The Deed

“Chúa tôi!” Amaury nhìn trừng trừng căm phẫn vào những người đàn ông đang lăm lăm vũ khí vây quanh những người tùy tùng của chàng khi nhìn thấy lâu đài Eberhart. “Đã thấy người đàn bà đó xấc xược thế nào chưa?”

Blake nén cười nhún vai. “Có vẻ như cô dâu của cậu muốn cậu được hộ tống một cách an toàn.”

“Hộ tống an toàn?” Amaury nhăn nhó lắc đầu. “Cô ta cho người đến bắt ta như thể ta là con bò lạc vậy.”

“Chắc hẳn cô ấy không cần phải cử quá nhiều người như thế để tìm một con bò chứ?”

Amaury giận dữ liếc nhìn anh bạn đang cười nghiêng ngả.

Blake nhún vai. “À thì, trước đây mình cũng đã cố ngăn cản cậu rồi và –“

“Nếu còn nói thêm một lần nữa về chuyện mình nên từ chối cưới cô ta, thì mình sẽ ném cậu xuống đất ngay đấy.”

“Cứ tự nhiên,” Blake cười chấp thuận.

Amaury cằn nhằn, lầm bầm và quyết định lờ anh bạn đi. Rõ ràng Blake không ý thức được tình huống này. Làm sao bạn chàng có thể hiểu được chứ? Blake đâu phải là một đứa con hoang không có nổi một chút hy vọng nào để có thể được hưởng quyền thừa kế theo thủ tục thông thường. Cậu ấy có một người cha hợp pháp, sẽ được thừa kế tài sản để lại cho cậu ta khi ông ấy mất. Cậu ấy không thực sự hiểu được rằng Amaury đã phải đấu tranh vất vả trong bao nhiêu năm qua chỉ để có được chỗ đứng trong xã hội này. Cưới Phu nhân Eberhart sẽ có thể mang lại cho chàng mọi thứ mà chàng hằng ao ước và nỗ lực phấn đấu để đạt được. Một gia đình riêng của mình, để bù đắp cho sự thiếu hụt trong gia đình của chàng. Ý nghĩ đó quả là một niềm an ủi cho tâm hồn thiếu thốn của chàng.

Chỉ có một vấn đề là, thật hổ thẹn khi vợ sắp cưới của chàng là một mụ phù thủy, chàng thở dài nghĩ. Nhưng dù sao, sau đó chàng có lẽ sẽ có được may mắn khi mà vợ chàng có thể sẽ chẳng thể để tâm đến chàng khi quá bận rộn trong việc chăm sóc con cái của họ.

Sẽ là như vậy, khi chàng nhận ra rằng chàng sẽ phải làm cho vợ mình mang thai càng sớm càng tốt. Kể cả là chàng phải chịu đựng chuyện đó để điều này xảy ra, chàng quyết định dứt khoát. Rồi chàng thở dài khi để cho ánh mắt mình có cái nhìn lướt qua toàn cảnh lâu đài.

Đó là lâu đài đẹp nhất mà chàng hằng ao ước. Chính là nó. Nó là của chàng. Của chàng! Ý nghĩ đó vai chàng dựng thẳng lên. Của chàng.

Chết tiệt! Chàng có thể phải lừa dối Medusa để tòa lâu đài đó trở thành của chàng. Amaury tràn ngập quyết tâm khi họ cưỡi ngựa tiến vào trong sân và liếc dọc theo các tòa tháp, các chuồng ngựa, và những người hầu đang vội vã đi qua đi lại. Người của chàng. Của chàng…

Miệng chàng đột nhiên mím chặt lại cau có khi nhìn vào những người hầu lần nữa. Rồi chàng chăm chú nhìn đám người đang áp giải họ.

Trước đó chàng không để ý, nhưng những người mà Phu nhân Emma gửi đến hộ tống chàng đều mặc đồng phục màu đen. Amaury quá giận dữ với hành động đó nên đã không để ý. Nhưng giờ thì thật khó để không chú ý đến trang phục của họ. Có vẻ như tất cả mọi người phía trong lâu đài đều mặc đồ đen, chàng nhíu mày với điều kỳ lạ này.

Chàng có nghe nói đến có những lâu đài có những màu sắc đặc trưng riêng và mọi người làm phải mặc theo màu sắc quy định đó, nhưng thường thì chỉ những người hầu và lính bảo vệ mới phải mặc như vậy. Còn ở đây, tất cả mọi người đều mặc đồ đen. Ngay cả những đứa bé nhỏ nhất cũng bận đồ đen khi chơi đùa trong sân. Có khi nào đó là màu của lâu đài không. Chàng hy vọng đây không phải là dấu hiệu của điềm gở.

Blake liếc sang chàng, anh chàng cũng đã nhận ra trang phục kỳ lạ của mọi người. Chàng ta nhíu mày lại khi cố lý giải chuyện đó. Vẫn còn hậm hực, Amaury nhún vai nhảy xuống ngựa khi cuối cùng bạn chàng quay sang ném về phía chàng cái nhìn dò hỏi.

“Sebert!” Người quản gia tự giới thiệu và lao xuống đón khi họ vừa bắt đầu bước lên thềm. “Xin phép được dẫn Đức ngài đến nhà thờ. Cha xứ, tiểu thư, và Ngài Rolfe đang chờ ở đó.”

“Chúa tôi!”, Amaury lầm bẩm với bạn mình, quên phắt đi ý định không thèm nói chuyện với anh bạn của mình trước đó. “Họ đang đợi ở nhà thờ.”

“Có vẻ như cô dâu của cậu đã quá nôn nóng rồi,” Blake cố pha trò khi Sebert quay sang họ.

Lờ anh bạn đi, Amaury tiếp tục bước lên, và thông báo, “Ta phải nghỉ ngơi chút đã.”

Một cô hầu gái nhỏ nhắn ngay lập tức nhảy ra đứng chắn ngay trước cửa, “Dạ thưa, tiểu thư nói ngài phải đến -"

“Giờ đây ta mới là chủ nhân,” Amaury lạnh lùng tuyên bố.

“Chưa đâu.”

Chầm chậm quay người lại về phía âm thanh tàn nhẫn đó phát ra, Amaury nhìn chăm chăm vào người đàn ông đang bước ra giữa đám người hầu từ bậc thang cuối cùng. Cao và cân đối, người đàn ông này làm cho Amaury khó chịu với cảm giác anh ta thuộc về nơi này, anh ta mới chính là chủ nhân ở đây, anh ta sở hữu chúng. Xét cho cùng thì đây sẽ là lâu đài của chàng. Chỉ mình chàng mới có quyền ra lệnh ở đây.

