--> Những thứ này vẫn là thứ yếu, khiến cho nàng chân chính sốt ruột là nàng nhận được tin tức nói qua một thời gian ngắn nữa tổ mẫu có thể sẽ qua đây. Bảo thị nàng không sợ, thế nhưng tổ mẫu nàng không đấu lại. Có hiếu đạo đè nặng, phụ thân hoàn toàn đứng về phía tổ mẫu, đến lúc đó nàng chỉ có ăn thua thiệt.
Thật khéo sao, trong lúc vô tình nghe được Xương Hách nói mời người khác đi ăn. Nàng tùy ý hỏi hai câu, biết Xương Hách làm vậy là vì đáp tạ ơn giúp đỡ của người ta.
Cũng trong ngày hôm ấy nàng biết được người này tên là Mã Bằng, gia đình ngũ đại liệt hầu (hầu tước năm đời), đến thời tổ phụ cũng là lúc tước vị chấm dứt. Ngoài ra nàng còn biết gia cảnh Mã gia giàu có, phụ thân của Mã Bằng là quan viên chính, tiến sĩ nhị bảng, chung khoa với cha nàng, bây giờ Mã Bằng có công danh là cử nhân, theo Xương Hách nói người này nỗ lực thì có thể tiến tới.
Chờ sau khi nghe ngóng tin tức về Mã Bằng nhiều hơn, nàng có chút động lòng, người có thể sống dưới tay kế mẫu ác độc lớn lên không những không thành kẻ quần áo lụa là phá gia chi tử, thậm chí ngay cả danh tiếng không tốt đều không có, nếu không phải người này lòng dạ quá sâu thì là người là thật thà phúc hậu chân chính. Vì thế, nàng để đệ đệ tự mình ra trận tìm hiểu một chút về người này.
Đệ đệ biết nàng để ý Mã Bằng thì không hài lòng, đệ đệ cho rằng Mã Bằng hàm hậu có thừa nhưng cơ trí thì không đủ, quá mức hiền lành, không xứng với nàng. Thậm chí vì để cho nàng bỏ ý niệm này đi còn dùng mỹ nhân kế với Mã Bằng. Đáng tiếc, dùng mỹ nhân kế với Mã Bằng vô ích.
Cử chỉ vô tâm của Xương Hách, khiến cho nàng càng thêm kiên định với quyết định của chính mình. Nam nhân không bị mỹ sắc mê hoặc thật sự không nhiều lắm, nàng muốn định ra cửa hôn sự này trước khi tổ mẫu tới.
Phụ thân cùng phụ thân của Mã Bằng, Mã Thành Đằng là bạn đồn liêu, hai người có tình nghĩa đồng môn, lại cùng làm quan trong triều. Mã Bằng có công danh cử nhân, gia thế hay các phương diện khác cũng đều xứng đôi.
Tuy rằng đối với việc Mã Bằng thi hương thấp như vậy phụ thân cũng không quá hài lòng, thế nhưng suy tính một lúc lâu vẫn đồng ý.
Ngoại tổ mẫu nghe thấy là Mã gia cũng đồng ý, Mã gia gia tư nhiều, Mã Bằng trúng cử là người có thể mưu cầu tiền đồ thật, hơn nữa vừa không có chính kinh bà bà, quả là một mối hôn sự tốt. (Lin: Chính kinh bà bà: mẹ chồng đúng nghĩa, tức là mẹ ruột của MB không còn, Trình thị chỉ là kế lại k được nhúng tay vào chuyên MB nên ms ns không đáng lo, là hôn sự tốt.)
Mã gia nhận được ý tứ của phụ thân, ngày thứ hai liền cho bà mối tới cửa làm mai, ngay cả nàng cũng không nghĩ tới vụ hôn nhân này sẽ thuận lợi như vậy.
Trang Xương Hách nắm tay Nhược Lan nói: "Tỷ tỷ, tỷ yên tâm, nếu hắn dám bắt nạt tỷ tỷ, ta nhất định sẽ không bỏ qua cho hắn."
Nhược Lan gặp qua Mã Bằng một lần, dáng dấp bề ngoài không đẹp, thế nhưng quy củ, là một người thật thà. Nàng nhìn thấy Mã Bằng lại càng xác nhận cuộc sống tương lai của nàng sẽ rất thư thái: "Đệ yên tâm, Mã Bằng người này không thông minh cũng không nhiều tài hoa, thế nhưng thắng ở quy củ bản phận, hơn nữa còn không ham mê mỹ sắc, sau này tỷ tỷ sẽ sống thật tốt."
