Emma tỉnh dậy và thấy mình không thở hay nhìn thấy gì được, đầu nàng đau khủng khiếp, người nàng nóng, nhớp nháp, và đau nhức khắp nơi. Nàng cũng đang bị cuốn vào cái gì đó cũ kỹ và bụi bặm, vắt ngang cái gì đó, cứ theo cái cách nảy lên nảy xuống thì nàng đoán đó là ngựa.
Mười phút sau nàng vẫn còn đang nhiếc móc mình thành tiếng vì đã tự đẩy mình vào đống hỗn độn này, thì tiếng chuyển động lạo xạo bên dưới nàng bỗng đột ngột dừng lại. Một lúc sau, nàng cảm thấy có bàn tay ôm lấy nàng qua lớp vải dày, cứng, nàng được nhấc ra, xô đẩy và vác lên. Rồi lớp vải cuốn bị mở ra, nàng thấy mình nằm trên giường trong một căn phòng đá nhỏ.
“Nàng tỉnh rồi.”
Emma vẫn còn thấy khó nhìn sau khi bị chuyển đột ngột từ bóng tối ra ánh sáng, nhưng không cần đến đôi mắt mới nhận ra người đang nói: Bertrand. Và giọng hắn nghe hài lòng một cách khốn kiếp. Nàng mở miệng ra để nói lên cảm giác bị phang nứt đầu và bị bắt cóc, nhưng tất cả những gì phát ra được là tiếng ộp ộp đáng thất vọng trước khi họng nàng bị lấp đầy bụi.
“Nước.” Bertrand đứng dậy bước về phía cửa. “Ta sẽ đi lấy cho nàng. Cứ nghỉ ngơi đi. Đó là một chuyến đi dài.”
Emma nhìn theo bóng hắn đi ra, rồi buồn bã thở dài và dựa ra ngồi vào mép giường, nhìn xung quanh. Cũng chẳng có nhiều thứ mà nhìn. Cái giường nhỏ nàng đang ngồi là đồ đạc duy nhất trong phòng. Ngoài ra, nhà tù của nàng còn có một chiếc cửa sổ và một lò sưởi nhỏ. Không xa, nhưng có vẻ nàng đi hàng dặm cho đến khi được cởi trói.
Dựa hẳn vào tường, nàng hít vào một hơi dài luồng không khí trong lành ngọt ngào lọt vào qua cửa sổ, rồi ngẩng mặt lên để hướng đến ánh nắng chiều. Cả hai tặng vật của thiên nhiên đều nạp lại năng lượng cho nàng sau những giờ đằng đẵng trong tấm thảm. Trong chốc lát cơn đau nhức của nàng dịu đi, và nàng có thể tập trung vào vấn đề trước mắt.
Nàng đang bị những người muốn chồng nàng chết bắt giữ trong một tòa tháp. Và muốn cả con nàng chết nữa, nếu thật sự nàng đang mang trong mình một đứa con.
Chuyển tay đến bụng, Emma khẽ xoa xoa. Không đau quặn gì hết. Chắc hẳn sẽ có cả hai triệu chứng đó nếu nàng có mang và bị chuyến cưỡi ngựa làm hỏng? Mà chắc chắn là một chuyến đi như thế có thể huỷ hoại cả một bào thai khoẻ mạnh nhất phải không? Có thể thực sự nàng chẳng đang có đứa con nào hết. Nàng tha thiết ôm lấy cơ may đó, rồi lắc đầu. Nàng không thể chắc chắn về chuyện gì ở thời điểm này. Nghĩ lại, nàng thấy rõ nàng đã có một vài triệu chứng, nhưng chúng cũng có thể đơn giản chỉ là hậu quả của sự căng thẳng. Nhưng nàng cũng không thể coi nhẹ khả năng nàng đang làm mẹ, và nếu vậy, nàng đã chôn vùi đứa bé vào nguy hiểm bằng những lời nói với Bertrand. Mẹ của hắn đang mong muốn thấy nàng bị sảy thai.
Nàng phải trốn ra khỏi đây. Emma quả quyết, tập trung nhìn vào cảnh tượng bên ngoài cửa sổ. Đây là một điền trang cổ. Nhỏ hơn nhiều so với Eberhart. Cửa sổ đỉnh tháp nhìn ra được một phía của điền trang.
Rướn người qua nhìn sang bên phải, nàng có thể thấy cạnh của tường thành bao quanh sân và một trong những tháp canh sừng sững ở một bên cây cầu sắt. Có hai người lính đang canh gác ở tháp canh. Nàng rụt đầu vào trong vì sợ chúng có thể thấy nàng đang quan sát, rồi liếc xuống phía dưới cửa sổ.
Đó là một khoảng cách khá xa. Rất rất cao. Chỉ có một dải đất mỏng phía trước tường, và một cái hào bao quanh toàn điền trang. Bên ngoài là một khoảng sân rộng đến cả trăm thước trải dài đến lùm cây. Nàng không thể trốn thoát theo lối đó được, nàng kết luận. Nàng không thể bay.
Thở dài, nàng quay lại nhìn xung quanh nơi giam mình. Tường đá xám xịt, sàn đá lạnh cứng, chiếc giường, và cánh cửa. Có vẻ như cửa vào và cửa sổ là hai lối ra duy nhất. Nếu nàng không thể trốn đi qua cửa sổ, thì phải thoát ra từ cửa ra vào. Duy chỉ có điều, nàng biết rằng cửa đã bị khoá. Nàng đã nghe thấy tiếng Bertrand sập khoá khi hắn ra ngoài.
