Nguyệt Dao xem hai người như không tồn tại, trực tiếp đi tới chỗ Mã Thành Đằng. Thư đồng sau lưng ôm hơn mười quyển sách. Trước khi chọn lựa sách đều đưa đến bàn tính tiền bên kia.
Thiếu niên mặc cẩm bào màu xanh ngọc thấy Nguyệt Dao không nói chuyện, không nhịn được thầm nói: "Biểu ca, chuyện lạ hàng năm đều có, năm nay lại đặc biệt nhiều. Một tiểu cô nương mua nhiều sách Tứ thư Ngũ kinh như vậy làm cái gì. Cũng không phải muốn thì khoa cử. Đệ vừa nhìn thấy mấy quyển sách này đã cảm thấy đau đầu rồi." Trong tay thư đồng đi theo ở đằng sau bưng sách, toàn bộ đều là sách học để tham gia khoa cử.
Tuy rằng đáy lòng vị thiếu gia mặc y phục huyền sắc cũng vô cùng kinh ngạc, những chỉ cười nói: "Không được nói bậy. Cũng không có quy định chỉ có là nam tử mới được đọc Tứ thư Ngũ kinh."
Mã Thành Đằng giới thiệu hai vị thiếu niên với Nguyệt Dao: "Nguyệt Dao, đây là Thế tử phủ Vĩnh Định hầu và Cửu công tử phủ Ninh Quốc công." Trước đây Mã gia cũng là gia đình hầu tước, có lui tới với những công huân thế gia này, đã từng có quan hệ thông gia với họ, cũng coi như là thân thích. Bây giờ tuy rằng không còn, thế nhưng Mã gia vẫn không hoàn toàn sa sút, cho nên giữa bọn họ vẫn còn lui tới với nhau. Chỉ là quan hệ xa cách hơn trước rất nhiều.
Thiếu niên mặc cẩm bào xanh ngọc nghe được lời của Mã Thành Đằng, kinh ngạc nói: "Ngươi là Liên gia tam nữ?" Liên gia tam nữ này hắn thật sự sớm có nghe tên. Có người nói nàng ta cực kỳ có thiên phú trong hội họa, được Giang Nam đệ nhất họa sĩ nói thẳng rằng đáng tiếc nàng ta thân là nữ tử, bằng không hắn đã có người kế thừa. Lời này cũng truyền đến kinh thành, ai cũng biết được Liên gia đã sinh ra một tài nữ.
Nguyệt Dao nghe thấy là Vĩnh Định hầu thế tử, thoáng chốc ngẩn người. Thế tử Vĩnh Định hầu Quan Cảnh Thước, kiếp trước nàng có nghe được nhiều lắm.
Quan Cảnh Thước sinh ra trong đại hộ huân quý nhân gia, phụ thân là Vĩnh Định hầu, mẫu thân là trưởng nữ phủ Ninh Quốc công, sau khi sinh ra không lâu đã được sắc phong làm thế tử, chân chính là người ngậm chìa khóa vàng lớn lên từ nhỏ. Mà hắn không có một chút kiêu căng của công tử gia công huân nào, trái lại luôn khiêm tốn ham học, siêng năng chịu khó, hơn nữa lại có tư chất hơn người, mười hai tuổi thi đỗ đệ nhất danh đồng thử, hắn là người đầu tiên, năm mười ba tuổi đi thi hương lại thi đỗ vị trí thứ nhất, trở thành giải Nguyên (thủ khoa) ở kinh thành. Rất nhiều người đều nói hắn có thể sẽ trúng vào tam giáp. Thế nhưng đáng tiếc năm hắn mười bốn tuổi đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn, ngã từ trên lưng ngựa xuống mà chết.
Nếu như Nguyệt Dao không ở am ni cô nghe nhiều chuyện bẩn thỉu, chắc chắn cũng sẽ cho rằng đây là việc ngoài ý muốn. Thế nhưng bây giờ nghĩ lại, ngoài ý muốn hay không ngoài ý muốn thật đúng là khó mà nói. Phải biết rằng những gia tộc như bọn họ, ngựa cưỡi đều phải trải qua huấn luyện kỹ càng. Ở tình huống bình thường, dù cho có người khua chiêng gõ trống ở ngay bên cạnh đi nữa, con ngựa cũng sẽ không nóng nảy đến phát điên. Cho nên rốt cuộc có phải là ngoài ý muốn hay không, chỉ có lão thiên gia mới biết.