Thật ra mấy năm nay nàng sống mệt chết đi, sống ở phủ Quốc Công nàng không những phải ứng phó những chuyện lục đục trong phủ đệ, còn phải phòng bị đám biểu huynh đệ quần áo lụa là kia làm hư Xương Hách, vì tìm danh sư cho đệ đệ, nàng không thể không xin giúp đỡ của phụ thân, cuối cùng vẫn là phụ thân tìm được danh sư cho Xương Hách. Sau khi phụ thân trở về, nàng lại phải phòng bị Bảo thị bóp méo Xương Hách. Mấy năm nay mỗi ngày nàng đều lên mười phần tinh thần mới bảo vệ đệ đệ bình yên lớn lên, bây giờ đệ đệ hiểu chuyện rồi, lại trúng cử, nàng cũng yên lòng. Thế nhưng hơn mười năm này nàng thật sự quá mệt mỏi, nàng không muốn lấy cuộc sống sau này cũng sẽ như thế, chỉ muốn trải qua cuộc sống thật đơn giản.
Đáy lòng Trang Xương Hách cảm thấy Mã Bằng không xứng với Nhược Lan, tỷ tỷ của hắn ưu tú như vậy đáng lí ra nên kết duyên với người tốt hơn nữa, thế nhưng tỷ tỷ bằng lòng, lại còn nói nàng gả cho Mã Bằng thật là tốt. Tuy rằng hắn khó chịu, thế nhưng cuối cùng vẫn thuận theo ý tứ của tỷ tỷ. Mấy năm nay vì bảo vệ hắn, tỷ tỷ lo lắng hết lòng, thậm chí ngay cả nhân duyên cũng trì hoãn: "Tỷ tỷ, ta biết, tỷ yên tâm, ta sẽ khỏe mạnh. . ."
Nhược Lan cười nói: "Đệ đệ ngốc, đúng, nếu như ta nguyện ý, đương nhiên có thể gả cho một người tốt hơn Mã Bằng. Thế nhưng tức phụ cao môn đại hộ nhìn thì thật tốt đẹp, thế nhưng chua xót trong đó có mấy ai biết rõ. Ta không muốn phong quang trên mặt, thầm nghĩ sống thoải mái từng ngày." Trượng phu trung hậu thành thật không mê nữ sắc, coi như sau này không làm được đại quan cũng không có quan hệ gì. Nàng không cầu vinh hoa phú quý, chỉ cần phu thê hòa thuận vui vẻ, ân ân ái ái là tốt rồi. Đối với Trình thị, Nhược Lan không để ở trong lòng dù chỉ một chút, thông minh như Bảo thị còn không chiếm được chút lợi lộc nào trên tay nàng, nữ nhân ngu xuẩn như vậy lại càng đừng nghĩ bày vẻ mặt bà bà trước mặt nàng. Còn tiểu thúc tiểu cô, Nhược Lan trực tiếp bỏ qua.
Xương Hách nhìn tỷ tỷ, từ sau lúc mối hôn sự này được định ra, cả người tỷ tỷ đều buông lỏng thoải mái hơn. Quên đi, coi như Mã Bằng không được thì kệ không được, thế nhưng tỷ tỷ vui vẻ là tốt rồi.
Nhược Lan vỗ tay Trang Xương Hách cười nói: "Bây giờ chuyện tỷ lo nhất chính là hôn sự của đệ, chắc chắn Bảo thị sẽ động chân động tay, tu thân tề gia bình thiên hạ, nhà còn không an thì dẫu cho đệ có phấn đấu thế nào ở ngoài cũng thành uổng công. Chẳng qua cũng may đệ là trưởng tử trưởng tôn, chờ sang năm thi hội xong, cha nhất định sẽ tìm cho đệ mối hôn sự thật tốt, đến lúc đó tỷ có thể hoàn toàn yên tâm rồi." Nhược Lan không quá quan tâm tới hôn sự của đệ đệ. Phụ thân không thích nàng thế nhưng lại rất thương yêu đệ đệ, mấy năm này đều dốc lòng dạy dỗ. Hơn nữa đệ đệ lại là đích trưởng tử sau này phải gánh vác trọng trách trong nhà, nàng tin tưởng phụ thân nhất định sẽ nắm chặt hôn sự của đệ đệ, sẽ không tùy ý tổ mẫu và Bảo thị quơ tay múa chân.
Nếu Nguyệt Dao có thể nghe đến mấy câu này, chắc chắn sẽ nói, rõ là đại biểu ca được đĩa bánh trên trời roi xuống đập trúng, được một khối báu vật.