“Ngài là ai?” Amaury bật ra.

“Huân tước Rofle Ken Wick.” Anh ta gật nhẹ. “Em họ của tiểu thư Emma. Và sẽ sớm thôi, là em họ của ngài.” Cậu ta cười nửa miệng khi thêm vào câu cuối, ra vẻ biết rõ ràng là mặc dù Aneford đã không từ chối nhưng chàng vẫn có vẻ không hề thoải mái khi được lệnh phải kết hôn.

“Ta đã có một chuyến đi dài,” Amaury nói. “Ta sẽ nghỉ ngơi đã.”

“Chúng ta sẽ có nhiều thời gian để nghỉ ngơi,” Rolfe vui vẻ nói. “Người hầu đang bận rộn chuẩn bị bữa ăn trong khi chúng ta nói chuyện. Nhưng cha xứ và chị họ tôi hiện đang kiên nhẫn chờ ngài trong nhà thờ. Ngài đến muộn hơn dự kiến.”

Amaury đột nhiên cảm thấy tội lỗi, biết rằng chàng đã trì hoãn hết mức có thể. Cảm giác tội lỗi này là lí do duy nhất khiến chàng để Rolfe kéo chàng quay xuống. “Ta đã đi ngay khi có lệnh,” Amaury lầm bầm, liếc Blake cảnh cáo nếu chàng này dám nói ngược lại.

Lấy tay cho miệng, giả vờ ho khù khụ để cố nén cười, anh bạn của chàng không nói gì và vẫn bước đi bên cạnh Amaury băng qua sân. Có đến cả trăm cùng đồng hành với họ, trong đó có cả những người lính đã từng chiến đấu không biết bao lần cùng chàng, họ đã lựa chọn ở lại và đi theo chàng ngay cả khi biết chàng đã có được một thái ấp, một lâu đài của riêng mình thì họ vẫn đi ngay phía sau chàng.


“Chắc hẳn rồi. Khá chắc chắn, là ngài đã đi ngay.” Rolfe nói với vẻ lạnh nhạt, vỗ nhẹ lên lưng chàng một lần nữa. “Tất nhiên, tôi đã bảo đảm với chị họ tôi về điều đó. Nhiều lần, trong lúc chờ ngài chiều nay,” anh ta nói thêm với một chút ý tinh quái trong giọng nói, rồi dừng lại và nhìn thẳng vào Amaury khi bước đến đám đông những người hầu ăn vận đồ đen đứng chờ xung quanh nhà thờ. “Đối xử tốt với chị ấy, nếu không thì tôi sẽ không để cho anh được yên đâu.”

Trong giọng nói của anh ta thể hiện một vẻ rất sẵn lòng thể hiện hành động quá khích, và vui sướng khi người khác gặp họa khi thêm vào câu cuối cùng làm cho Amaury bị khựng lại một chút khi chàng đi băng qua đám đông đang tự tách ra để nhường lối cho chàng.

“Mình tin là cậu đã được cảnh báo,” Blake bình luận với vẻ thờ ơ khi nhìn Rolfe đi đến phía cha xứ và người phụ nữ đang đứng chờ ở cửa nhà thờ, rồi nhướng mày. “Lạy Chúa tôi, cô ấy ăn mặc hợp với một đám tang hơn.”

Amaury hướng cái nhìn về phía người phụ nữ Blake nhắc đến, rồi chàng lại há hốc mồm ra lần nữa.

“Tin tốt là ít ra thì cô ấy cũng không quá béo … hoặc quá gầy như thể dễ dàng bị gió thổi bay đi. Thực ra thì cô ấy trông khá là hấp dẫn,” Blake nhận xét, nhìn lại người phụ nữ nhỏ nhắn, mảnh dẻ, đầy đặn, rồi lại nhăn nhó khi thấy chiếc váy đen và khăn voan trên người nàng. “Nhưng có vẻ như mình nhầm lẫn về việc cô ấy quá sốt sắng kết hôn. Cậu có nghĩ rằng cô ấy thật sự yêu Fulk không?” Rồi chàng liếc mắt về phía anh bạn của mình. “Cậu ngậm cái miệng của cậu lại đi, anh bạn. Tớ e rằng cậu đang sắp nuốt phải một con ruồi đấy.”

Amaury ngay lập tức mím chặt môi lại rồi nghiến răng rít lên, “Cái quái gì thế này? Đây là một trò đùa à? Mặc đồ đen trong đám cưới của chính mình sao” Đã sẵn sàng chờ ở nhà thờ? Ôi, có vẻ như là ta mất trí mất thôi-“

“Thưa ngài,” vị cha xứ nôn nóng nhắc nhở từ cổng nhà thờ, cau mày với vẻ không hài lòng. “Xin đừng chậm trễ.”

Người phụ nữ vẫn đang đứng quay lưng lại phía họ, giờ đây quay lại nhìn họ với vẻ tò mò, khiến họ thấy thấp thoáng cái mạng che mặt màu đen trước khi quay đi.

“Cô ấy ắt hẳn phải rất xấu xí đấy Amaury ơi. Có lẽ đó là lý do mà cô ấy phải vội vã để kết hôn với cậu. Cứ thế này cậu sẽ chẳng có cơ hội nhìn thấy mặt nàng trước khi cưới đâu.”

Amaury nuốt xuống một cách dứt khoát và cân nhắc nghĩ đến việc chỉ cần leo lên con ngựa của mình và rời đi, rồi vai chàng chợt cứng đờ. Kiềm chế một chút đi, anh bạn, chàng kiên quyết nhắc nhở mình. Một lâu đài của mình, chàng trai, chàng ra lệnh cho chính mình không được thay đổi. Hãy nghĩ đến tòa lâu đài. Thở dài, giữ thẳng người, chàng bước đến một mình, băng qua đám đông, cảm thấy như một người đàn ông đang bước đến giá treo cổ vậy.