Vậy thì, nàng sẽ phải bắt hắn mở cửa ra, nàng quyết định. Có khi còn có thể khiến hắn cho nàng xuống tầng dưới. Nàng sẽ phải làm hắn tin nàng, tất nhiên rồi. Cách dễ nhất là thuyết phục hắn rằng nàng muốn cưới hắn hơn là cưới Amaury. Mà đó thì không phải là một việc khó, nàng nghĩ.
Bertrand, nàng có thể nói rằng, tự đánh giá mình rất cao. Nàng đã chứng kiến điều đó hai lần, một là ở lễ cưới với Fulk, và một lần trong triều. Phải, hắn sẽ dễ tin nàng thôi. Nếu nàng có thể nhẫn nhục mà thuyết phục hắn.
“Mình sẽ phải cố,” nàng kiên quyết tự nhủ. “Nếu không chúng sẽ giết cả chồng và đứa con mà có thể mình đang mang trong bụng.”
***
Amaury ghìm cương chạy chậm lại, rồi dừng lại để quay sang nhìn Blake và đức vua khi họ dừng ngựa bên cạnh chàng. “Chúng không thể đi thẳng để về điền trang. Ngựa của Bertrand chở đến hai người. Hắn không thể nào chạy nhanh hơn ngựa của chúng ta được. Nếu hắn về nhà thì chúng ta đã đuổi kịp hắn mấy giờ trước rồi.”
Đức vua im lặng một lúc, nhìn quanh khu rừng phía trước trước khi quay lại nhìn con đường họ đã đi qua. Khẽ chớp mắt, ngài nhìn thấy một dòng người dài mặc quân phục màu đỏ đang băng qua con đồi nhỏ phía xa. Đó là lính của ngài. Với tốc độ Amaury đã đi, quân đội của ngài cũng vẫn chưa thể đuổi kịp họ. Từ khoảng cách đó, cả đoàn người trông như chỉ một người cao lớn mà thôi. Như một con sâu bướm trườn qua thân cây rỗng. “Có thể hắn biết đường tắt đi nhanh hơn,” Richard nói.
“Có thể không?” Amaury nhíu mày.
Đức vua nhún vai. “Như ta nhớ trong bản đồ, điền trang của hắn rất gần nếu tính đường chim bay, nhưng có một dòng sông sâu nên phải đi vòng mất vài tiếng.”
Blake gật. “Phải. Thần nhớ có một chỗ ngoặt khi đến dòng sông. Đã vài giờ trước rồi.”
Richard quay sang Amaury. “Có lẽ một con đường mòn ở gần đó bị che phủ vì lâu không ai đi. Nếu vậy thì chỉ có ai hay đi qua mới biết được.”
Mặt Amaury nhăn lại vì lo lắng. “Nhưng nếu không có đường mòn nào thì sao? Nếu như hắn chỉ không đi về hướng này mà đi đâu đó khác?”
Đức vua nhíu mày mất kiên nhẫn. Ngài đã chiến đấu cùng người đàn ông này nhiều lần mà chưa bao giờ thấy anh ta thiếu quyết đoán và phân vân đến vậy. Cái quái quỷ gì xảy ra với người đàn ông này cơ chứ? “Điền trang của hắn chỉ cách có một giờ nữa thôi, Amaury.” Giọng đức vua cáu kỉnh khi chỉ ra. “Sao chúng ta không đi như đã định, đến đó tìm kiếm?”
“Vâng, tất nhiên rồi, thưa bệ hạ.”
“Hmm.” Richard nheo mắt nhìn chàng một lúc rồi lắc đầu. Anh chàng này không sáng suốt chút nào. Nếu họ đến điền trang của Bertrand và tìm thấy Phu nhân Emmalene ở đó, không nghi ngờ gì là anh ta sẽ tự mình xông vào và để mình bị giết. Nếu có cơ hội. Ngài không thể để cho anh ta có cơ hội, Richard quyết định.
“Ngươi sẽ đi theo sau ta từ đây,” ngài ra lệnh ngắn gọn rồi thúc ngựa đi tiếp.
Nàng ngồi lại trên giường khi Bertrand quay lại. Cùng với một người hầu bê một ly rượu mật ong. Emma mỉm cười hàm ơn với người phụ nữ khi cầm lấy ly rượu, cố gắng không nhăn mặt khi thấy những vết sẹo và vết bầm tím trên người chị ta, cho thấy cách đối xử của Phu nhân Ascot với gia nhân của mình.
“Uống đi,” Bertrand giục nàng khi người phụ nữ đi ra. “Nàng hẳn khát khô cổ rồi.”
Ép mình mỉm cười, nàng đưa ly lên, chỉ dừng lại một chút ở miệng khi nhớ đến thứ thuốc độc được bỏ vào rượu của Amaury. Nàng không sợ bị đầu độc, nhưng luôn có khả năng đây là cái cách Phu nhân Ascot cho rằng Gytha biết, phá thai bằng thuốc hay gì đó. Có thảo dược cho mọi thứ. Vậy sao lại không có thuốc huỷ thai?
