra lông mày: "Phùng Quốc Chương, ngươi lần này có thể yên tâm, hình bộ Giang đại nhân sẽ vì ngươi mà tính toán."
Phùng Quốc Chương đứng lên, chắp tay: "Đa tạ điện hạ cùng Giang đại nhân tương trợ, hạ quan suốt đời không quên. Giang đại nhân, vụ án của con ta, nhân chứng vật chứng đều có, không biết Giang đại nhân xử lý như thế nào?"
Giang Hoài Hà cười âm hiểm: "An Dương hầu muốn một mạng người, bản quan liền cho hắn một mạng người."
Phùng Quốc Chương cả kinh: "Đại nhân muốn giết con ta?"
"Phùng đại nhân hồ đồ sao? Đại Tề nhiều người như vậy, người giống người có thể tìm thấy, chuyện này liền phải làm phiền điện hạ rồi."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...