Sắc mặt Đặng ma ma lúc này không hiểu sao lại có chút lo âu.
Nguyệt Dao nhìn nhìn cảm thấy nghi hoặc liền hỏi thăm: "Ma ma, có chuyện gì xảy ra sao?"
Ma ma nói: "Tiểu thư, lão nô phát hiện, hiện tại mọi người trong phủ đều chỉ gọi Chính thiếu gia là Chính thiếu gia. Tiểu thư, gọi như thế này thực không thỏa đáng. Dựa theo độ tuổi mà xếp thứ tự, mọi người hẳn phải gọi Chính thiếu gia là tứ thiếu gia." Nhưng mọi người vẫn không gọi như vậy, đây chẳng phải nói rõ ràng rằng Chính thiếu gia còn chưa được nhập vào gia phả sao. Lúc trước không đưa vào gia phả gọi thế nào cũng không phải đại sự gì, nhưng bây giờ vẫn tiếp tục gọi như vậy, đây rõ ràng là có người cố ý làm mà. Để cho mọi người đều biết Đình Chính thiếu gia còn chưa phải là thiếu gia thực sự của Liên gia.
Nguyệt Dao nghe xong mấy lời này, mới thấy được nàng vậy mà lại sơ sót, quên mất một chuyện trọng yếu như vậy. Chẳng qua, Nguyệt Dao rất nhanh đã ổn định lại tâm thần. Nếu nàng đã quyết định mang theo Chính ca nhi ở bên người, vậy thì Chính ca nhi nhất định sẽ được đưa lên gia phả. Hơn nữa Nguyệt Dao cũng âm thầm quyết định, cho Chính ca nhi ghi tạc dưới danh nghĩa của nương nàng. Nếu là lúc trước chuyện này khẳng định là không thể nào xảy ra, thế nhưng bây giờ cha nàng chỉ còn lại mỗi một cái huyết mạch duy nhất này, dù là ai cũng không có lý do gì mà phản bác được. Nếu như vậy cũng không được nữa, nàng sẽ đi thỉnh cữu cữu ra mặt giúp nàng: "Đây cũng là chỗ sai của ta. Nhất thời ta lại quên mất không nghĩ với. Bất quá ma ma, ngươi yên tâm, chờ khi nào cữu cữu cho người tới đón ta sang đó, ta sẽ nói chuyện với cữu cữu." Chuyện này chỉ cần cữu cữu nàng đồng ý, đại bá và đại bá mẫu cũng không có lập trường gì để phản đối.
Đặng ma ma cũng chỉ là nhắc nhở Nguyệt Dao. Vạn nhất Chính ca nhi không có tên trên gia phả, mấy bọn họ lại âm thầm làm ra cái chuyện tình gì xấu xa để hãm hại người, thì đến lúc đó người chịu thua thiệt lớn chình là tiểu thư và thiếu gia chứ không phải ai khác.
Nguyệt Dao nhìn Chính ca nhi dáng vẻ vô cùng nghiêm túc mà luyện tự. Nàng nhìn cũng thấy hết sức vui mừng. Khoảng thời gian này, Nguyệt Dao phát hiện thêm một chuyện làm cho nàng thực rất vui mừng. Chính ca nhi chỉ cần học được nhớ được chữ, thì đại bộ phận đều sẽ không quên. Bởi vậy Chính ca nhi sau khi học qua Bách Gia tính, hắn không những có thể đọc thuộc lòng thật hoàn chỉnh, cũng có thể viết chính tả ra được chính xác. Tuy rằng bên trong đó cũng bỏ qua mất mấy chữ.
Ngày hôm đó Nguyệt Dao theo thói quen cũ mà đi đến thượng phòng thỉnh an lão phu nhân, lại vừa niệm một đoạn kinh văn cho lão phu nhân nghe. Nàng còn chưa có niệm xong, liền nghe nha đầu ben ngoài nói đến đại cô nương tới.
Nguyệt Dao buông kinh thư, đứng lên.
Nguyệt Doanh đi đến, liền gặp được Nguyệt Dao cả người mặc một bộ váy xòe thủy bạch bên trên thêu lên mấy đóa hàn mai. Trông thật thanh lịch xuất trần.
Nguyệt Dao cũng nhìn Nguyệt Doanh, nàng ấy xuyên một thân xiêm y màu vàng nhạt, quần lục phúc bên dưới cùng một nàu vàng nhạt. Tóc sơ đọa mã kế, xuyên trâm ngọc quý giá, cài mật sáp khắc châu hoa thạch, trên tai đeo hoa tai trân châu. Khuôn mặt xinh xắn đỏ bừng tràn đầy sức sống của tuổi thanh xuân. Mà nàng, tâm như chỉ thủy *, đã không còn có cái phần sức sống này nữa.
*ý chỉ tâm tư bình lặng nhưng đọng như nước.
Hai người hành lễ cho nhau.
Lão phu nhân nhìn nhìn hai người đang đứng chung một chỗ. Dáng vẻ Nguyệt Dao tuy không có nẩy nở, thế nhưng đứng ở bên cạnh Nguyệt Doanh, vẻ mặt lại không có chút nào có thể gọi là khiêm nhường. Thậm chí, còn sinh ra một cổ khí tức lạnh nhạt. Lão phu nhân cũng không biết nàng như vậy là tốt hay không tốt nữa, bất quá cái bộ dáng này của nàng chung quy so với mỗi ngày vùi đầu ở phật đường sao chép kinh thư vẫn tốt hon nhiều.
Nguyệt Dao nhìn Thải Lam đứng phía sau Nguyệt Doanh trong tay cầm cái bọc đồ. Nàng liền biết hẳn là từ ngày hôm nay Nguyệt Doanh bắt đầu vào sống trong Ỷ Tùng Viện.
Kiếp trước nàng và Nguyệt Băng tương giao rất nhiều rất tốt, nhưng quan hệ với Nguyệt Doanh lại rất bình thường. Số lần hai người gặp mặt rất ít, nàng chỉ biết rằng nàng ấy bình thường đều ở trong phòng thêu thùa. Bây giờ nghĩ lại, việc này hẳn là do Mạc thị không muốn cho nàng xuất môn nhiều, mà cố ý mượn cớ. Hiện tại tế ngộ của Nguyệt Doanh kiếp này đã khác với kiếp trước rồi, thật không biết số phận nàng ấy liệu có khác đi hay không nữa. Nếu có thể thay đổi hiển nhiên là rất tốt.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...