Khi thấy Bertrand nhíu mày vì nàng còn lưỡng lự, Emma tiếp tục nâng ly lên, kín đáo hít vào ngửi để đoán thành phần của nó trước khi giả vờ hớp một ngụm. Nàng không ngửi thấy mùi gì ngoài mùi rượu mật ong, nhưng tốt hơn là cứ cẩn thận.
Giả vờ nuốt xuống, nàng hạ chiếc ly rồi mỉm cười với hắn. “Trong ngài có vẻ khá mãn nguyện, thưa ngài.”
Bertrand nhe răng cười, người hắn rõ ràng giãn ra vì nụ cười mê hồn của nàng. “Phải. Ta đã gần đạt được mọi thứ ta vẫn mong muốn.”
Hắn chỉ đứng cách nàng đúng một ngón tay.
Emma thấy mình đỏ ửng từ trán đến ngón chân. Nàng biết đó là vì nàng giận giữ, nhưng hy vọng Bertrand nghĩ đó là do nàng thẹn thùng và cúi đầu xuống giả vờ xấu hổ thì thầm, “Chắc em trông khủng khiếp lắm.”
“Phải.”
Quyến rũ không phải là một trong những nhược điểm của hắn, nàng nghĩ, đưa tay lên cố vuốt thẳng mái tóc. Nàng có thể thấy tóc nàng đã xổ ra và loà xoà quanh mặt nàng. Váy nàng thì thật tệ, nàng nhìn nó bực bội, đầy bụi và nhăn nheo. Chiếc váy vàng đã ngả sang màu mù tạt. Không nghi ngờ gì là cả mặt nàng giờ cũng thế, nàng sốt ruột. Nếu muốn thành công, nàng phải trông thật hấp dẫn.
Bertrand nhìn Emma cố vuốt phẳng váy, và biết nàng làm vì hắn. Phụ nữ luôn làm dáng vì hắn. Hầu hết đều làm hắn phát bực, nhưng bây giờ thì hoàn toàn ngược lại. Trái tim hắn vút lên. Tiểu thư Emmalene muốn hắn. Hắn đã nghĩ rằng nàng lẽ ra phải thế, cũng như mọi phụ nữ khác, nhưng thấy được hy vọng của hắn là sự thực quả là tuyệt diệu. Hắn muốn … hắn rất muốn… có nàng.
Emma bất ngờ khi Bertrand thình lình lao đến ôm nàng. Nàng chưa chuẩn bị, tất cả những gì có thể làm là khẽ vùng vẫy khi hắn đẩy nàng xuống giường, đẩy chiếc ly trong tay nàng ra.
Họ quan sát toà lâu đài từ sau rặng cây trong ánh sáng yếu ớt.
“Chúng giữ phu nhân ở đây.”
“Vâng,” Blake đồng ý với đức vua. “Cứ nhìn xem, chúng đã dựng cây cầu lên. Điền trang được canh gác kín như bưng.”
Amaury bắt đầu thúc ngựa tới trước, nhưng Richard và Blake đều túm dây cương và giữ chàng lại. “Từ từ, đợi đã, Amaury.” Blake giục.
“Đợi?! Chúng đang giữ vợ tôi.”
“Thế cậu định làm gì? Cưỡi ngựa đến và gõ cửa à?” Blake bình thản nói.
“Blake đúng đấy. Chúng ta phải đợi quân lính đến. Cả đoàn quân đó mới giúp được. Đi nào.” Richard quay ngựa rồi dừng lại để liếc Amaury khi chàng lưỡng lự.
“Chúng ta sẽ nghỉ ngơi và lên chiến thuật trong lúc chờ đợi.”
Chùng người xuống trên lưng ngựa, Amaury gật. Như thế hợp lý hơn. Không bao giờ được phép lơ là khi ra trận. Người nào dàn binh bố trận, người đó thắng.
Chàng biết. Đó là lý do chàng chưa bao giờ thua trận… thế nhưng chàng gần như đã đâm đầu vào mù quáng lần này. Điều đó làm chàng phát bệnh. Chàng đã có thể tự đẩy mình, và có khi cả Emma, vào chỗ chết. Chàng đã quá nóng vội kể từ khi nhìn thấy khuyên tai nàng rơi xuống từ tấm thảm. Chàng đã biết đó là vật gì đó của vợ chàng từ trước khi chàng có thể nhìn thấy nó rõ hơn. Amaury chưa bao giờ có linh cảm như thế, nhưng cũng chưa có người nào chàng yêu lại bị nguy hiểm.
Chàng nuốt xuống khi nghe thấy suy nghĩ của mình. Tình yêu. Khốn kiếp! Lại là từ đó. Một từ nhỏ bé đó thôi mà chứa đầy cảm xúc mạnh mẽ và thống khổ. Chàng có thật sự yêu vợ không? Chắc chắn chàng đam mê nàng. Máu chàng lúc nào cũng sôi sục từ mấy tuần nay, luôn luôn muốn nổ tung vì ham muốn của chàng với nàng. Có khi chàng cũng thích nàng. Nàng khá thông minh. Chàng thích điều đó. Nàng cũng quyến rũ nữa. Trong tháng qua nàng đã khiến chàng cười rất nhiều, nhiều khi chẳng vì lý do gì cả. Thật khó để nhớ cuộc đời chàng đã ra sao trước khi cưới nàng. Chỉ như một chuỗi ngày xám xịt mà thôi.