Nguyệt Dao nghĩ một người tài giỏi như vậy lại chết trong âm mưu quỷ kế, nhịn không được mà không ngừng quan sát vị này thế tử Vĩnh Định hầu trước mắt vị này, tuy rằng nhìn vẫn còn cực kỳ non nớt, thế nhưng vóc người cao lớn thẳng tắp, mặt như quan ngọc, mày như nhuộm mực, một đôi mắt sáng long lanh nhuận nước. (Lin: bạn thề là tác giả tả vậy, con trai mà long lanh ô mô (n_n).)
Nguyệt Dao nhìn Quan Cảnh Thước, mọi người đều nói thế tử Vĩnh Định hầu không có ngạo khí, Nguyệt Dao lại cảm thấy không phải hắn không có ngạo khí, chẳng qua là thu phần ngạo khí này vào trong. Giống như hiện tại, cho dù hắn chỉ bình tĩnh đứng ở nơi đó, phong thái cũng cực kỳ xuất sắc, thần vận là duy nhất, khiến người ta có cảm giác cao quý thanh hoa. Người bình thường đứng ở trước mặt hắn, thật chỉ tự làm mình thấy xấu hổ.
Nguyệt Dao nặng nề thở dài trong đáy lòng, thực sự là đáng tiếc. Nếu như không có âm mưu kia. Có lẽ Đại Nguyên đã xuất hiện thêm hai yêu nghiệt thi đậu tam nguyên.
Ninh Cửu công tử Ninh Thiểu Minh thấy vẻ mặt hoa si của Nguyệt Dao liền mất hứng: "Hừ hừ, mặc dù biểu ca ta có tài danh lớn ở bên ngoài, dáng dấp anh tuấn tiêu sái, thế nhưng ngươi cũng không cần mê mẩn nhìn huynh ấy như vậy chứ! Ta có thể nói cho ngươi biết, ánh mắt biểu ca ta rất cao, nhìn không vừa mắt. . ."
Sắc mặt Mã Thành Đằng hơi trầm xuống một chút. Tuy hắn không biết vì sao Nguyệt Dao lại nhìn Quan Cảnh Thước, thế nhưng hắn tin tưởng phẩm tính ngoại sinh nữ nhà mình. Vị Ninh Thiểu Minh này mở miệng là bêu xấu danh tiếng ngoại sinh nữ của mình, thật là không có phẩm đức. Hừ lạnh một tiếng: "Ninh công tử đúng là có tài ăn nói?"
Ninh Thiểu Minh nghe lời Mã Thành Đằng nói sắc mặt khó coi. Chẳng lẽ hắn nói sai rồi sao, nữ tử này không phải đang ở đây hoa si sao? Bằng không nhìn chằm chằm biểu ca hắn làm gì.
Quan Cảnh Thước thấy Thiểu Minh muốn phản bác, lập tức quát bảo ngưng lại, nói: "Thiểu Minh, ở thư cục nói những chuyện như vậy, còn ra thể thống gì." Lẽ nào tiểu tử thúi này không nhìn ra, tuy rằng thời gian Liên gia cô nương nhìn mình có hơi dài một chút, thế nhưng nét mặt ngoại trừ kinh ngạc tán thán thì đáy mắt vẫn còn toát ra vẻ tiếc hận. Mặc dù hắn không biết vị cô nương này tiếc hận cái gì, nhưng hắn biết cô nương này chắc chắn không phải là nhìn hắn tới phát ngốc.
Ninh Thiểu Minh tâm không cam lòng không muốn mà ngậm miệng lại.
Quan Cảnh Thước kéo Thiểu Minh xin lỗi Nguyệt Dao. Vẻ mặt Ninh Thiểu Minh không tình nguyện: "Muốn đệ xin lỗi nàng? Dựa vào cái gì?"
Ban nãy Nguyệt Dao cũng chỉ là nhớ tới những chuyện kia, có chút đáng tiếc. Thấy Ninh Thiểu Minh phun ra lới nói chẳng giống ai, nhìn cũng không nhìn nhiều: "Cậu, chúng ta đi thôi!" Nguyệt Dao được hai danh sĩ là Liên Đống Bác và Văn Thành Tường dạy dỗ, thực chất bên trong xương tủy ngạo khí mười phần. Đối với người như Ninh Thiểu Minh, căn bản chướng mắt. Nói với người như thế, chỉ hạ thấp phẩm vị của mình.