Sau khi Xương Hách đi ra ngoài, tâm phúc đến nói với hắn một việc. Con ngươi Xương Hách co rụt lại: "Ngươi nói đây là thật?"
Tùy tùng gật đầu: "Đại thiếu gia, thật sự. Ta nhận được tin tức báo còn vài ngày nữa lão phu nhân sẽ đến kinh thành."
Xương Hách đánh một quyền vào đầu tường. Rốt cuộc hắn đã minh bạch vì sao tỷ tỷ lại chọn Mã Bằng, tại sao lại muốn xác định việc hôn nhân của đem chính mình trong thời gian ngắn như vậy, hoá ra nguyên nhân đều ở cả chỗ này.
Trang Xương Hách không thích lão phu nhân, thậm chí có thể nói là căm hận Trang lão phu nhân. Bởi vì hắn biết là lão phu nhân bức tử nương hắn, nương không còn, Trang gia cũng không có chỗ cho tỷ đệ bọn họ dung thân, rơi vào đường cùng tỷ đệ bọn họ chỉ có thể tìm nơi nương tựa ở phủ Quốc Công.
Lại trở về Trang gia, tuy rằng phụ thân tỏ vẻ rất yêu thương hắn, thế nhưng Bảo thị lại ba lần bốn lượt hãm hại tỷ đệ bọn họ. Nếu không phải tỷ đệ hắn thông minh, còn không biết sẽ ra thế nào. Dù là như vậy, Bảo thị và lão phu nhân còn muốn thiết kế tỷ tỷ, muốn gả tỷ tỷ cho cái tên chó ghẻ kia. Nếu lão phu nhân thật sự từ lão gia về đây, có Bảo thị ở một bên giúp đỡ, việc hôn nhân của tỷ tỷ nhất định sẽ xảy ra vấn đề. Cũng may, cửa hôn sự này đã làm theo trình tự rồi. (Lin: thật ra cái chỗ "chó ghẻ" kia nó còn có một ý là "đồ vô liêm sỉ" nhưng mình thích cụm này hơn nên lấy cho bõ ghét.)
Vì nguyên nhân này, chút bất mãn của Trang Xương Hách đối với Mã Bằng cũng được loại trừ, hăng hái bôn tẩu. Hắn nhất định phải làm cho chắc chắn, đầy đủ chu đáo hôn sự này trước khi Trang lão phu nhân đến kinh thành, không cho bất luận kẻ nào thay đổi.
Trao đổi canh thiếp, nạp cát. . . Hôn sự dựa theo trình tự trước nay mà tiến hành.
Bảo thị thật không nghĩ tới, vậy mà chỉ trong một thời gian ngắn việc hôn nhân đã xác định. Nàng nói với lão gia không thể vội vả như vậy: "Lão gia, việc hôn nhân đinh ra vội như vậy, lan truyền ra ngoài người khác còn không cho là đại cô nương nhà chúng ta có gì không ổn." Bảo thị còn nói nhiều hơn nữa, lại không nghĩ rằng trượng phu hoàn toàn không nghe lời của nàng, chỉ lạnh lùng nói nàng làm tốt chuyện của mình.
Bảo thị liền tức giận vô cùng, thật ra Bảo thị cũng coi thường Mã Bằng, thế nhưng Mã Bằng có không tốt thế nào nữa thì so với cái đứa cháu trai không nên hồn kia của nhà mình vẫn có quan hệ tốt hơn, chí ít Mã Bằng vẫn là cử nhân, hơn nữa Mã gia là gia đình ngũ đại liệt hầu (hầu tước năm đời), gia tư hùng hậu. Mà nhà mẹ nàng ta còn thường thường muốn nàng trợ giúp một ... hai ..., hai nhà hoàn toàn không có khả năng so sánh. Bảo thị vừa nghĩ tới những thứ này trong lòng liền bị nhéo từng nhát điếng người.
Nha hoàn tiến đến nói: "Phu nhân, đây là tờ khai hôn lễ dự tính của cô nương, mời phu nhân xem qua." Nhược Lan đưa vật mình cần tới chính. Thật ra không đưa qua, Nhược Lan cũng có thể tự mình mua. Thế nhưng Nhược Lan chính là muốn chọc ác Bảo thị. Hôn sự đã định rồi nàng càng không có gì phải cấm kị nữa.
Thiếu chút nữa Bảo thị đã vò nát tờ giấy.