Cũng như tương lai của chàng nếu nàng chết, chàng bỗng nghĩ và thấy một nỗi đau xuyên qua mình. Không, chàng không thể mất nàng. Yêu hay không, chàng cũng vẫn muốn có nàng ở bên mình. Chàng thật sự cần có nàng. Chàng thà hy sinh thân mình để cứu nàng. Chàng nghĩ đến một tương lai nhiều năm sau với một mụ đồng bóng. Nàng không thể chết được.
Amaury nhìn về phía điền trang lần nữa. Nàng ở đâu? Đã xảy ra chuyện gì với nàng? Nếu Bertrand hay mụ phù thuỷ mẹ hắn làm hại Emma, chàng sẽ giết cả hai. Giết từ từ.
“De Aneford!”
Thở dài, Amaury quay ngựa đi theo đức vua. Chàng phải bình tĩnh lại. Nén lòng lại để nghĩ ra một chiến lược. Vợ chàng sẽ không chết. Chàng cũng sẽ không.
Bertrand không thể có nàng được.
“Không, thưa ngài! Làm ơn, hãy kiềm chế!” Emma thều thào, đẩy vào ngực Bertrand khi môi hắn liếm một vòng đầy đam mê quanh tai nàng. “Chúng ta không thể!”
“Không thế?” Hắn ngửa ra nhăn nhó. “Nàng không muốn sao?”
Emma nheo mắt. Nàng thà—à, không thành vấn đề. Lúc này không có chỗ cho sự thành thực. Nàng cần hắn giúp nàng trốn thoát. “Vâng, tất nhiên là có chứ, nhưng em- xin ngài, thưa ngài, em cần phải chịu nhịn. Chúng ta phải chờ.”
“Vì sao?”
“Vì sao ư?” Cắn môi, nàng điên cuồng suy nghĩ. “Em-vì em đang trong chu kỳ.”
“Chu –“ Hắn nuốt xuống, sự ghê tởm khẽ thoáng qua mặt hắn, rồi hắn chợt nhíu mày. “Nhưng nàng đang mang thai mà.”
“À, thì, chuyện đó,…” Emma nhìn hắn trống rỗng một lúc, rồi tìm ra cách để cứu đứa bé có thể nàng đang mang trong mình, rồi e lệ mỉm cười. “Thôi nào đức ngài, đừng nói với em là chàng tin điều đó chứ?”
“Cái gì?”
“Chà… Thông minh như ngài thì hẳn phải biết đó chỉ là một mánh khoé thôi chứ?”
“Một mánh khoé ư?”
“Vâng. Chồng em nghĩ điều đó có thể khiến ngài buông tha cho anh ta.”
Hắn khẽ nhướng mày. “Hắn định thế sao?”
“Ồ, phải. Nhưng chắc ngài đã nhận ra phải không? Lần ám sát vừa rồi gần như giết chết anh ta. Anh ta may mắn lắm mới sống sót được. Anh ta sợ lần tới ngài sẽ thành công.” Nàng thầm cầu nguyện chồng nàng sẽ tha thứ cho sự phỉ báng của nàng.
“Hắn ta sợ thế sao?”
“Vâng. Nên anh ta bắt em phải nói rằng em đang mang thai. Mà tất nhiên, em nào có muốn điều đó.”
“Nàng không muốn sao?”
“Ôi không, thưa ngài. Để được gì chứ? Từ bỏ cơ hội để được lấy ngài làm chồng? Một người … ờ… đẹp trai…thông minh đến thế?”
Hắn giãn ra rồi nheo mắt. “Vậy tại sao nàng lại nói dối?”
“Sao cơ?”
“À. Hắn không có trong vườn. Nàng hoàn toàn có thể nói cho ta nghe sự thật.”
“Ừm, ờ thì… Vâng, nhưng nếu thế, hắn có thể biết được và đánh em.”
“Đánh nàng ư?” Mắt hắn mở to.
“Vâng. Hắn hăm doạ sẽ đánh em.” Emma cảm thấy đó là một kỳ công khi nói thế. Có vẻ như nàng thích nghi khá nhanh với cái mánh lả lơi này. Nàng thậm chí còn thật sự thích thú trò này nữa chứ.
“Nhưng hắn không đánh chứ?”
“Ồ, vâng,” nàng ung dung nói. “Hắn lại là một người to lớn, em sợ rằng chỉ cần một cú của hắn cũng có thể giết em.”
“Uh, đúng là như vậy.” hắn đồng ý khi nàng cố tỏ ra vẻ sợ hãi. Rồi hắn nhăn nhó khi thú nhận, “Mẹ ta quá ưa thích việc sử dụng cây gậy, nhưng tất nhiên bà đánh gần như không để lại thương tích. Không thể giết nàng được.”
Emma không biết phải nói gì, nên nàng chỉ gật đầu thông cảm.
“Ôi, tình yêu của ta!” Bertrand bỗng thốt lên, ôm nàng vào ngực hắn. “Chúng ta có nhiều điểm chung hơn ta mong đợi. Chúng ta sẽ hạnh phúc bên nhau. Ta hứa, ta sẽ làm tất cả để có được điều đó.” Hắn nhấn mạnh thêm bằng một nụ hôn khiến Emma rùng mình ghê tởm.
“Xin ngài, làm ơn!” nàng thốt ra ngay khi hắn buông môi nàng ra để lướt xuống cổ nàng. “Đang là chu kỳ của em mà.”