Emma buộc mình không được quay lại lần nữa. Nàng đã dõi nhìn thấy những người lạ mặt đang đứng bên rìa đám đông. Họ đứng ngay bên cạnh người của nàng, những người có cơ bắp rắn chắc trong những bộ trang phục màu đen. Chồng nàng có thể là bất kỳ ai trong số đó, nhưng xét đến cung cách và cỗ xe đi đến, nàng biết chàng là một trong hai người đứng đầu. Chỉ riêng điều đó cũng đủ để làm nàng bối rối. Chẳng ai trong số hai người đàn ông này có vẻ giống như người chồng mà nàng mong đợi. Cả hai đều to lớn. Nàng thì hơi nhỏ nhắn. Ờ thì, phải, nàng lùn. Đó quả là một thảm họa đối với nàng. Rolfe đã từng không ngớt trêu chọc nàng vì điều đó khi họ còn nhỏ. Nàng chỉ cao ngang vai em họ nàng, và cả hai người đàn ông này thậm chí còn cao hơn cả cậu ấy. Nàng nghi ngờ rằng nàng thậm chí chỉ đứng cao đến nửa ngực của một trong số hai người đàn ông đó. Còn chưa kể đến việc cả hai người đàn ông này cũng to lớn tương xứng với chiều cao của mình, và rồi nàng thấy nàng đang cố nuốt xuống một cách khó nhọc, và bắt đầu xem xét nghĩ đến phương án thay thế.

Bertrand. Một điểm có lợi để nàng lựa chọn hắn, là hắn ta cũng mảnh dẻ như em họ nàng. Nhưng đó ưu điểm duy nhất của hắn.

Không có câu hỏi nào cho lựa chọn của nàng. To lớn hay không, chồng sắp cưới của nàng không thể là một ứng viên tệ hơn Bertrand với mẹ của anh ta.

Khi nàng đợi chàng ở cửa nhà thờ, nàng đã suy đoán ai là chồng nàng trong hai người đàn ông đó. Một người tóc vàng, còn người kia tóc đen. Quá xa để có thể nhìn rõ từng người, nhưng nàng có thể nói rằng người đàn ông tóc vàng đang mỉm cười, gương mặt chàng ta sáng lên vì thích thú. Còn người kia thì im lặng và ủ rũ như người sắp chết. Chắc hẳn một người đàn ông không thể quá rầu rĩ như thế trong ngày cưới chứ nhỉ? Do đó, nàng kết luận, chồng nàng hẳn phải là người tóc vàng.

Emma cảm thấy sự hiện diện của chồng nàng khi cuối cùng chàng cũng đi đến cạnh nàng. Nuốt ực xuống, nàng nắm chặt bó hoa trong tay và nhìn đăm đăm vào cha xứ. Nàng gần như sợ hãi khi nhìn vào người đàn ông sắp thành chồng nàng. Nàng sợ không giấu được phản ứng khi chồng nàng có thể là một người đàn ông xấu xí kinh khủng. Nàng không phải là người nông cạn, nhưng trung thực mà nói thì nàng đã cảm thấy rất nhẹ nhõm vì người chồng đầu tiên của nàng khá là dễ nhìn. Nếu người chồng mới của nàng xấu khủng khiếp, thì có thể nàng sẽ xúc phạm đến anh ta với những phản ứng không hay ho gì của mình. Nàng không có nhiều sự lựa chọn, kiểu gì thì nàng cũng phải kết hôn với người đàn ông này, thế nên có lẽ không nhìn chàng sẽ là một hành động khôn ngoan hơn.

“Thưa tiểu thư?”

Emma chớp mắt khi vị cha xứ gọi tên nàng. Ông nhướng mày cho nàng biết là nàng đã bỏ sót điều gì đó quan trọng rồi. Khi ông nhắc lại, Emma nuốt xuống, rồi với giọng nói ngắt quãng lặp lại lời thề. Người chồng mới của nàng, cũng lặp lại lời thề lí nhí như vậy, bất chấp thân hình to lớn của chàng. Khi cha xứ đi đến phần hôn cô dâu, nàng cứng đờ và quay sang người chồng mới, nhắm mắt lại để không thể hiện sự xúc phạm với chàng trong trường hợp nàng thấy chàng xấu xí.

Amaury hít sâu vào, rồi nhẫn nhịn một cách cam chịu với mình khi vén khăn voan che mặt vợ chàng lên. Những gì nhìn thấy làm chàng chấn động khi tấm voan được vén lên qua khỏi đầu vợ chàng. Sự thật là nàng đang nhắm tịt mắt lại, nên có thể chàng không thể nhìn được hết toàn bộ khuôn mặt nàng, nhưng người phụ nữ trước mặt chàng không hề có vẻ gì là xấu xí cả. Thực tế thì nàng thậm chí còn khá xinh xắn nữa. Nàng có làn da hoàn hảo. Đôi môi đầy đặn, căng mọng và khêu gợi. Mũi nàng không thẳng một cách quý phái theo cách mà nhiều người cho là hấp dẫn, mà nàng quyến rũ với cái chóp mũi hếch lên một cách đáng yêu. Và nàng cũng còn trẻ chứ không phải là một mụ phù thủy già như chàng đã nghĩ.

Một nụ cười mở rộng trên môi khi chàng nhận thấy nàng đang ngọ nguậy với chút bồn chồn thiếu kiên nhẫn khi thấy chàng ngần ngừ, và rồi chàng nhớ đến bổn phận của mình. Nắm giữ lấy hai vai nàng, chàng nâng nàng lên khỏi mặt đất để nàng ngang bằng với mình, cho đến khi chạm được môi với chàng. Sự nhẹ nhõm làm cho nụ hôn nồng nàn hơn chàng dự định, đến mức nụ hôn vội vàng theo nghi thức với nàng đã trở thành nụ hôn mơn trớn ấm áp.

Emma mở bừng mắt sửng sốt với nụ hôn của chàng. Sự sửng sốt hòa cùng với sự ngạc nhiên khi cuối nàng nàng cũng nhìn thấy chàng. Đó là người đàn ông tóc đen. Chàng không có chút gì khắc nghiệt lúc này hết. Trong thực tế là chàng đang nhìn xuống nàng mỉm cười với một sự ấm áp khiến nàng choáng váng. Cố mỉm cười do dự, nàng liếc nhanh sang chàng khi chàng đặt nàng xuống, rồi xoay nàng sang phía cha xứ để kết thúc buổi lễ.

Giọng cha xứ Wykeham lướt qua nàng trầm và nhẹ khi ông tuyên bố họ là vợ chồng, nhưng Emma gần như không nghe thấy một từ nào, và chắc chắn nàng không thực sự nhìn vào mặt chồng nàng khi nàng quay sang chàng. Thay vào đó là hình ảnh người chồng mới của nàng lởn vởn, chập chờn trước mặt nàng, cười với nàng khi kết thúc nụ hôn và khi cuối cùng nàng cũng phải mở mắt ra.

