“Trăng non treo bạc mái đầu,
Cạn rượu cộng chẩm vơi sầu tương tư.”[1]
Thầy Tề ơi…
Không biết Phù Sinh thầm lặp lại biệt danh này bao nhiêu lần; thế nhưng chỉ đến khi Tề Quan Nguyệt mất, cậu mới có thể bật thốt lên hai tiếng “thầy Tề” — cách xưng hô mà bấy lâu nay cậu vẫn hằng quen thuộc.
Tình thầy trò giữa Tề Quan Nguyệt và Phù Sinh có thể xem như tình sâu nghĩa nặng.
Phù Sinh vô cùng ngưỡng mộ những khoảnh khắc toả sáng trên sân khấu của Tề Quan Nguyệt.
Mỗi khi thầy Tề khiêu vũ, từng chuyển động thành thạo uyển chuyển của thầy như nắm trọn linh hồn của sân khấu, chỉ có thể cảm thán bằng một chữ “Đỉnh”..
Tựa như chỉ cần Tề Quan Nguyệt nhảy một điệu thì dường như thế gian vạn vật đều cúi mình và phụ hoạ theo.
Cậu không ngờ thầy Tề lại qua đời khi còn trẻ như thế.
Phù Sinh nối nghiệp thầy độ ba năm, từ lâu cậu đã xem thầy Tề như người thân của mình.
Phù Sinh không ngờ thầy Tề lại mắc chứng rối loạn hoang tưởng.
Lúc đầu khi giám đốc Lục báo tin thì bệnh tình của thầy Tề vẫn chưa đến nổi nào, hơn nữa Tề Quan Nguyệt vẫn biết Phù Sinh là học trò của mình, chỉ là đôi khi hơi lạnh lùng mà thôi.
Vậy mà từ khi Phù Sinh tình cờ gặp hai người đi leo núi, cậu khách sáo lại chào hỏi với Lục Dư Bạch vài câu; kể từ đó thầy Tề không bao giờ đến phòng tập nữa.
Khi ấy cậu đã biết thầy Tề mắc chứng rối loạn hoang tưởng, Phù Sinh đoán có lẽ bệnh tình khá nghiêm trọng nên giám đốc Lục mới dẫn thầy Tề đi giải khuây.
Về sau, Lục Dư Bạch đích thân xin cậu đừng thường xuyên đến thăm họ nữa.
Mặc dù điều này thật tàn nhẫn làm sao nhưng thầy Tề dần nghi ngờ cậu, cũng nghi ngờ người chồng thuỷ chung của mình.
Thời điểm Phù Sinh biết rõ sự tình, cậu thầm ai oán.
Thật ra Phù Sinh đã nghĩ đến trường hợp xấu nhất rằng thầy Tề sẽ quên mình, thế nhưng không vấn đề gì cả.
Chỉ là cậu không ngờ giám đốc Lục chịu nhiều đau khổ đến thế.
Bởi vì áy náy nên Phù Sinh càng để tâm đến bệnh tình của thầy Tề hơn.
Cậu thường xuyên gọi giám đốc Lục để hỏi thăm thầy, bởi lẽ thầy Tề luôn phớt lờ cậu.
Và cũng chính vi thế Tề Quan Nguyệt càng đa nghi hơn.
Về sau Phù Sinh cố gắng không gọi điện thường xuyên nữa, chỉ thi thoảng mới gọi giám đốc Lục để hỏi thăm tình hình.
Chuyện thầy Tề qua đời cũng là do khi ấy cậu vừa đóng phim xong nên khá rỗi, bởi thế cậu mới gọi điện cho giám đốc Lục hỏi thăm như thường lệ.
Phù Sinh biết thầy mất nên cảm thấy rất trống vắng.
Cả ngày hôm ấy cậu cứ thất thần chẳng có tâm trạng gì.
Mãi đến khi đạo diễn hỏi thăm, cậu mới bảo ‘người thân’ đã qua đời.
May là đạo diễn cho phép cậu nghỉ vài hôm để lấy lại tinh thần.
Vào hôm đưa tang thầy Tề, Phù Sinh đã khóc rất nhiều.
Cậu vỡ oà trong cảm xúc đã cố kiềm chế suốt mấy tháng qua.
Phù Sinh nghĩ mình sẽ không khóc khi gặp thầy lần cuối, thế nhưng chỉ cần nghĩ đến về sau bản thân không còn cơ hội gặp được thầy bèn oà khóc như đứa trẻ.
Suốt mấy ngày nay, tâm tư của Phù Sinh đều chỉ hướng về thầy Tề nên ít nhiều gì cậu cũng để ý đến phản ứng của giám đốc Lục.
Song cậu không thể nhìn thấu giám đốc Lục, bởi vì từ trước đến nay Lục Dư Bạch thật điềm tĩnh hững hờ, thậm chí đến cả giọng điệu và cách nói chuyện cũng chưa từng thay đổi.
Phù Sinh vốn cho rằng tâm lý của giám đốc Lục cứng như thép.
Chỉ đến khi hạ táng thầy Tề, cậu mới phát hiện ra một chút manh mối.
Vốn dĩ chuyện an táng người mất ở sau vườn rất bất thường, hơn nữa chuyện thầy Tề qua đời không ai biết ngoại trừ cậu cả.
Thái độ của Lục Dư Bạch khiến cậu không hiểu nổi.
Thái độ và hành vi của giám đốc Lục cực kỳ không ổn.
Từ khi Phù Sinh phát hiện hắn rất khác thường nên đề xuất giám đốc đến công ty thường xuyên hơn, ít ra ở công ty cũng có người để mắt đến nên không xảy ra điều bất trắc.
Xong xuôi đâu đó Phù Sinh trở về đoàn phim tiếp tục công việc, bởi vì vai diễn quá nhiều nên cậu thường xuyên ngủ ở đoàn phim, mọi thông tin ít ỏi của giám đốc Lục cũng chỉ nghe từ người đại diện.
Khi ấy Phù Sinh biết giám đốc Lục bận rộn tối ngày ở công ty mới thở phào nhẹ nhõm.
Cậu nghĩ rằng có lẽ Lục Dư Bạch đã thoát khỏi bóng đen tâm lý về sự cố hôm nào của người thương.
Thế mà Phù Sinh không ngờ cuối cùng giám đốc Lục cũng tự sát.
Vốn Lục Dư Bạch là người có tinh thần thép, lúc này cũng từ giã thế gian cùng thầy Tề.
Dẫu cho mọi thứ có xoay vần thì hai người họ vĩnh viễn ở bên nhau.
Tiệc mừng đóng máy, Phù Sinh thất thần.
Từ khi biết được tin này, cậu trầm tư rất lâu.
Mọi người trò chuyện rôm rả vui vẻ, tiếng nói cười hoà cùng tiếng nhạc.
Bỗng dưng có một người ngà ngà say hỏi cậu: “Ủa Phù Sinh, dạo này công ty em sao rồi?”
Vốn ban đầu người đó chỉ thuận mồm hỏi chơi, vậy mà khi lời vừa thốt ra thì biết bao ánh mắt đổ dồn về cậu.
Dù sao giám đốc của công ty giải trí hàng đầu tự sát rồi chôn mình bên cạnh người thương cũng rầm rộ nóng hổi mấy bữa nay.
Mọi người tò mò bởi lẽ báo chí chả đưa tin về nguyên nhân tự sát, mà Phù Sinh lại là nghệ sĩ nổi danh của công ty nên ắt hẳn cậu biết được nội tình ít nhiều.
Phù Sinh biết họ nhắc đến điều gì, song thật lòng cậu không muốn nhiều lời.
Phù Sinh lặn ngụp trong giới rất lâu nên cậu biết rõ chuyện gì nên nói hoặc không.
Phù Sinh cố nặn nụ cười, cậu nhún vai bất lực: “Em thì biết gì ạ.
Vừa đóng máy quay phim xong thì công ty đã đổi giám đốc, em cũng chưa biết tính sao.”
“Nói vậy là… công ty của em đã chọn được giám đốc kế nhiệm hử?”
“Có lẽ là vậy ạ.
Em đóng phim cả ngày nên cũng chẳng rõ thực hư ra sao.” Cậu thoáng cười, đoạn nói tiếp: “Người đại diện vừa mới liên lạc với em bảo công ty thay người rồi, chắc em phải cẩn thận tính toán xem nên làm thế nào.”
Phù Sinh vừa dứt lời đã im lặng thật lâu như thể đang suy nghĩ phải quyết định bước tiếp của sự nghiệp thế nào.
Mọi người thở dài, vốn dĩ doanh thu công ty rất khá, hơn nữa thị trường béo bở như thế mà công ty nổi danh một thời đã sa sút đến thế này.
Thật ra Phù Sinh cũng rất do dự về hợp đồng, dù sao công ty đổi chủ rồi, cậu cũng không đảm bảo sự nghiệp sẽ ổn định như trước.
Phù Sinh cũng định mở studio riêng, nếu thế thì phải tự thân gầy dựng đội ngũ quản lý.
Vốn dĩ cậu chỉ muốn tập trung viết nhạc và đóng phim.
May là từ khi Phù Sinh nhen nhóm ý tưởng thì hợp đồng với công ty vừa vặn chỉ còn một tháng đã hết hạn.
Thế là Phù Sinh bận bịu cả ngày để chiêu dụ nhân tài và thành lập studio.
Trời xanh không phụ lòng người, trước khi hết hạn hợp đồng với công ty cũ thì studio của Phù Sinh đã có thể đi vào hoạt động.
Phù Sinh chuyển tất cả mọi thứ từ công ty cũ qua, bao gồm những ‘linh cảm sáng tác’ của Tề Quan Nguyệt.
Thật ra Phù Sinh muốn thành lập studio riêng cũng chỉ vi lý do này.
Cậu nghĩ có lẽ giám đốc mới sẽ không đồng ý cho cậu phổ nhạc của thầy Tề.
Phù Sinh muốn tạo ra một bản nhạc trọn vẹn mà thầy Tề đã viết, cậu muốn phác hoạ cái kết viên mãn cho chuyện tình đầy nuối tiếc này.
Ngày ấy Tề Quan Nguyệt định phổ nhạc hai bài hát đối ứng nhau, mượn nhạc viết nên chuyện tình của y và Lục Dư Bạch khi xưa.
Y đã viết đoạn giới thiệu với tất cả lòng thành và phổ rất nhiều giai điệu phù hợp với chúng.
Tiếc thay, tâm ý của Tề Quan Nguyệt chưa toàn nguyện thì đã phát bệnh.
Phù Sinh có vinh hạnh khi được nghe y kể chuyện xưa.
Thuở thiếu thời, những năm tháng tuổi trẻ rực rỡ và tương lai hạnh phúc… chao ôi, Tề Quan Nguyệt rất thích cùng cậu học trò Phù Sinh ôn chuyện xưa.
Phù Sinh nghiêm túc ghi nhớ trong lòng, bởi vì cậu nghĩ thầy Tề rất tin tưởng mình.
Mặc dù Tề Quan Nguyệt rất tài hoa, cũng không cần cậu góp ý gì nhiều, song thi thoảng cậu cũng góp ý để thêm phần lãng mạn cho giai điệu.
Thật ra khi ấy Tề Quan Nguyệt cũng nghĩ thế, y rất cần có người góp ý cho hai ‘tuyệt tác’ đang dang dở.
Thầy Tề mới viết được một nửa, về sau cũng không đến công ty nữa.
Vậy là Phù Sinh lặng lẽ gom hai khúc ca đang dở dang và xếp gọn một bên.
Bây giờ chính là thời khắc mấu chốt cần viết nốt.
Phù Sinh ngắm nghía từng con chữ và dòng nhạc quen thuộc trên giấy.
Cậu miết nhẹ tay, khẽ run rẩy.
Không biết trên thiên đường thầy có thích hai giai điệu kia không…
—
Hai tháng sau, quá trình sản xuất của hai bài hát đã hoàn tất.
Phù Sinh không phát hành album, cậu chỉ đăng chúng lên những nền tảng âm nhạc trực tuyến.
Tất nhiên hai ca khúc hoàn toàn miễn phí.
Lời bài hát lẫn người soạn nhạc đều đề tên Tề Quan Nguyệt.
Một tháng sau, hai ca khúc được phát hành đã nổi như cồn.
Bởi lẽ ca từ của hai bài hát đối lập nhau, một bên nắn nót viết lại những khúc hoan ca ngọt ngào về thanh xuân, một bên ngân nga những giai điệu thường nhật.
Những kỷ niệm ngọt ngào thuở ban đầu mà mọi người tìm thấy không khỏi khiến người ta tiếc nuối cho chuyện tình này.
Ai cũng biết một giấc ngủ ngàn thu chính là cái kết cho tình yêu mỹ mãn của Lục Dư Bạch và Tề Quan Nguyệt.
Tuy rằng không ai rõ nguyên do nhưng không ít người vẫn thương tiếc chọn họ.
Vì thế dưới khung bình luận của hai ca khúc “Trăng non treo bạc mái đầu” và “Cạn rượu cộng chẩm vơi sầu tương tư” hầu như đều là những lời chúc phúc cho hai người nắm tay nhau vĩnh viễn muôn đời muôn kiếp.
Một số thính giả tinh ý nhận ra tựa bài hát đều lấy hai người để đặt, một đầu một cuối tương xứng nhau.
Bọn họ hết mực ngưỡng mộ tâm ý của Phù Sinh, thậm chí còn tò mò ý nghĩa hai câu thơ là gì.
Về sau Phù Sinh giải thích trên Weibo: Vốn dĩ tựa bài hát là do thầy Tề đặt, lẽ ra người phổ nhạc cũng là thầy ấy.
Chỉ là thầy không có cơ hội hoàn thành nên tôi mượn hai ca khúc để tạ ơn thầy.
Về ý nghĩa của tựa đề, tôi nghĩ có lẽ là chuyện xưa của thầy Tề và giám đốc Lục và nó thật hợp với lời cuối của bài hát —— bọn họ rất yêu nhau..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...