“À, phải.” Thả nàng ra ngay, hắn đứng tách ra một chút. “Ta xin lỗi. Ta quên mất. Chỉ là ta quá hạnh phúc.”
“Vâng, em cũng thế,” Emma thì thầm nhẹ nhõm.
“Ta không thể đợi được đến lúc có thể hợp hôn với nàng. Ta sẽ là một tình nhân âu yếm, tình yêu của ta. Nàng sẽ không bao giờ phải chịu đựng sự vụng về thô ráp như với Amaury nữa đâu.”
“Em không thể nói em vui với điều đó biết nhường nào,” Emma láu lỉnh đáp, rồi nặn ra một nụ cười. “Em có thể xin một ly rượu khác được không, thưa ngài? Ly kia có vẻ như bị đổ hết ra rồi.” Nàng nhặt chiếc ly rơi lên để làm bằng chứng.
“À phải rồi. Đương nhiên rồi.” Quay đi, hắn bước đến cửa, mở ra và gọi với xuống.
“Em cứ nghĩ mình sẽ đi xuống dưới để uống,” nàng thì thầm khi hắn đóng cửa lại.
“À, không được. Mẹ nói nàng phải bị nhốt cho đến khi…” Giọng hắn tắt lịm khi Emma nhíu mày. “Xin lỗi, tình yêu của ta, nhưng mẹ có cách của mình. Sẽ không lâu đâu. Ngay khi Amaury chết, chúng ta sẽ kết hôn và nàng sẽ được tự do.”
Emma cố nén tiếng gầm gừ dâng lên trên môi nàng. Nàng đã hy vọng có thể có được một chút ít tự do đi lại. Ít nhất cũng đủ để nàng tìm lối thoát. Có vẻ là nàng đã thất bại rồi.
Thở dài, nàng bước đến cửa sổ, nhìn xuống khu rừng bên ngoài khoảnh sân. Giữa cái hào và khu rừng không xa lắm. Nếu căn phòng họ chọn để nhốt nàng chỉ thấp hơn một chút thôi… Ví dụ như ở tầng một, nàng có thể nhảy xuống và… Nhưng nó không như thế, nàng thở dài.
Nhìn thấy sự thất vọng của nàng, Bertrand nhíu mày. “Thứ lỗi cho ta,” rồi hắn đề nghị. Có cách gì khác để ta giúp nàng khuây khoả hơn không? Khung thêu, kim chỉ? Hay sách?”
Khi Emma vẫn im lặng, hắn thở dài buồn bã, ham muốn lộ rõ trên mặt hắn khi nhìn chiếc váy vàng đầy bụi của nàng. Rồi hắn chợt phấn khởi nói. “Có lẽ nàng sẽ muốn thay đồ? Ta có sẵn một chiếc váy dành cho nàng.”
Khi nàng quay ngoắt sang, hắn chộn rộn cựa quậy. “Để dành cho những trường hợp như thế này.”
Emma thở dài quay đi khi nghe hắn giải thích, rồi cảm thấy hắn ngập ngừng bước đến sau nàng.
“Nó màu vàng,” hắn nói, “Trông nàng sẽ rất đáng yêu.”
Nàng sẽ rất vàng vọt khi mặc nó, Emma nhăn mặt nghĩ. Màu vàng không phải là một màu hợp với nàng, mặc dù vàng ánh kim lại hợp. Ít nhưng cũng là khác biệt. Nếu có trần truồng, nàng cũng sẽ không mặc bất cứ thứ gì hắn làm cho nàng. Chỉ riêng sự ngạo mạn của hắn cũng đủ để nàng từ chối nó. Nàng sẽ xé bất cứ cái váy nào hắn đưa cho nàng để nối lại trước khi mặc nó. Nàng có thể sẽ làm thành một đoạn dây thừng từ đó và tự treo cổ mình!-
“Dây thừng?” nàng thở ra, nhìn xuống mặt đất qua cửa sổ.
“Cái gì cơ?”
Quay phắt lại, nàng mỉm cười ngọt ngào. “Vâng. Một bộ đồ mới sẽ rất tuyệt.” Nhưng không đủ tuyệt để đưa nàng xuống đất. Nàng có thể xin hắn cái gì nữa nhỉ?
“Khăn xô nữa.”
Bertrand nheo mắt. “Thứ lỗi cho ta?”
“Em sẽ cần đến nhiều khăn xô, thưa ngài. Nhiều nhiều khăn xô.”
“Vải xô?”
“Vâng. Cho chu kỳ của em.” Khi hắn khẽ nhăn nhó, nàng cười rộng hơn. “Em e là kỳ này sẽ rất khó khăn. Nó kéo dài đằng đẵng và chảy như suối nguồn. Em sẽ cần nhiều vải xô. Rất rất nhiều.”
“Rất rất nhiều.” Mắt hắn rớt xuống ngực nàng trong chốc lát và thật sự trông có vẻ bệnh.
Emma gần như cảm thấy hổ thẹn vì cảm giác hài lòng nàng chợt thấy khi hắn khó chịu.
“Vâng, em đã sợ nó nhiều đến mức gần như nhấn chìm Amaury vào đêm trước. Không thể biết được, hầu gái của em nói cô ta chưa từng thấy ai chảy máu nhiều đến thế. Cô ta rất ngạc nhiên là em đã không chảy máu đến chết sau mỗi lần… Có chuyện gì sao, thưa ngài? Trông ngài xanh quá.”
“Không, không sao.” Nuốt xuống, hắn lùi lại về phía cửa.
“Không có gì đâu. Ta sẽ cho mang vải xô đến cho nàng ngay.” Vấp vào cửa, hắn sập nó thật mạnh, còn Emma mỉm cười rạng rỡ khi nàng quay lại và cúi người qua cửa sổ để quan sát bức tường thành và khu vực xung quanh. Rõ ràng không phải là nó không được canh gác. Một người lính gác ở góc, và ở mỗi góc tiếp nối nào của tường thành cũng có một tên, nhưng nàng hy vọng rằng trời tối và sự chán nản của bọn lính sẽ là đồng minh của nàng.
Chỉ một lát sau khi hắn rời đi, cửa lại được mở ra. Người hầu mang vào đồ uống để thay cho ly trước. Chị ta cũng mang theo cả nến. Chỉ đến lúc đó Emma mới nhận ra đã muộn thế nào. Nàng sẽ cần đến nến để thực hiện, nàng nghĩ khi một người hầu khác mang vào một chiếc váy vàng và khăn xô sạch. Như đã hứa,
Bertrand đã sai mang đến rất nhiều dải vải. Nhiều hơn nàng dám mong đợi, nàng nghĩ khi người phụ nữ đặt váy và vải lên giường.
Thở ra nhẹ nhõm khi người hầu ra khỏi phòng và khoá cửa lại, Emma nhặt chiếc váy vàng lên xem xét. Một chiếc váy riềm đăng ten mềm mại. Quá trẻ so với nàng, và xấu như quỷ, nhưng có thể làm thành một sợi dây thừng tốt nếu cắt ra thành từng dải. Nàng quay lại để nhìn sang đống vải, môi nàng nhếch lên thích thú khi nàng đếm. Có vẻ như Bertrand đã tin những lời nàng nói. Hắn nghĩ nàng thật sự có thể chảy như một con sông nên mới mang đến nhiều từng đấy.
Gượng gạo nhún vai, nàng ngồi xuống giường và bắt đầu cắt cái váy thành những dải dài rồi thắt từng đoạn với nhau. Mất nhiều thời gian hơn nàng tưởng, tay nàng đã đau nhức vì làm nhiều, nhưng ngay khi xong việc, nàng quay sang luôn với đống vải, rũ ra, xoắn lại và buộc vào chiếc dây thừng nàng vừa làm xong.
Mặt trời bắt đầu lặn khi nàng nghe thấy tiếng cửa mở. Tim nàng lỡ nhịp, Emma run rẩy giấu đi bằng chứng của nỗ lực tẩu thoát xuống dưới chăn, rồi vùi chân mình vào đùi khi cửa mở.
Nàng không quá ngạc nhiên khi thấy Phu nhân Ascot bước vào, nhưng nàng cũng không thể vui mừng được. Tự động viên mình, nàng cố tỏ ra thoải mái khi người đàn bà quan sát nàng.
“Con trai ta nói ngươi không mang thai.”
Emma cố không nhăn mặt khi nghe những lời nặng nề đó. “Vâng.”
“Ngươi đã nói dối.”
“Con đã giải thích với Bertrand rằng Ngài Amaury ra lệnh cho con phải-“
“Nó nói rồi.”
Emma im lặng chờ đợi.
“Nó cũng nói rằng ngươi yêu hắn. Yêu Bertrand.”
Nàng nuốt xuống. Đây là phần khó khăn nhất. “Con sợ rằng con biết anh ấy chưa đủ lâu để kiểm nghiệm lại cảm xúc của mình, nhưng sự thật là con đã thích anh từ-“
“Lại nói dối.”
Emma im bặt. “Con-“
“Gytha đã nói cho ta biết rồi.”
Emma nhướng mày lên, nhưng cả người nàng căng ra. “Nói gì cơ ạ?”
“Hắn ngoe nguẩy quanh ngươi như một tên ngốc nhỏ dãi.”
“Amaury ư? Không. Anh ta-“
“Hắn tự ép mình chịu đựng lão Lascey hợm hĩnh chỉ để làm ngươi vui lòng.”
Nàng nheo mắt.
“Hắn không muốn làm ngươi mất mặt ở triều. Gytha đã nghe hắn và tên Blake nói về chuyện đó.”
Mắt Emma mở to. Chàng đã nói chàng quyết định như vậy vì áo của chàng đã sờn rách khi bị cướp tấn công.
“Bà ta cũng nói ngươi thích được ngủ với hắn.”
Emma ngượng chín mặt. “Con-“
“Đêm nào cũng rên rỉ, có lúc còn vào cả buổi sáng.”
Miệng nàng há hốc. Lạy Chúa, họ đã ồn ào đến thế sao? Chẳng lẽ cả lâu đài đều nghe thấy họ? Nàng phải nói lại với Amaury. Nàng không bao giờ có thể cùng chàng làm chuyện đó với ý nghĩ cả lâu đài có thể nghe thấy.
“Thế mà ngươi vẫn nói với con trai ta là ngươi yêu nó. Vì sao?” Trước khi nàng có thể nghĩ ra cái gì để nói thì Phu nhân Ascot đã tiếp tục. “Không nghi ngờ gì, ngươi đang tìm cách lợi dụng nó để trốn đi. Nó đủ tự cao và ngu ngốc để ngươi thành công,” bà ta thận trọng nói, rồi ánh mắt bà ta xuyên vào nàng. “Nhưng không phải với ta. Mà ở đây, thì còn có ta, con ranh, nên đừng có mơ. Không có chuyện đó đâu. Ngươi sẽ còn phải ở đây đến khi de Aneford chết. Rồi sẽ cưới con trai ta.”
“Không cho đến khi tôi còn thở được,” Emma cáu tiết vặc lại, không thèm giả vờ nữa. Dù sao thì cũng chẳng ích gì.
“Vậy thì ta sẽ phải giết ngươi.”
Emma ngậm miệng lại ngay.
“Kiểu gì thì con ta cũng sẽ có được Eberhart. Như thế mới phải lẽ. Lâu đài thuộc về nó. Đáng lẽ ra nó đã được trao cho Bertrand ngay khi Fulk chết.” Bà ta chợt mỉm cười. “Giờ thì ta đã hiểu nhau, ta sẽ để mặc ngươi ở đây. Ta không nghĩ ngươi muốn ăn, nên sẽ nói với người hầu không cần lo lắng đến khay thức ăn họ
đang chuẩn bị.” Quay đi, bà ta biến ra khỏi phòng.
Emma nhìn đăm đắm vào cánh cửa một lúc, rồi quay lại lôi đống vải ra khỏi chăn và tiếp tục công việc. Hàng giờ trôi qua. Nàng đang sắp kết thúc dải băng cuối cùng thì có ánh sáng hắt lên, theo sau là tiếng thanh chắn cửa được tháo ra.
Thầm nguyền rủa, nàng nhanh chóng đút đống vải xuống dưới chăn lần nữa khi cánh cửa mở ra. Lần này là Bertrand. Emma ủ rũ nhìn hắn, không chắc mẹ hắn đã nói với hắn về chuyện phát hiện ra nàng đang diễn trò không. Khi hắn khẽ cười với nàng và quay đi đóng cửa, nàng biết bà ta chưa nói.
Quay lại với nàng, hắn há miệng định nói, rồi dừng lại khi hắn nhìn thấy chiếc váy bụi bặm của nàng. “Nàng không mặc váy ta đưa. Nàng không thích nó à?”
Emma sững người lại, chửi thầm sự ngu ngốc và kiêu ngạo của mình rồi nặn ra cười và nói dối, “Em sợ rằng em sẽ làm hỏng hết váy. Em nghĩ là em sẽ mặc nó vào sáng mai khi đã tắm xong.”
“Ồ, nàng thật thông minh.” Nhẹ người, hắn bước tới. “Ta nghe Mẹ sai người hầu không mang đồ ăn tối cho nàng, nên ta mang một ít đến đây.” Hắn lôi một quả táo và một chiếc đùi gà từ trong túi ra, đưa cho nàng rồi ngồi xuống bên cạnh nàng.
Quả táo nhìn có vẻ ngon, nhưng cái đùi gà thì không ăn được. Vẫn còn một ít vải và sợi chỉ dính vào nó khi bị đút trong túi của hắn. Tuy vậy Emma vẫn cười cảm kích và cắn một miếng táo. Nàng không nhận ra nàng đói cho đến khi được hắn mang đồ ăn đến cho. Giờ thì nàng xem xét đến việc nàng sẽ có một chuyến đi dài phía trước. Nàng không có thức ăn, không có ngựa, có nghĩa nàng phải tự tìm đường đi bộ về triều hay chí ít là lánh sang điền trang bên cạnh.
Thực tế mà nói, nàng khó có thể làm được điều đó. Thế nhưng, ngồi chờ nghe tin chồng mình chết và cuộc hôn nhân sắp tới với tên vô dụng này cũng không phải là lựa chọn hay. Bên cạnh đó, luôn có khả năng là nàng sẽ chạm trán với bọn cướp. Trong trường hợp đó, nàng sẽ có cơ hội để chuộc mình, nàng có thể được chúng bảo vệ và hộ tống về triều để lấy tiền chuộc.
“Nàng đã nói gì làm mẹ vui thế?”
Emma kéo quả táo ra và nhìn hắn nghi ngờ. “Mẹ ngài sai gia nhân không mang đồ ăn cho em mà là vui sao?”
“À không. Đó chỉ là để chứng tỏ mẹ là bà chủ. Mẹ cũng làm thế với ta. Bắt ta đi ngủ mà không ăn tối. Nhưng mẹ cười suốt kể từ sau khi nói chuyện với nàng.”
Nàng khó khăn tiêu hoá điều đó. Thật khó có thể tin một người đàn ông ở tuổi này có thể cho phép ai đó, dù là mẹ mình, bắt mình đi ngủ mà không ăn tối. Nhưng Bertrand đã tự cho thấy hắn là một thằng hèn và còn hơi đần độn nữa. Rũ bỏ những suy nghĩ đó đi, nàng quan sát hắn. Rõ ràng mẹ hắn hài lòng vì kế hoạch của mụ chứ không phải vì những Emma đã làm. Thế nhưng, nàng nghĩ tốt nhất chỉ nên giữ ý nghĩ lại trong đầu thôi.
“Có thể mẹ vui vì thấy chúng ta có tình cảm với nhau,” nàng thì thầm, tránh ánh mắt hắn khi nói xạo.