Tóc đen sẫm. Có vẻ hơi dài. Thậm chí còn hơi bù xù, nhưng rất hoàn hảo bao quanh khuôn mặt rám nắng. Đôi mắt màu nâu sẫm với những nếp nhăn mỗi bên khóe mắt cho thấy chàng là người vui vẻ và cười nhiều. Miệng chàng có vẻ quyết đoán nhưng vẫn mềm mại, duyên dáng với nụ cười quyến rũ và ngọt ngào của riêng chàng.

Emma thở hắt ra khi đám đông bao quanh họ bỗng nhiên vỡ òa ra với những tiếng vỗ tay, Nghi thức đã xong. Họ đã chính thức kết hôn. Mọi chuyện đều êm đẹp. Họ đã được an toàn rồi.

“Giờ hai con có thể lui về nghỉ ngơi.”

Emma thoáng đỏ mặt khi nghe cha xứ thông báo. Nửa giờ qua nàng vẫn còn ở trong trạng thái bàng hoàng, ăn thức ăn được để sẵn và uống rượu người ta rót cho, cố hết sức để tránh nhìn chằm chằm vào chồng nàng. Kết hôn với một người hoàn toàn xa lạ là điều kỳ cục nhất. Emma đã nghĩ về chuyện đó trước kia rồi, nhưng đến giờ vẫn thấy bối rối.

Nàng biết rằng Rolfe và vị cha xứ đã kéo Ngài Amaury ra để nói chuyện riêng ngay sau khi họ trở về tòa lâu đài. Chắc chắn là họ đã giải thích cho chàng biết về toàn bộ tình cảnh của họ lúc này, và không nghi ngờ gì về chuyện chàng giờ đã biết được sự khẩn cấp của việc phải hoàn thành nghi thức trong cuộc hôn nhân của họ, việc phải trải qua một đêm tân hôn thực sự, nhưng quả thực việc hối thúc và ra lệnh cho họ lui trở về giường dường như là hơi quá đáng. Họ thậm chí mới chỉ ăn tiệc được có bốn mươi lăm phút.

“Nhưng trời còn chưa tối mà,” Emma phản đối, cố lờ đi hai má đang đỏ hồng lên.

“Ừm, nhưng cha xứ nói đúng,” Rolfe đứng lên nói. “ Nghi thức này cần phải hoàn thành thôi.”

Nhận thấy cô dâu mới của chàng đang xấu hổ, Amaury nhíu mày với hai người đàn ông và rồi cũng đứng lên. “Đi thôi nào, phu nhân của ta, chúng ta rút lui thôi. Đừng để mọi người nói rằng cha xứ và em họ nàng còn nôn nóng được đưa nàng trở về giường hơn cả hai chúng ta nữa.”

Mỉm cười do dự, Emma đứng lên ngay cạnh chàng, nàng đưa mắt lướt qua tất cả mọi người khác trong phòng. Tất cả những người hầu của nàng đều được biết về sự kiện này chiều nay, không phải từ nàng, mà là họ rỉ tai nhau. Họ rõ ràng đang rất nhẹ nhõm khi biết rằng đêm tân hôn sẽ diễn ra không lâu nữa, để chắc chắn rằng họ đã hoàn toàn thoát khỏi nguy cơ bị cai trị bởi Bertrand và mẹ của hắn. Nhưng người của Ngài Amaury lại có vẻ bối rối. Có người thậm chí còn tỏ ra nghi hoặc. Người đàn ông tên Blake chẳng hạn, thì đang nhíu mày đăm chiêu trước mối quan tâm và hành động kỳ cục của vị cha xứ và Rolfe.


Amaury nhận ra sự băn khoăn của bạn, chàng đặt tay lên vai bạn mình. “Ngài Rolfe sẽ giải thích mọi việc cho cậu,” đó là tất cả những chàng nói trước khi dẫn Emma âm thầm rời đi, biết rằng ngay khi chàng rời đi thì Rolfe đã bước đến ngồi bên cạnh anh bạn của chàng để làm điều đó. Chàng gần như có thể hình dung ra sự sửng sốt của Blake sau khi biết được lí do thực sự nằm sau đám cưới vội vã đột ngột này. “Sự thật là cả chàng và Blake đều chẳng quan tâm gì đến Bertrand. Hắn là một gã tham lam, một tên khốn ích kỷ, một kẻ nhát gan. Nhiều người lính đã phải hy sinh vô ích ở Ireland chỉ vì sự hèn nhát và sự lãnh đạo yếu kém của gã. Tệ hơn nữa – mặc dù chưa có bằng chứng –nhưng cả hai đều đã từng nghi ngờ rằng Bertrand chính là kẻ đã phản bội đức vua ở Ireland và lén đưa những kẻ ám sát vào doanh trại trong cái đêm mà đức vua gần như bị ám sát. Nhưng, Amaury nghĩ, cũng có thể đó cũng chỉ là định kiến của riêng họ đối với gã này mà thôi. Chàng suy ngẫm tóm tắt và sắp xếp lại các tình tiết diễn ra trong một khoảng thời gian ngắn trước khi nhận ra khá là đột ngột rằng họ đã đi dược nửa đường lên cầu thang, trên đường đi đến …

Lạy Chúa tôi! Họ đã đến giờ phải lên giường rồi. Ánh mắt chàng rớt xuống người phụ nữ nhỏ nhắn bên cạnh chàng và chàng cố nuốt xuống cảm giác lo lắng, tất cả những suy nghĩ về Bertrand trôi tuột đi.

Ngài Rolfe đã bỏ nhiều công sức để nhấn mạnh rằng chị họ của ngài hãy còn trinh trắng. Theo như những lời đồn thì có vẻ như nàng chưa bao giờ ngủ cùng với chồng nàng. Amaury hầu như không thể tin rằng Fulk lại có thể khờ khạo đến mức lờ nàng đi như thế, và cũng không thể chắc chắn rằng chàng nên vui hay buồn với cái tin đó. Chàng cho rằng thật là một cảm giác dễ chịu khi biết vợ mình chưa từng cùng ai trước đó, nhưng bù lại thì, chàng, Amaury lại chưa bao giờ có kinh nghiệm với một trinh nữ. Là một đứa con hoang và biết rõ nỗi thống khổ trong cuộc đời một đứa con ngoài giá thú, chàng đã tự nhủ và xác định rằng chàng sẽ không để có đứa con hoang nào được sinh ra từ chàng, do đó chàng thường hướng sự chú ý đến những người hầu gái đi theo khi ra trận và những cô gái làng chơi, không bao giờ là một thiếu nữ còn trinh. Nhưng giờ thì chàng thấy mình bị mắc kẹt và bị đẩy vào một tình thế thật khó khăn. Chưa từng ngủ với gái trinh, chàng thực sự chẳng biết phải bắt đầu như thế nào.