Có nữa, tuy rằng Thanh Phong thư cục không hạn chế nam nữ. Thế nhưng trong tình huống bình thường, đại hộ nhân gia cũng sẽ không để cô nương nhà mình đến thư cục. Dù sao thư cục xây dựng chủ yếu là cho nam tử. Ngày hôm nay nàng được cậu mang tới, chờ khi trở về Liên phủ khẳng định còn có một mớ chuyện lôi thôi rắc rối. Chuyện này cũng may mà có cậu sáng suốt, bằng không, lần này đã không có cơ hội đến đây.
Nếu như bị mắng hoặc xem thường vậy cũng còn tốt, thế nhưng bị người ta không đếm xỉa tới, đây quả thực là chuyện làm cho người ta không chịu nổi. Ninh Thiểu Minh bị tức đến không biết nói gì cho phải.
Quan Cảnh Thước cũng hướng phía Nguyệt Dao xin lỗi: "Kính xin cô nương thứ lỗi. Biểu đệ ta từ trước đến nay không biết giữ mồm giữ miệng, xin cô nương chớ để ở trong lòng."
Nguyệt Dao cũng không vì lời Quan Cảnh Thước nói mà có chút thay đổi: "Hắn nói không sai, ban nãy quả thật là ta nhìn ngươi. Ta chỉ muốn nhìn xem thế tử Vĩnh Định hầu nổi danh khắp kinh thành trông như thế nào. Nếu có gì mạo phạm, cũng xin ngươi thứ lỗi." Nguyệt Dao chỉ thiếu chút nữa là nói ta quang minh chính đại nhìn, không có gì phải mất mặt.
Ninh Thiểu Minh nghẹn họng trân trối, ngay cả Quan Cảnh Thước cũng kinh ngạc trong nháy mắt. Hắn đã gặp rất nhiều cô nương tỏ ra ái mộ, thế nhưng chưa từng có ai lẽ thẳng khí hùng ( tương đương câu: cây ngay không sợ chết đứng), ừ, phóng khoáng như vậy rồi. Quan Cảnh Thước nghĩ vị cô nương này rất thú vị: "Vậy có thể xin hỏi một chút, ban nãy trong mắt cô nương toát ra vẻ tiếc hận là có ý gì?" Hắn thật không rõ tại sao cô nương này lai toát ra vẻ mặt tiếc hận với mình. Tiếc hận chuyện gì chứ? Hắn có cái gì phải tiếc hận. Có thể nói, hắn sinh ra đã là con cưng được yêu chiều.
Nguyệt Dao lắc đầu: "Thế tử gia nhìn lầm rồi. Cậu, chúng ta đi thôi!" Coi như hắn bị người nhà hãm hại thì có làm sao? Bây giờ nàng có nói ra, thì người khác cũng chỉ cho là nàng bị thần kinh mà thôi.
Quan Cảnh Thước nhìn Nguyệt Dao rời đi, sắc mặt tràn đầy hoang mang. Vẻ mặt tiếc nuối như vậy, hắn chắc chắn không có nhìn lầm. Đáng tiếc, vì sao nhìn hắn lại cảm thấy đáng tiếc. Hắn vô cùng khẳng định, vị cô nương này trước kia chưa từng biết hắn. Chỉ là sau khi giới thiệu nghe Mã đại nhân sau khi giới thiệu mới lộ ra vẻ mặt đáng tiếc. Là vì điều gì kia chứ?
Ninh Thiểu Minh kéo Quan Cảnh Thước lại nói: "Đi rồi, nha đầu này chắc chắn là muốn dùng biện pháp đó lôi kéo sự chú ý của huynh đấy." Biểu ca của hắn tuy rằng mới mười một tuổi, nhưng là lại con rể được nhiều người chọn nhất trong kinh thành này. Những tiểu cô nương này, người nào nhìn thấy biểu ca mà không phải là hoa si. Nữ nhi nổi danh bên ngoài của Liên gia này, chắc cũng không ngoại lệ, chỉ là người mê trai.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...