EDITOR: DOCKE
Ta đang nghĩ xem những người đó là ai? Vì sao lại khí thế bừng bừng? Lại bị ai đó từ phía sau ôm lấy, cảm giác sau lưng đẫm ướt. Quay đầu lại nhìn, hóa ra lại là Tuyên Vương. Trên người hắn vẫn trần trụi, nói: “Mau hộ tống vương hậu hồi cung…”
Ta hỏi hắn: “Đó là ai?”
Gương mặt hắn bỗng nhiên trở niên cực kỳ lạnh lẽo, nói: “Những người đó chính là người của Hắc Vụ Đảo…”
Khi nói chuyện, thuyền càng chạy càng gần. Tuyên Vương vung tay lên, có hai cung nữ đi đến dìu ta đi lên chiếc cầu gỗ nối liền với một chiếc thuyền. Ta lại nói: “Ta là vương hậu của ngươi, chẳng lẽ không phải sẽ cùng ngươi kề vai chiến đấu, bày mưu tính kế sao? Ngươi cũng biết trong cuộc chiến với Thiên Bảo nữ vương, ta cũng có tham gia, cũng đã có tác dụng không nhỏ đâu…”
Tuyên Vương nhìn ta nghi hoặc, cho rằng ta chồn chúc tết gà, sẽ không có lòng tốt như vậy. Ta cho hắn một nụ cười thật tươi, bắt chước cách xưng hô của mọi người, nói: “Vương, ta chính là vương hậu của ngài đó, chẳng lẽ ngài muốn cả đời này cũng không tin tưởng ta sao?”
Lúc này Tuyên Vương mới gật gật đầu, phất phất tay cho hai cung nữ kia lui ra, lại nói: “Binh giáp chuẩn bị, bảo vệ Vương hậu bất cứ lúc nào…”
Có hơn mười binh sĩ cầm lá chắn trong tay đi đến, vây chung quanh ta. Nói cho hay, đó chính là bảo vệ.
Tiếng sáo của Lữ Trạch dẫn dụ được hơn mười chiến thuyền lớn. Trên thuyền đầy ắp vũ khí, tiến ra nghênh đón, ngăn cách hải thuyền với tiểu đảo. Bỗng nhiên, phe đối phương phát pháo, mưa tên bắn phá, tấn công sang bên này…
Tuyên Vương đã mặc xong quần áo, lên thuyền quan sát cuộc chiến. Hắn nhìn hải thuyền, sắc mặt âm trầm. Rất hiển nhiên, hắn cùng với người trên thuyền có cừu hận sâu đậm, hận bọn hắn đến tận xương.
Ta bỗng sinh nghi. Với thân phận vương gia của hắn ở Trung Nguyên, đi đến hòn đảo này, theo lý mà nói thì như rồng rơi vào chỗ nước cạn, nhưng hắn không có tham vọng nhiều mà chỉ chiếm cứ một hòn đảo nhỏ, hơn nữa còn tự phong vương. Xem ra, hẳn là hắn đã trải qua vô số cuộc chiến tàn khốc. Nhưng tình huống cụ thể thế nào, cũng khiến ta vô cùng chờ mong.
Phía trước tiếng pháo liên hồi, mũi tên bắn phá như mưa. Bên phía chúng ta lại gió êm sóng lặng. Đối với ta mà nói, trận chiến này giống như đang xem một cuộc chiến trên phim ảnh mà thôi.
Ta đang vô cùng thích thú thì đúng lúc này, đột nhiên có mấy bóng người từ trên mép thuyền bên kia nhảy dựng lên. Mỗi người đều mặc trang phục đen, che kín khuôn mặt, trên người còn mang bọt nước, nhảy lên không trung rồi tấn công về phía chiến thuyền. Binh sĩ áo giáp vội vàng ngăn trở, nhưng người tấn công đến võ công cực cao. Đặc biệt có một người trong số đó, một đao vỗ xuống, tấm chắn trên tay của binh sĩ áo giáp bị chém thành hai nửa, thân hình binh sĩ kia cũng bị bổ ra làm đôi. Máu tươi phun ra xối xả, bắn lên khiến đầy người ta cũng đều là máu tươi.
Lữ Trạch sớm đã chạy đến tiếp chiêu, đánh nhau với đám người đó. Tuyên Vương cũng chạy lại đỡ ta, vội gọi: “Vương hậu, nàng sao rồi?”
Hắn đón ánh mặt trời, thần sắc lo sợ không yên khiến ta nhìn thấy mà trong lòng cảm động. Nghĩ rằng, mặc kệ là lúc nào, hắn cố gắng bảo vệ, vẫn là ta. Chỉ tiếc, trái tim ta đã không còn chỗ trống, rốt cuộc cũng không có biện pháp nào dung chứa nổi hắn. Huống chi, hắn chọn dùng chính là biện pháp loại này, bắt cóc ta đến đây?
Ta đè ép cảm xúc trong lòng, nói: “Ta không sao…”
Hắn lại ôm cổ ta, xem kỹ toàn thân ta, đặc biệt là những vết máu tươi vẩy đầy trên váy. Thấy ta thật sự không có việc gì, lúc này mới chịu yên tâm.
Lúc này, mấy hắc y nhân kia đã ở trên thuyền, đánh nhau cùng thị vệ cận thân của Tuyên Vương. Thị vệ của Tuyên Vương võ công không kém mà võ công của mấy tên hắc y nhân kia cũng không phải hạng xoàng. Trong lúc nhất thời, hai bên đánh nhau có vẻ rất ngang tay. Nhưng ta lại cảm thấy rất kỳ quái. Cái tên hắc y nhân dùng một kiếm bổ thị vệ áo giáp ra làm đôi kia, võ công cực cao, cao đến mức không gì sánh nổi. Thị vệ Tuyên Vương vừa xông lên, chẳng những lập tức bị hắn đánh văng ra ngoài mà còn tay đứt chân gãy. Hiển nhiên là bị chân khí gây thương tích. Võ công của hắn, ta thấy rất quen, nhưng trước sau vẫn không nhớ ra được. Hắn thẳng tắp một đường chạy như bay đến chỗ ta cùng Tuyên Vương đang đứng. Lữ Trạch trước sau vẫn gắt gao bảo vệ chúng ta, liên tục cản trở tên hắc y nhân khiến hắn không thể đến được chỗ chúng ta. Ta nhìn ra được, võ công của Lữ Trạch mặc dù cực cao nhưng về lâu dài, tất không phải là đối thủ của hắc y nhân kia.
Rất hiển nhiên, Tuyên Vương cũng đã nhìn ra. Hắn lấy từ trong tay áo ra một cây sáo, thổi lên một khúc nhạc. Chính là khúc nhạc đã được thổi lên trước khi chiếc thuyền của chúng ta bị chìm xuống biển hôm đó. Trong lòng ta hiểu rõ, hắn đang muốn kêu gọi người làm chuyện gì đó, giống như kêu gọi những người trên thuyền kia làm việc. Ta nhớ đến thảm cảnh trên thuyền, không khỏi cả kinh. Bởi vì ta thật sự không muốn lại nhìn thấy chiếc thuyền này lặp lại chuyện giống như trên chiến thuyền hôm đó.
Nhưng lại không thấy có cảnh tượng máu chảy thành sông hôm nào. Xa xa, ta thấy từ trong hoàng cung có vài bóng người bay ra, nháy mắt đã lên đến thuyền. Mỗi người mặt đều không chút thay đổi, cũng chạc tuổi với ba gã trung niên đã tự sát trên thuyền. Trong tiếng sáo thổi, mấy người họ liền gia nhập cuộc chiến của Lữ Trạch cùng mấy tên hắc y nhân.
Mặc dù ta không hiểu võ công, nhưng nhìn thấy cũng biết, mấy người vừa tới võ công cực cao, cao thâm đến cực điểm. Bọn họ liên hợp với Lữ Trạch, rốt cuộc cũng ngăn chặn được thế công của đám hắc y nhân. Tuyên Vương thấy, khóe miệng hơi hơi cười lạnh, nói: “Đảo chủ Hắc Vụ Đảo, bất kể ngươi làm thế nào cũng đều không thể lay động được bổn vương mảy may.”
Ta thấy khóe miệng hắn cười lạnh, khóe mắt đầy thù hận, trong lòng không khỏi kỳ quái. Vì sao hắn lại căm hận đến thế? Rốt cuộc là vì chuyện gì?
Chính vào lúc này, lại nghe được tên hắc y nhân kia cất tiếng cười dài, như rồng ngâm hổ gầm. Hắn bay lên trời, từ giữa không trung đánh xuống một đôi chưởng lực, cực kỳ giống một cảnh phim ta đã từng xem ở hiện đại. Nghĩ rằng, hắn sẽ không giống như phim, một chưởng đánh xuống đánh ra một đôi phật thủ (tay phật) khổng lồ đấy chứ?
Cũng may, tình cảnh đó không xuất hiện, bằng không, thuyền không bị đánh thủng một lỗ lớn mới là lạ, ta không biến thành một chén canh gà mới là lạ.
Bên trong ống tay áo của hắn phát ra vô số ngân châm. Ngân châm thật nhỏ, vốn lúc phát ra là không hình không tiếng, nhưng do hắn phát ra lại mang theo một tiếng sấm nổ mạnh, xem ra là có nội lực ngưng tụ trong số ngân châm này, nhằm thẳng về phía đám thị vệ cùng cao thủ của Tuyên Vương. Ta vốn tưởng rằng thị vệ cùng cao thủ của Tuyên Vương nhất định có thể tránh thoát số ngân châm kia, nhưng không ngờ, lúc bọn họ dùng tay tiếp châm, ngân châm không ngờ lại xuyên thủng qua tay, đâm thẳng vào tim. Bọn họ không kịp né tránh, té nhào xuống đất.
Ta nghĩ, võ công của tên hắc y nhân này, chỉ sợ ngay cả lão cha, Tiểu Phúc Tử cũng không thể sánh kịp. Ta thấy, hắn đã là người có võ công cao nhất. Bởi vì, ta thấy người trong thiên hạ không có ai có thể làm được như hắn, dùng ngân châm thật nhỏ cất chứa nội lực rất lớn, có thể xuyên thủng ngón tay con người, bị lực tay cản trở lại không hề giảm thế công chút nào, tiếp tục đâm thẳng vào tim…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...