Chàng nhìn khuôn mặt vợ mình. Nhìn nàng hoàn toàn không có vẻ gì là lo lắng về những gì sắp xảy ra, nhưng chàng đã tự hỏi đi hỏi lại rất nhiều lần, rằng liệu chàng có quyền có một hy vọng mơ hồ nào đó về việc có thể trì hoãn phải làm chuyện đó không. Có thể phải chờ đến ngay sau khi cánh cửa phòng ngủ khép lại chẳng hạn, chàng quyết định. Rồi sau đó, không nghi ngờ gì là nàng sẽ lập tức lao vào chàng, khóc òa lên và nhìn chàng như thế chàng là một con quái vật vậy

Thầm thở dài, chàng cố nhớ lại tất cả những gì chàng đã từng nghe nói đến về việc ngủ với một trinh nữ, những điều mà chàng đã nghe được từ bạn bè. Tất cả những kinh nghiệm đó đều có nhắc đến sự sợ hãi. Điều đó là chắc chắn. Và lần đầu tiên cũng sẽ rất đau đớn và cả gây tổn thương nữa, chàng đã được nghe kể như thế rồi. Tất nhiên đó là bởi vì có tấm màng trinh của một trinh nữ. Người đàn ông sẽ phải đâm xuyên qua nó. Chàng được biết là thường thì sẽ có chảy máu, đôi khi tuyệt hơn nữa là không có.

Nuốt xuống cảm giác một lần nữa, chàng cảm thấy những giọt mồ hôi bắt đầu chảy xuống từ trán chàng. Làm cách nào mà chàng có thể tiếp cận và gần gũi người vợ mỏng manh và nhỏ nhắn này đây? Đó là điều không tưởng. Chàng có thể nghiền nát nàng với trọng lượng và sức nặng của mình. Có thể bóp vụn nàng chỉ bằng một nửa sự đam mê của mình. Chàng chỉ đơn giản là không thể đem lại cho nàng sự âu yếm mà nàng xứng đáng được nhận, đặc biệt là khi chàng gần như có cái nhìn khác hẳn về đêm tân hôn cho đến khi họ làm lễ cưới. Ít nhất chàng cũng đã thay đổi, kể từ khi chàng vén tấm mạng che mặt và thấy nàng là một thiếu nữ duyên dáng đến nhường nào. Phu nhân, chàng tự chỉnh lại. Vợ chàng là một phu nhân và nàng hầu như không có chút kinh nghiệm nào.

“Thưa ngài?”

Amaury liếc sang vợ và nhận ra nàng đang cười với chàng thật dịu dàng.

“Đây là phòng của tôi – phòng của chúng ta,” nàng lặng lẽ nói với chàng.

“À.” Hắng giọng, chàng nắm lấy tay nắm cánh cửa và mở nó ra cho nàng, rồi lưỡng lự có nên bước vào không. Đột nhiên chàng không biết có nên tỏ ra lịch sự hơn không khi để cho nàng có một vài phút riêng tư trong phòng để làm bất cứ điều gì mà phụ nữ hay làm trước khi đi ngủ.

Emma đi qua nửa căn phòng thì mới chợt nhận ra là người chồng mới của nàng đã không đi theo nàng. Quay người lại, nàng thấy chàng vẫn đứng yên ở ngưỡng cửa. Không biết phải quyết định là nên đi ra hay nên đi vào, trông chàng như đang chìm đắm trong suy nghĩ, khuôn mặt chàng căng thẳng vì tập trung như thể chàng đang phải lo lắng về điều gì đó. “Thưa ngài?”

Lúc đó chồng nàng mới nhìn thấy nàng, và Emma ngạc nhiên khi thấy sự dè dặt không chắc chắn thể hiện trên gương mặt chàng. Rồi nàng chợt hiểu. Đây là lần đầu tiên, nàng nhận ra, và cảm thấy trái tim mình tan chảy vì thấu hiểu. Cho đến tận lúc này nàng đã không ngừng đấu tranh bản thân đến toát mồ hôi, âm thầm phiền muộn vì nàng lại phải chia sẻ chiếc giường của mình, một lần nữa. Mặc dù đã có suy tính đến những gì chờ mong đợi ngay từ trước, nhưng nó thật sự làm cho nàng vẫn cảm thấy thần kinh bị căng thẳng, đến mức căng ra như dây đàn sắp đứt khi nghĩ đến chuyện phải lên giường với một người đàn ông và làm chuyện đó lần đầu. Nhưng giờ khi nàng nhìn thấy chàng cũng lo lắng đến thế nào, thì nàng cảm thấy tốt hơn rất nhiều. Xét cho cùng, nếu chàng chưa từng ngủ cùng với một người phụ nữ nào trước đây, thì nàng lại là người có kinh nghiệm hơn. Trong trường hợp đó, nàng lập tức cảm thấy mình là người kiểm soát tình hình.

“Hãy vào đi nào.” Mỉm cười nhẹ nhàng, nàng đưa một tay về phía chàng. “Mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi.”

Nhận thấy cô vợ trong trắng đang cố để an ủi mình, Amaury lắc đầu bối rối và bước vào phòng, kéo cánh cửa sập lại phía sau.

Khi chàng đóng cửa, Emma quay sang nhìn quanh khắp phòng, mắt nàng dừng lại rớt xuống tấm mành dùng làmvách ngăn mà Rolfe đã mang về cho nàng từ một trong những chuyến đi của cậu. “Ngài có muốn dùng tấm mành này để che chắn khi thay trang phục không?” nàng hỏi khi chàng quay lại nhìn nàng.

“Không, ta không mặc gì khi đi ngủ.”

“Ồ!” Nàng thoáng đỏ mặt, lúng túng, rồi lấy lại bình tĩnh và bước đến tấm mành. “Vậy tôi sẽ dùng nó còn ngài có thể thay đồ trong phòng,” nàng quyết định, bước đến phía sau tấm mành che.

Amaury nhìn đăm đăm vào tấm mành mà người vợ trẻ của chàng đang đứng ẩn phía sau nó, rồi quay ra nhìn ngắm quan sát căn phòng. Một căn phòng tối và ảm đạm. Chiếc giường lớn là điều đầu tiên chàng để ý thấy. Chàng vui mừng nhật thấy có vẻ như nó đủ lớn để thích ứng với chiều cao phi thường của chàng. Nhưng nó cũng mang màu đen. Không phải là màu tự nhiên của gỗ. Giường được làm từ gỗ gụ, loại gỗ dái ngựa sẫm màu, nhưng tấm ga trải giường và cái chăn đã được lật lên để lộ ra chiếc giường cũng có cùng một màu đen như bộ đồ mà cô dâu của chàng đã mặc trong lễ cưới của họ.

Amaury nhíu mày khi nhận ra điều đó. Từ những gì chàng đã thấy, vợ chàng dường như có một sự thích thú không bình thường đối với màu đen. Chàng lẽ ra phải nhận thấy điều đó. Căn phòng có lẽ sẽ trông sáng sủa hơn nhiều nếu được bày trí khác đi cũnh như giường ngủ cần phải được thay đổi bằng một màu khác, chàng quyết định là sẽ làm như vậy trong khi tháo thanh kiếm ra khỏi thắt lưng. Rồi chàng chuyển sự chú ý sang những phần khác của căn phòng. Một lò sưởi lớn chiếm gần hết bức tường đối diện chiếc giường. Một chiếc ghế được đặt ngay phía trước nó. Chàng muốn có thêm một chiếc ghế khác được kê bên cạnh nó. Ý nghĩ về việc ngồi ở đó, trước lò sưởi, thoải mái và lười nhác, trong những buổi tối lạnh lẽo cùng với vợ của mình quả là một ý nghĩ ít nhiều có sự cám dỗ, chàng mỉm cười khi nghĩ vậy. Mắt chàng lướt nhìn qua những tấm thảm được treo trên tường như có một điệp khúc quen thuộc dần vọng vang lên bên tai chàng. Của ta. Của ta. Của ta.

Thở dài thỏa mãn, chàng liếc mắt nhìn sang tấm mành nơi vợ chàng thay đồ phía sau đó. Đây rõ ràng là được mang về từ nước ngoài. Chàng chưa bao giờ thấy cái gì giống như thế trước kia, nhưng ngay cả như vậy, bức tranh được vẽ trên đó cũng miêu tả về phong cảnh và những người nước ngoài. Những tiếng sột soạt, lạo xạo phát ra từ sau tấm mành dội vào tai chàng khi vợ chàng vắt váy lên trên bức mành. Chàng có thể tưởng tượng ra nàng đứng sau tấm mành, cởi bỏ từng thứ đồ một trên người nàng.

Cảm thấy được sự khuấy động ở khu vực phía dưới, Amaury ngay lập tức cố gắng gạt bỏ những hình ảnh đó đi. Chưa phải là lúc để cho nó bị kích thích. Chàng e rằng mình sẽ còn có cả một đêm dài căng thẳng phía trước, để theo đuổi và quyến rũ cô vợ trinh trắng của mình. Chàng dự định sẽ kiểm soát và khiến việc đó trở nên dễ dàng và cơn đau trở nên dễ chịu đựng hơn đối với kinh nghiệm của nàng. Nghĩ đến đó, chàng nhanh chóng cởi quần áo. Chàng không chắc nàng sẽ nghĩ gì và cảm thấy như thế nào khi nhìn thấy chàng hoàn toàn khỏa thân và nghĩ tốt nhất là chàng đã nằm trên giường khi nàng đi ra.

Gạt bỏ ý nghĩ làm điều tốt nhất sang một bên, chàng chỉ mới vừa cởi áo chiếc áo chẽn ra thì nàng đã bước ra khỏi tấm mành và để chàng bắt gặp. Tay của chàng khựng lại nơi thắt lưng quần khi nhìn thấy hình ảnh của nàng, mắt chàng mở to ra vì choáng váng.

Chúa nhân từ, ngay cả váy ngủ của nàng cũng là màu đen. Chàng tự hỏi khi lướt nhìn cái váy, không biết liệu nàng có một cái váy nào khác mà không trùm kín nàng từ đầu đến ngón chân không?

Emma thấy được chồng nàng mắt mở to sửng sốt và cố không lộ ra vẻ bồn chồn trong ánh mắt. Thái độ của chàng chỉ làm nàng thêm chắc chắn rằng nàng đã đúng khi nghĩ rằng chàng chưa từng làm chuyện này trước đây. Cố nở một nụ cười trấn an, nàng thận trọng lướt qua chàng bước về phía cái giường và trườn thật nhẹ nhàng vào trong chăn, rồi nàng dành một lúc lâu để vuốt các nếp nhăn ở chăn cho thẳng cho đến khi nó chỉ còn hơi gợn sóng uốn quanh bao bọc quanh cơ thể nàng. Khi đã xong, nàng liếc nhìn lén lút người chồng mới của mình, chỉ để thấy chàng vẫn đang đứng đó, mắt mở to ngạc nhiên nhìn nàng. Khẽ nhíu mày, nàng định lên tiếng, nhưng rồi chợt nhận ra là có thể chàng đang ngượng.

“Tôi hứa sẽ không nhìn đâu,” nàng nhẹ nhàng nói và để minh chứng cho điều đó, nàng nhắm mắt và lấy hai tay che mặt lại.

Amaury đứng sững người bởi hành động của nàng. Chàng lắc đầu trước cách cư xử kỳ lạ của vợ mình, cởi cho xong cái quần một cách nhanh chóng và bước đến bên giường, lật chăn lên và trượt vào bên dưới, cạnh nàng.

Emma bỏ hai tay ra ngay khi nàng thấy chiếc giường lún xuống. Quay đầu, nàng mỉm cười rạng rỡ với chàng. “Đó. Đâu đến nỗi tệ, đúng không?” Nàng dịu dàng hỏi. “Giờ thì ngài chỉ cần nằm xuống thôi nào.”

Amaury cố nén xuống cảm giác bị sốc khi nàng nhẹ kéo chàng nằm xuống giường, tự hỏi không biết chính xác là chuyện gì đang diễn ra. Phải chăng là vợ chàng đang thật sự nắm quyền chủ động? Liệu đây có phải là người vợ được biết đến là một trinh nữ của chàng không?


Sai khi nàng đã giục chàng nằm xuống giường, Emma mỉm cười ngọt ngào, kéo chăn đắp nhẹ nhàng lên cổ chàng, rồi nằm trở lại bên cạnh, cũng kéo chăn lên đến cổ, rồi thở một hơi dài.

Amaury lặng lẽ nằm bên cạnh nàng một lát rồi liếc nhìn sang nàng tò mò. Mắt vợ của chàng đang nhắm nghiền, một nụ cười thanh thản nở trên khuôn mặt nàng. “Phu nhân Emmalene?” Chàng do dự cất tiếng.

Mắt nàng khẽ chớp. “Vâng?”

“Chúng ta đang làm gì vậy?”

“Hoàn tất cuộc hôn nhân,” Emma thì thầm với nụ cười trấn an và lại nhắm mắt vào.

“Chúng ta đang làm ư?”

Emma cau mày khi nghe thấy sự ngập ngừng trong giọng chàng. “Đúng thế. Chúng ta đang cùng chia sẻ một chiếc giường, ngủ cùng nhau, nằm cạnh nhau.”

Amaury rên lên khi nghe nàng nói. Có vẻ như cô dâu của chàng còn ngây thơ hơn là chàng từng nghĩ, nếu nàng thực sự tin rằng điều này là đã hoàn tất thủ tục đóng dấu cho một cuộc hôn nhân. Làm thế nào mà chàng có thể nói với nàng …

“Thưa ngài?”

Mắt mở to, chàng gần như nhảy bật ra khỏi giường khi thấy nàng đã ngồi dậy và đang cúi nghiêng người xuống nhìn chàng đầy lo lắng.

“Ngài đã rên rỉ. Ngài đau ở đâu sao? Tôi được biết rằng có thể sẽ có những cơn đau vào lần đầu tiên.”

Amaury rên lên lần nữa và quay đầu đi. Làm sao chàng có thể nói với nàng –

Tiếng đập cửa cắt đứt ngang dòng suy nghĩ của chàng, Amaury bật dậy theo bản năng, cụng phải đầu Emma khi ngồi dậy.

“Xin lỗi,” chàng nói trong khi tiếng đập cửa lại vang lên lần nữa.

“Việc đó đã được thực hiện chưa?” Câu hỏi đầy lo lắng vang lên từ phía bên kia cánh cửa.

Emma trợn tròn mắt khi nhận ra giọng của cậu em họ. Rõ thật là, chuyện này đã đi quá xa rồi. “Rồi!”

“Chưa!”

Emma quay phắt lại, há hốc mồm ra khi nghe Amaury phủ nhận. Làm sao chàng lại có thể nói dối như thế chứ, nàng hoang mang tự hỏi.

“Vậy, hãy làm điều đó ngay đi,” Rolfe gầm lên nôn nóng.

“Hãy quay lại bữa tiệc của cậu và để chúng tôi yên!” Amaury gầm lên đe dọa, rồi quay sang vợ chàng thở dài. “Phu nhân của ta”, chàng thận trọng bắt đầu. “Ta e rằng nàng đã hiểu lầm…” Chàng dừng lại nhíu mày. “Có vẻ như nàng … Nàng có vẻ như thiếu một chút kiến thức về những gì cần thiết để đóng dấu hoàn tất mà cuộc hôn nhân đòi hỏi phải có,” cuối cùng thì chàng cũng nói được ra.

“Tôi ư?” Emma bặm môi trong lo lắng.

“Phải”, chàng nặng nề nói. “Còn có nhiều điều khác nữa.”

“Có ư?” Nàng quả thực đang rất lo lắng, và Amaury nguyền rủa em họ nàng, vị cha xứ, đức vua và Bertrand, cả chồng nàng nữa, về tình cảnh này. Nhất là chồng nàng. Giá như Fulk đã hoàn thành nhiệm vụ của ông ta như đáng lẽ ra ông ta phải thế –

Tiếng đập cửa lại vang lên lần nữa cắt ngang dòng suy nghĩ của chàng và Amaury thở hắt ra. “Chết tiệt! Một người đàn ông không thể chút riêng tư nào trong đêm tân hôn hay sao hả?!”

“Có một nhóm quân đang đến!” Lần này là vị cha xứ . “Chúng tôi e rằng đó có thể là Bertrand, đến theo lệnh Đức vua!”

“Khốn kiếp!” Amaury chửi thề, một cảm giác bất lực tuyệt vọng khi thấy giấc mơ sở hữu tòa lâu đài của mình đang dần trôi tuột đi.

“Hoàn thành ngay đi!” Rolfe rống lên.

“Thưa ngài?” Emma bám lấy cánh tay trần của chàng lo lắng hỏi. “Thật sự còn nữa sao?”

“Phải.” Chàng thở hắt ra ảo não.

“Vậy thì chúng ta phải làm nó thôi,” nàng nói với vẻ kiên quyết, làm Amaury sửng sốt quay sang nhìn nàng.

“Chúng ta phải ư?”

“Vâng, thưa ngài. Tất nhiên là chúng ta phải làm. Tôi không thể để người của mình phải đau khổ dưới sự cai trị của mẹ Ngài Bertrand. Bà ta sẽ hành hạ họ rất khủng khiếp.”

“Đúng thế, phu nhân của ta, nhưng--“

“Không có nhưng gì cả, thưa ngài. Nếu còn có gì phải nói thêm, thì đó là chúng ta phải làm cho xong việc này.”

Trong khi chàng đang nhìn trân trối vào nàng, vật lộn với sự do dự, thì nàng ngay lập tức quẳng đi cái chăn đang đắp trên người và bắt đầu lột bỏ cái váy đen của nàng ra.


“Nàng đang làm gì vậy?”

“Tôi có thể rất ngây thơ khi không biết những gì được mong đợi, thưa ngài, nhưng tôi không ngốc. Ngài đã không mặc gì khi lên giường, nên tôi đoán rằng trong chuyện này đòi hỏi cả hai chúng ta đều phải như vậy, nếu không thì chắc chắn rằng ngài đã không chịu bị lạnh như thế.” Chiếc váy tuột bay qua khỏi đầu nàng khi nàng đi đến kết luận đó, và Amaury đứng đó nhìn chằm chằm vào bộ ngực đáng yêu nhất mà chàng từng thấy, đang đang ở vị trí hoàn hảo cho chàng ngắm nhìn. Và đó là tất cả của chàng, chàng nghĩ với niềm hân hoan tham lam. Rồi chàng nhíu mày. Sẽ là của chàng nếu chàng hoàn thành cuộc hôn nhân trước khi –

“Đó là Bertrand!” Một tiếng hét hoảng hốt vang lên làm rung chuyển cánh cửa. “Hắn ta đang lao đến, nhanh như gió. Làm ngay cho xong đi!”

Lẩm bẩm, Amaury chỉ dành một khắc liếc nhìn về phía cửa, rồi quay lại cô dâu của mình. “Phu nhân. Như nàng nói, lần đầu thường đau đớn. Nhưng không phải là người đàn ông –“

“Làm ơn đi, thưa ngài, xin đừng phí phạm thời gian mà tỏ ra lịch sự nữa. Chỉ cần cho tôi biết tôi phải làm gì.”