Đối với việc Nhược Lan đính hôn nhanh như vậy Lâm phu nhân rất phẫn nộ, trong mắt Lâm phu nhân con trai bà chính là người ưu tú nhất, ngay cả cưới công chúa cũng xứng đôi, bây giờ lại bị Trang Nhược Lan ghét bỏ, bảo nàng ta sao có thể thoải mái. Trong lòng Lâm phu nhân có một niềm tin kiên định, nhất định phải cưới cho nhi tử một người ưu tú hơn Trang Nhược Lan.
Lâm đại nhân lại không đồng ý làm mai vào lúc này. Ý của Lâm đại nhân chính là chờ thi xong kỳ thi mùa xuân sang năm hãy tính tới việc hôn sự. Chỉ cần đậu Tiến sĩ, việc hôn nhân nhất định sẽ càng tốt hơn.
Ngày đó Lâm đại nhân có thể đồng ý hôn sự của Trang gia, thứ nhất là điều kiện của bản thân Nhược Lan tốt, càng quan trọng hơn nữa là có người sau lưng là Trang đại nhân và phủ Quốc Công, coi như nhi tử có thi đậu tiến sĩ cũng chưa chắc có thể tìm ra mối hôn sự tốt như vậy, ai biết đất bằng lại nổi sóng.
Lâm gia không thoải mái, trong lòng Bành Thị Lang cũng không thoải mái. Chính xác mà nói ý tứ của Bành Thị Lang đó là đợi thi xong hãy nói. Nếu vận khí Mã Bằng thật đủ mạnh đạt tới thì định ra cửa hôn sự này. Nếu không đậu Tiến sĩ, cửa hôn sự này còn phải cân nhắc định lượng lại.. Lại không nghĩ rằng bây giờ Mã gia đã đem việc hôn nhân xử lí xong, hơn nữa còn tìm được mối hôn sự tốt tới vậy.
Bành phu nhân không có gì tiếc nuối: "Lão gia, tình huống nội trạch Mã gia không phải chàng không biết. Tính tình Phân nhi mềm mại yếu ớt, nếu gả tới Mã gia, dạng người không biết xấu hổ như Trình thị, làm sao nữ nhi có thể ứng phó được." Thật ra chủ yếu là Bành phu nhân không muốn kết thân hôn này, Mã Bằng là người muốn tài cũng không có tài, trong nhà lại loạn thất bát tao, bảo nàng sao đành lòng gr nữ nhi tới gia đình như vậy mà chịu khổ kia chứ, cường điệu qua kỳ thi mùa xuân rồi nói sau chỉ là một cách nói cho hay. Bành phu nhân đoán chừng tài năng của Mã Bằng ắt sẽ không trúng mới lấy cớ này. Bây giờ Mã gia thắt xong một mối quan hệ khác, vừa đúng lúc giả quyết tốt mọi hâu hoạn về sau.
Liên lão phu nhân nghe được tin này thì vô cùng bất ngờ: "Sao Mã gia và Trang gia lại kết thân?" Mã Bằng chỉ là một cử nhân, thứ tự lại thấp lụt, làm sao Trang đại nhân có thể để mắt đây!
Trịnh ma ma cười nói: "Đây cũng là duyên phận của mỗi người mà." Mặc kệ người khác nghĩ như thế nào, cửa hôn sự này đã làm xong mọi trình tự, có suy nghĩ ít nhiều gì cũng vậy, đó là chuyện ván đã đóng thuyền.
Lão phu nhân cười hỏi: "Phẩm tính Trang gia đại cô nương ra sao?" Đã lâu bà không đi ra ngoài xã giao gặp gỡ, nên không quá quen thuộc với chuyện bên ngoài.
Trịnh ma ma suy nghĩ một chút sau đó nói: "Trang gia đại cô nương rất giỏi giang. Tám tuổi thì tự mình xử lý đồ cưới của mẹ ruột, nhiều năm như vậy chưa từng chịu thua thiệt trong tay kế mẫu."
Lão phu nhân gật đầu: "Vậy đây chính là một hôn sự tốt." Trong lòng lại buồn bực làm sao Trang gia lại coi trọng Mã Bằng. Thứ tự thi cử của Mã Bằng thấp như vậy, thi hội chắc chắn là không có hy vọng. Hơn nữa nội viện Mã gia rối loạn ngổn ngang, danh tiếng trong kinh thành cực kỳ không tốt, cũng không biết Trang gia nhìn trúng cái gì nữa.
Cô nương đã được một tay Quốc Công phu nhân tự mình chăm sóc dạy bảo, chắc chắn Trình thị không phải là đối thủ của nàng. Mã gia có thể lấy được người con dâu như vậy, cũng là số phận của Mã gia, sau này chuyện trong nội viện Mã gia nhất định có thể chỉnh đốn sạch sẽ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...