Bertrand giật đầu lên. “Ừ, có lẽ thế.”
Emma cắn thêm một miếng táo. “Ngài định giết chồng em như thế nào?” Nàng cố tỏ ra thờ ơ hết sức có thể, nhưng vẫn biết rằng giọng nàng vẫn có chút căng thẳng. Bertrand thì lại không nhận ra.
“Tổng giám mục Arundel sẽ lo việc đó.”
Emma gần như hóc miếng táo. “Tổng giám mục ư?”
“Ừ. Ông ấy là bạn mẹ. Ông ta định đầu độc hắn ở triều. Ông ấy gần như đã làm rồi. Chúng ta sẽ biết tin sớm thôi. Rồi chúng ta có thể kết hôn với nhau.” Hắn mìm cười với nàng rồi thở dài. “Ta nên đi trước khi mẹ phát hiện ra. Mẹ không hài lòng khi ta đến thăm nàng. Mẹ bắt ta không cho nàng gặp ai tối nay nữa.”
Đứng lên, hắn cúi xuống định ôm hôn nàng, rồi nhìn thấy mảnh vải cuối cùng đằng sau nàng và quay đi, mỉm cười thiểu não. “Chắc hẳn chúng ta sẽ phải đợi một hai hai ngày nữa mới có thể cưới được. Như thế đêm tân hôn của chúng ta sẽ tuyệt vời hơn.”
Emma cố giữ không nhăn mặt cho đến khi cánh cửa đóng lại sau lưng hắn. Rồi nàng lẳng quả táo xuống giường và lôi dây thừng ra. Nàng đã gần như mất cảm giác thèm ăn sau khi nghe thông tin Bertrand tiết lộ. Ý nghĩ chồng nàng có thể chết cũng đủ để làm bụng nàng quặn lên vì lo sợ. Quyết không nghĩ đến nó nữa, nàng thắt dải băng cuối cùng vào dây thừng, rồi đứng lên đi về phía cửa sổ.
Ngoài trời đã tối mịt. Tối đến mức nàng không thể biết nơi chạm đất của bức tường. Nhìn từ cửa sổ xuống như vực thẳm vậy.
Nhăn mặt, nàng quay lại và nhanh chóng lôi tấm trải giường ra, nối thêm vào dây thừng của nàng. Rồi nàng vội vã kiểm tra từng mối thắt để chắc chắn là chúng đã chặt. Khi đã xong, nàng dừng lại để hít một hơi thật sâu, lấy thêm can đảm rồi khom người thắt một đầu dây vào chân giường trước khi quay lại cửa sổ để tìm đám lính canh. Chúng đang bận hét lên với nhau từ các đầu cách xa nhau của lâu đài. Emma đợi một lúc, nhưng chúng vẫn không rời mắt khỏi nhau, nàng nhún vai rồi thả dây xuống. Nó biến mất trong đêm như thể chìm luôn vào tường. Nó không tạo ra tiếng động lớn nhưng vẫn làm nàng lo lắng nhìn về phía đám lính lần nữa.
Chúng không có vẻ gì là chú ý đến cả.
Nàng đợi một lúc nữa cho chắc ăn, rồi bắt đầu trèo một chân lên thành cửa sổ. Luôn có khả năng một trong số chúng nhìn lên và thấy chiếc váy vàng của nàng trong bóng tối. Đó là cái nàng nghĩ ra khi thắt dây thừng, nhưng nàng không thể làm gì với nó được. Thật bẽ bàng là nàng đã không mặc váy sẫm màu hơn, nhưng Amaury khăng khăng rằng chàng không muốn thấy nàng mặc cái gì gần gần giống màu đen. Nàng sẽ tống chàng xuống địa ngục ngay khi có cơ hội đầu tiên, nàng quả quyết, từ chối nghĩ đến chuyện có thể giờ này chàng đã chết. Đơn giản là chàng không thể chết. Nàng sẽ không để chuyện đó xảy ra. Đơn giản là nàng không thể là bà vợ goá vì chàng. Và không chỉ bởi vì nàng không muốn cưới Bertrand. Quỷ tha nàng đi nếu nàng chưa quen với việc có chồng ở bên cạnh. Sao chứ, nàng thậm chí còn quen với ý nghĩ nàng yêu cái anh chàng to lớn đó. Sự thật là chân nàng luôn nhũn ra bất cứ khi nào chàng chạm vào nàng, và nụ cười của chàng thậm chí còn làm cho buổi sáng rạng rỡ hơn. Thế giới sẽ xám xịt nếu không có chàng.
Suy nghĩ của nàng làm nàng xao lãng công việc đang làm khi nàng ngồi xuống gờ cửa và trườn xuống mép, chuẩn bị ròng dây xuống. Nàng liếc nhanh để chắc là không ai chú ý đến nàng. Để nàng khỏi phải nhảy xuống sớm. Nàng không chắc nàng có thể làm được nếu bị phát hiện hay không. Nàng đoán nàng sẽ chỉ phải quăng người ra khỏi tường thành, rơi xuống cái hào, với hy vọng nàng có thể thoát ra ngoài và trốn được những kẻ đuổi theo đủ dài để biến vào rừng. Nghĩ đến đó, nàng quấn một đầu dây thừng vào cánh tay, nắm chặt bằng cả hai tay rồi tung người ra khỏi gờ tường.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...