“Hắn đang ở cửa rồi! Thưa phu nhân, hắn đến cửa rồi”

“Ai đang nói đấy?” Amaury cau có hỏi khi nghe thấy có một giọng nói khác.

“Sebert”, Emma trả lời với một tiếng thở dài, khi nhìn thấy chàng có vẻ bối rối, nàng nhắc chàng. “Đó là quản gia của tôi… của chúng ta.”

“Cái gì? Tất cả mọi người đang ở ngoài đó sao?” chàng càu nhàu bực bội.

“Thưa ngài,” Emma nôn nóng nói. “Tôi phải làm gì bây giờ?”

Amaury quay lại với vợ chàng rồi thở dài. “Có vẻ như nàng không nhận ra rằng áp lực—“

“Hắn vào đến sân rồi!” Lần này là giọng của Maude. Ngay cả Amaury cũng nhận ra giọng nói của người hầu mà chàng đã đối mặt, người đầu tiên đã từ chối không cho chàng bước vào phía trong lâu đài.

“Họ hẳn đều đã đứng bên ngoài rồi,” chàng lẩm bẩm.

“Hoàn thành nghĩa vụ ngay đi!” cha xứ la lên.

Emma chỉ có thể nghĩ rằng có một loạt những đôi mắt đang theo dõi canh phòng phía bên ngoài phòng ngủ của nàng để cập nhật tình hình.

“Chúng ta đều đang phải chịu cùng một áp lực như nhau, thưa ngài,” nàng dứt khoát chỉ ra.

“Đúng vậy, nhưng…” Vẫn làu bàu, chàng giật mạnh cái chăn sang một bên và lộ ra cái vật đàn ông – đang không quá - ấn tượng – vào lúc này của chàng. Trước đó vài phút thôi nó hẳn đã rất oai phong, khi chàng còn đang tưởng tượng ra cô dâu của chàng đang trút bỏ xiêm y phía bên kia tấm mành và nghĩ đến viễn cảnh sẽ diễn ra vào buổi tối. Nhưng nó đã co quắt lại với từng tiếng hét qua cửa, và đến giờ nó dường như đang cố gắng tự che giấu mình đi vậy. Mất hết rồi, chàng tuyệt vọng nghĩ.

Emma nhìn chằm chằm như bị thôi miên vào phần phụ thứ ba giữa hai chân người chồng mới của nàng. Chưa từng thấy người đàn ông nào khỏa thân trước đây, nàng đã không biết rằng đàn ông mang theo thứ đó bên mình. Nàng đã quá ngượng để nhìn bất cứ cái gì khi Fulk cởi quần và nằm trên giường với nàng. Nàng cúi về phía trước để có thể nhìn cái vật đó gần hơn. Nhìn nó giống như một cái chân méo mó, nhăn nhúm, nhưng nhìn nó giống với cánh tay của đứa bé gái sinh ra không lành lặn trong làng. Nó trông không giống như một ngón tay hay ngón cái ở đầu hai bàn tay, nó giống như một phần đầu nhô ra ở một bên chân của Amaury nhưng thiếu đi các ngón. Có lẽ nó không giống nhau ở mọi người đàn ông, nàng chợt nhận ra. Có lẽ chồng nàng không lành lặn.

“Thưa ngài, đây không phải là lúc nói đến sự … ờ… khiếm khuyết của ngài,” nàng nói với vẻ căng thẳng. “Tất cả chúng ta đều có sai sót. Giờ thì xin ngài hãy nói cho tôi biết tôi phải làm…” Mắt nàng vẫn bị khóa chặt vào cái phần nhô ra nhỏ xíu khi nàng nói, vì thế nên khi nó đột nhiên vụt lớn lên, câu chữ nghẹn lại trong họng nàng và nàng lại chăm chú nhìn như thôi miên. Theo như nàng biết thì cánh tay của cô gái trong làng không lớn lên. Chồng nàng có khả năng mới đặc biệt làm sao!

“Hắn đang xuống ngựa!” ai đó – Emma nghi ngờ đó là Mavis – hét lên thất thanh.

“Anh đã hoàn thành nó chưa?!” Rolfe rít lên, có sự hoảng hốt trong giọng nó của cậu ta.

“Thưa ngài?” Emma dứt khoát ngẩng nhìn lên mặt chồng nàng.

“Nằm xuống”, Amaury quả quyết ra lệnh, hi vọng có thể cương lên lại như nó đã từng dễ dàng bị kích động khi hành động giản đơn của đôi mắt nàng đi lướt thẳng qua người chàng.

Emma ngay lập tức nằm xuống giường, há hốc miệng lên sửng sốt khi chàng đột nhiên di chuyển nằm lên trên nàng, cái chân thứ ba đang trồi lên của chàng ấn vào giữa hai đùi nàng.

“Đây đã là sự đánh dấu hoàn tất cuộc hôn nhân ư?” nàng lo lắng hỏi, vì trong một thoáng nàng khá là khó khăn để thở khi chàng nằm đè lên phía trên nàng, thực sự nàng thì không hề cảm thấy đau đớn trong khi mà nàng thì chắc chắn rằng chàng đã nói –

“Chưa đâu,” Amaury lẩm bẩm kiên quyết. “Dang hai chân nàng ra.”

“Dang hai chân của tôi..?” Nàng biểu lộ vẻ hoang mang.

“Hắn ta đang ở cửa lâu đài!” một tiếng nửa giống tiếng rít, nửa như thì thầm khi tòa lâu đài gần như rung lên dưới tác động của những cánh cửa bị giật tung ra khi đóng mở. Rồi có tiếng lao xao khi mọi người vội vã chạy ào xuống cầu thang.

“Phu nhân của ta…”

“Vâng.”

“Ta xin lỗi.”

“Xong rồi ư?”

Amaury nhìn xuống khuôn mặt căng thẳng của nàng, tự hỏi không hiểu vì sao nàng có thể khiến cái đó của chàng dựng lên ngạo nghễ trong vài giây chỉ bằng một ánh nhìn. Điều đó thật bất ngờ. Nó cũng đã cứu họ, hoặc sắp cứu họ, chàng nghĩ quả quyết khi nghe thấy tiếng bước chân của một người đàn ông đang bước gần hơn đến phòng của họ.

“Ta xin lỗi,” chàng lặp lại, một lần nữa xin lỗi vì nỗi đau mà chàng sắp gây ra và đẩy mạnh vào.

Tiếng thét vì đau đớn của Emma đột ngột tắt lịm thảng thốt khi cánh cửa phòng ngủ thình lình bị mở tung ra.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui