Thế Gia 2

Thời điểm trên đường tới đây Trình thị đã biết được chuyện này. Bà ta hận đến nghiến chặt hàm răng. Quả thực bà có chủ ý này, chỉ là Liễu bà tử đề phòng bà ta chẳng khác gì phòng cướp. Mấy tháng này vẫn không tìm được cơ hội. Móng tay của Trình thị đâm sâu vào trong lòng bàn tay, đều tại cái nha đầu Lệ Tư chết tiệt kia, đã bảo nàng phải bình tĩnh, kiên nhẫn. Lại không nghĩ tới nàng ta không chịu nghe lời mình. Bây giờ bị Liễu bà tử tính kế đổ vào. Cửa ải hôm nay mà không xong, e rằng ngay cả bà cũng bị liên lụy vào trong.
Trần bà tử đè thấp thanh âm nói: "Phu nhân, lần này là biểu tiểu thư nhìn thấy tận mắt. E rằng phiền phức không nhỏ." Vốn dĩ bọn họ và Liễu bà tử không liên quan gì với nhau, đương nhiên việc ngầm tranh đấu là không thể thiếu. Cữu lão gia đều nhắm một mắt mở một mắt. Nhưng hôm nay, sợ là không được tốt.
Sắc mặt Trình thị trở nên đen thui, bà vẫn luôn cảm thấy mình và mẫu nữ Mã thị trời sinh xung khắc với nhau mà. Đụng tới hai mẹ con này chắc chắn sẽ không có chuyện tốt, sau này thật không muỗn cho nàng ta tới phủ thêm lần nào nữa.
Trần bà tử lo âu: "Phu nhân, hai ngày này Đặng bà tử nhảy nhót tưng bừng, nếu biểu cô nương chỉ tình cờ gặp phải thì thôi không sao. Sợ là sợ biểu cô nương cũng tham dự trong đó. Lão gia yêu thương biểu cô nương như vậy, ắt hẳn sẽ tin tưởng những gì biểu cô nương nói." Liên Nguyệt Dao là người ngoài, tranh chấp trong phủ đệ không có chút lợi ích hay quan hệ gì với nàng, cho nên lời nàng nói ngược lại làm cho người ta tin tưởng hơn rất nhiều.
Sắc mặt Trình thị càng đen hơn, thế nhưng ngẫm lại cũng chỉ lắc đầu: "Không đâu, nha đầu kia mới tám tuổi, lão gia sẽ không để cho nàng tham gia hay dính dáng gì tới chuyện đó." Coi như Liên Nguyệt Dao và Đặng bà tử có tâm tư này, lão gia cũng sẽ không để cho cháu gái mới tám tuổi tham dự vào. Hắn không thể ném mặt mũi của mình đi được.

Khi Trình thị đến, Mã Thành Đằng để cho Liễu bà tử đem những lời đã nói với hắn, nói với Trình thị một lần nữa. Trước kia dù có thế nào Mã Thành Đằng cũng sẽ lưu lại thể diện cho Trình thị, hôm nay thế này chứng tỏ hắn đã tức giận lắm rồi.
Dĩ nhiên Trình thị sẽ kêu oan.
Lúc này Đặng ma ma còn tranh thủ đổ dầu vào lửa, thi lễ với Trình thị rồi nói: "Phu nhân, theo lí mà nói đây là việc nội bộ của Mã gia, lão nô không nên nhúng tay vào. Hơn nữa thị phi khúc trực (phải trái đúng sai) lão nô cũng không rõ ràng lắm. Lần này cũng là vừa vặn đụng phải, thế nhưng biểu cô nương Trình gia vốn một nữ tử lại một thân một mình đi dạo trong sân, ngay cả nha hoàn bà tử bên người cũng không có, thật sự là không thích hợp. Còn nữa nha hoàn bà tử gác đêm trong hoa viên ta cũng không tìm thấy người nào." Cứ coi như ở buổi tối đi dạo không để ý mà đụng phải đi. Nhưng nhìn cô nương nhà bà xem, mang theo một đám nha hoàn bà tử bên người, sẽ không cho người khác có cơ hội há miệng nói nhảm.
Lời nói này của Đặng ma ma thật ngoan độc. Nếu đã quyết định trở mặt, vậy liền dứt khoát xé rách đến cùng. Không lưu lại cho Trình thị chút cơ hội phản bác. Ngươi có thể nói chuyện lần này của Trình Lệ Tư là ngoài ý muốn. Thế nhưng ngươi quản gia không tốt, điểm ấy không thể trốn thoát được.

Nét mặt Trình thị đỏ lên, ngay sau đó hung tợn nhìn Đặng ma ma. Khi mới tới, bà đã nghĩ nên đối phó với Liễu bà tử như thế nào. Bởi vì bà kết luận Nguyệt Dao sẽ không nhúng tay vào. Nhưng bất kể như thế nào bà ta cũng không nghĩ tới, Đặng bà tử lại thò một tay sáp một cước vào đây. Liễu bà tử đã có bất hòa với bà ta lâu nay, chỉ cần tìm lý do có lợi tự nhiên có thể giải vây. Thế nhưng hiện tại có Đặng ma ma là người ngoài này ở nơi này, hơn nữa bởi vì có người ngoài ở đây nghe, bây giờ lão gia lại càng giận dữ hơn.
Trong lòng Trình thị có chút phát run, bà ta không nghĩ tới sự tình lại khó giải quyết như vậy. Nhớ năm đó chuyện bà ta mưu hại Mã Bằng lòi ra, suốt năm năm ròng rã, Mã Thành Đằng không hề để ý tới bà. Về sau bà phục thấp làm thiếp (hạ mình khiêm tốn ngoan ngoãn), mới từ từ tốt lên. Thế nhưng chuyện của Mã Bằng, bà ta lại không có cơ hội nhúng tay vào.
Mã Thành Đằng nghe thấy lời nói không chút lưu tình của Đặng ma ma, lại nhớ tới trước kia nương và muội muội có nói qua Trình thị là người tâm địa ác độc. Lập tức không muốn cho Trình thị cơ hội giải thích nào, trực tiếp phân phó Trình thị sáng sớm ngày mai liền đuổi Trình Lệ Tư về Trình gia liền. Đồng thời cảnh cáo Trình thị, nếu để truyền ra chút tin đồn phong thanh nào, người Trình gia ai dám ầm ĩ tới cửa, thì hắn sẽ hưu Trình thị đuổi về nhà.
Trình thị muốn nói Đặng ma ma vu cáo hãm hại mình. Thế nhưng Mã Thành Đằng đã không nhịn được, trực tiếp cho bà tử đỡ bà ta ra ngoài. Đã từng hãm hại đích trưởng tử một lần, bây giờ còn muốn phá hủy nó thêm lần nữa, đối với Trình thị, hắn đã hoàn toàn thất vọng, sẽ không tồn tại một chút tín nhiệm nào nữa.

Trình thị không nghĩ tới Mã Thành Đằng ngay cả cơ hội giải thích cũng không cho mình, lập tức cắn răng, lấy đồ vật đã chuẩn bị trước để ngừa vạn nhất có chuyện gì xảy ra ra: "Lão gia, những thứ này là Lệ Tư giao cho thiếp. Thiếp cũng không biết, hai đứa bé này vậy mà lại có ý định này. Lão gia, nếu như chuyện này bị lan truyền ra ngoài, mặt mũi của Mã gia biết đặt vào đâu. . ." Dù sao cũng đã đến nước này, bình đã nứt rồi không cần sợ vỡ nữa.
Mã Thành Đằng không tin nhi tử của mình sẽ làm chuyện thấp hèn như vậy. Đồ vật vừa đến tay, sau khi xem xong nặng nề vỗ vào trên bàn: "Ngươi nói đây là do Bằng nhi viết?"
Đáy lòng Trình thị hoảng hốt, những thứ này đều được viết phỏng theo bút tích của đại thiếu gia. Đều là vì đề phòng vạn nhất. Thật ra những thứ này đều là do Trình thị làm trước chuẩn bị cho tương lai, chờ khi Mã Bằng thi trượt Cử nhân, đến lúc đó bèn để cho Lệ Tư cùng Mã Bằng hai người ở cùng một chỗ, chờ chuyện xảy ra lại đem những chứng cớ này trình lên, cho dù lão gia không muốn nhận thì cũng phải nhận. Nhưng là bây giờ gấp gáp, dưới tình huống không có biện pháp nào khác bà vội nộp lên, hiệu quả tự nhiên sẽ giảm đi rất nhiều.
Mã Bằng nhìn những chữ kia, là một vài câu thơ viết về theo đuổi yêu đương tình cảm nam nữ. Sắc mặt liền đỏ lên: "Cha, con chưa từng viết những thứ này. Cha, người tin tưởng con, con thật không có viết những thứ này. Tuy rằng chữ viết trên này phỏng theo gần như giống hệt nét chữ của con, thế nhưng con thật sự chưa từng viết chúng."
Đặng ma ma lại nói rằng: "Lão gia, khi ta cùng cô nương đi tới. Lúc ấy thiếu gia đang đứng cách xa Trình gia cô nương khoảng ba, bốn bước chân. Căn bản không làm bất luận việc gì đồi phong bại tục, trái với lễ nghi. Ngược lại Trình gia cô nương thế mà lại ở một bên đau khổ cầu xin đại thiếu gia cứu nàng." Lời này nói ra, đắn đo phi thường tốt.

Sau cùng một tia do dự Mã Thành Đằng cũng không còn. Một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng. Năm đó Trình thị có ý đồ bất chính, đã nhiều năm như vậy, không đề cập tới chỉ chôn giấu dưới đáy lòng. Thế nhưng vừa nhắc tới, chuyện năm đó liền bày rõ ràng ngay trước mắt. Cho nên, coi như Trình thị có đưa những chứng cớ này lên, cũng sẽ không làm cho Mã Thành Đằng tin tưởng được: "Người đến, đưa phu nhân về viện của mình." Mã Thành Đằng đây là có suy nghĩ muốn giam lỏng Trình thị.
Trình thị hoảng hốt, thế này không phải thành bà ta dẫm vào vết xe đổ của mười mấy năm trước. Bà kiên quyết không muốn: "Lão gia, ngươi không thể nghe lời nói phiến diện từ hai kẻ nô tài như vậy."
Mã Thành Đằng lạnh lùng nói: "Ta có mắt, ta nhìn ra được." Nói xong, hạ nhân đã vào phòng mời Trình thị đi ra ngoài.
Vốn Liễu bà tử muốn gọi Đặng ma ma đi ra. Thế nhưng Đặng ma ma lắc đầu, bà còn vài lời muốn nói với cữu lão gia, cho nên không đi ra liền. Trong lòng Liễu bà tử nghi ngờ, nhưng vẫn thành thật xin cáo lui. Mặc kệ là chuyện gì, có thế nào đi nữa thì chắc chắn cũng không có hại với thiếu gia nhà mình.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui