Tóm tắt
Cậu có cảm giác đám người này đang dùng ánh mắt điện áp 1000 vôn của Pikachu mà nhìn cậu a!?!
==================================
Ánh nắng ban mai nhẹ nhàng xuyên qua kẽ hở của rèm cửa, hôn lên khuôn mặt của thiếu niên đang say giấc nồng trên giường.
Nhận được ánh nắng chiếu trên mặt mình, người trên giường khó chịu cau mày, vươn tay dụi dụi mắt, sau đó mới chậm rãi mở mắt ra.
Sawada Tsunayoshi ngồi dậy ngơ ngác đơ ra một lúc, như thể cậu đang hoang mang tình cảnh hiện tại của mình.
Phải một lúc sau, cậu mới dần thanh tỉnh lại.
Tsunayoshi Sawada bất đắc dĩ gãi gãi tóc, trầm giọng nói: " Gì chứ, mình còn tưởng rằng đang ở Tổng bộ, chờ Basil đến gọi dậy.
"
Rời khỏi giường đi vào phòng tắm, cậu tắm bằng nước lạnh cho tỉnh táo.
Sau một lúc, Tsunayoshi ngước mắt lên nhìn chính mình trong gương.
Cậu vẫn còn rất trẻ, những đường nét trẻ con trên người vẫn chưa hoàn toàn biến mất.
Trông cậu chẳng giống một Boss Mafia chút nào, ngay cả một Mafia bình thường cũng chẳng giống.
Khuôn mặt cậu so với các chàng trai khác thì nhu hòa hơn một chút, không có góc cạnh sắc bén nhưng cũng không hề mềm mại như con gái.
Là con trai, chắc hẳn ai cũng thích kiểu con gái như Kyoko nhỉ.
Trong đầu Tsunayoshi bỗng nhiên hiện lên nụ cười của Sagawara Kyoko 5 năm trước, nụ cười khiến ai nhìn vào cũng cảm thấy yên lòng.
Nghĩ đến đây, mặc dù đã từ bỏ mối tình đầu này nhưng Tsunayoshi không khỏi có chút đỏ mặt mỉm cười.
- ---vì vậy mới nói, tại sao cái lũ hỗn đản kia có thể làm ngơ một cô gái dễ thương như thế...mà lại đối xử với mình như vậy??? Vì sao cái lũ đó lại đều thích mình a, khốn khiếp!!!
Phù, rốt cuộc cũng có thể đem những lời này nói ra! Vỗ tay~ hoan hô hoan hô~ ~
Anou...!Tsunayoshi nè, trọng điểm của cậu thực ra nằm ở chữ "đều" chứ không phải ở chữ "thích" đúng không?
Nhìn thẳng vào bản thân trong gương một hồi, Tsunayoshi bất đắc dĩ cúi đầu, những chuyện rắc rối phiền não kia cậu sẽ cẩn thận suy nghĩ sau.
Hôm nay là ngày đầu tiên cậu đi nhận lớp ở Hyotei, nhất định phải có tinh thần thật tốt.
Ừm, còn phải tới gặp những học sinh đáng yêu nữa.
Tsunayoshi nhanh chóng vệ sinh cá nhân.
- -------------
" Kyaaa là Atobe-sama! "
" Atobe-sama! "
" Ui ui, vừa đến trường học liền gặp được Atobe-sama a, thật may mắn! "
...v...v...
Nam sinh đứng giữa đám đông giơ tay lên, mọi âm thanh hò reo liền biến mất.
" Tách.
" Atobe Keigo ngẩng đầu lên, búng ngón tay một cái: " Hãy chìm đắm trong sự hoa lệ của bổn đại gia đi, ah! "
" Yah aaaa~ ~ ~ " Đám đông lại lần nữa la lên, mà gương mặt Atobe Keigo tỏ vẻ 'đây là điều đương nhiên', dường như hắn đang rất hưởng thụ việc này.
Tsunayoshi vừa đến trước cổng trường liền thấy hết một màn này, cậu trợn mắt, khóe miệng giật giật: Mình có nên cảm ơn Reborn vì hắn chưa bao giờ bắt mình xuất hiện một cách màu mè như thế này không?
Cậu tỏ vẻ với chuyện này là vô năng cứu chữa.
Yên lặng cảm thán về sự khác biệt giữa mình và nam sinh kia, Tsunayoshi xoay người bước vào cổng trường, không hề để ý đến những tiếng la hét của các nữ sinh phía sau.
Chỉ là cậu không có phát hiện rằng Atobe Keigo đang đứng giữa đám đông bỗng đưa mắt nhìn về phía cậu, trong mắt của hắn hiện vẻ nghi hoặc: Bóng dáng người này...hình như đã gặp ở đâu đó rồi?
Trong phòng học của lớp A năm hai, các học sinh đang sôi nổi thảo luận.
" Nghe nói hôm nay sẽ có giáo viên mới đến, không biết là người như thế nào? "
" Chỉ cần không phải là một bà già mãn kinh như Yamada-sensei là được rồi.
"
" A, tớ nghe nói là Yamada-sensei nghỉ dạy để đi đẻ á.
"
" Thật hả? Tớ cứ tưởng là bà ta đã hơn bốn mươi mấy tuổi rồi, đã sớm bước qua tuổi sinh đẻ rồi chứ, không lẽ do vẻ ngoài của bà ta già hơn so với số tuổi à? ".
Đọc truyện hay tại # T RUMtruyen.VЛ #
" Thật mà thật mà, tớ nghe mấy giáo viên khác nói vậy.
"
" Tớ nói này, bây giờ chúng ta hẳn là nên quan tâm đến giáo viên mới tới chứ.
"
" Có cái gì đâu mà lo, chắc cũng không phải là một bà cô già la sát đâu.
"
" Giáo viên mới không những không phải một bà bà già la sát mà còn là một soái ca trẻ tuổi nữa đó nha.
"
" Làm sao cậu mà biết được? Chẳng phải còn chưa gặp mặt sao? "
" Hừ hừ, tớ có nguồn thông tin riêng.
"
" Aiya, nếu như vậy thì tốt rồi.
"
Cuộc thảo luận cứ tiếp diễn náo nhiệt.
Oshitari mặt đầy hứng thú nghe ngóng tin tức, hắn quay đầu nhìn nam sinh đang ngồi bất động thanh sắc kế bên, dường như cậu ta không có hứng thú với những điều này, nhất mực nhìn quyển sách trong tay–Atobe Keigo.
Oshitari đảo mắt, hắn kéo ghế ngồi xích lại gần Atobe, nói: " Atobe, cậu có biết gì về giáo viên mới không? Gia đình cậu chính là cổ đông lớn nhất của Hyotei nên việc nhận hay đuổi giáo viên thì chắc nhà cậu cũng sẽ được thông báo mà đúng không?! Cậu tiết lộ một chút đi, giáo viên mới là người như thế nào? "
Atobe khép cuốn sách lại, ánh mắt tựa phi tựa tiếu nhìn Oshitari: " Bổn đại gia không biết rằng từ khi nào mà cậu lại để ý mấy loại chuyện này đấy, huh? "
" Dù sao cũng là giáo viên lớp chúng ta, đương nhiên là phải để ý rồi.
Atobe, chẳng lẽ cậu không để ý một chút nào sao? "
" Mặc kệ là chuyện gì đi nữa, bổn đại gia đều sẽ không để tâm.
Hơn nữa, có thể được nhận vào Hyotei thì nhất định là một người có năng lực rồi, cậu nghĩ bổn đại gia còn cần phải để ý gì sao, huh? "
Oshitari đẩy mắt kính: " Đó là bởi vì có ai dám bất kính với cậu đâu.
Nhưng mà Atobe, cậu không thể tiết lộ trước cho tớ rằng người đó trông như thế nào sao? Thực sự là một soái ca trẻ tuổi hả? "
Atobe hừ một tiếng rồi nói: " Không phải cậu chỉ có hứng thú với mấy cô xinh đẹp chân dài sao? Từ khi nào lại để ý đến nam nhân rồi? Chẳng lẽ con sói bên trong cậu đã thay đổi bản tính, huh? "
Oshitari cười cười chứ không trả lời.
Hắn còn có thể nói gì chứ, bình thường hắn là người đứng ra ngăn lại những cuộc trò chuyện của mọi người để giữ trật tự cho lớp nên bây giờ hắn lại cư xử như vậy thì tất nhiên là sẽ khiến Atobe cảm thấy kì quái rồi, cậu ta sẽ không trả lời hắn đâu.
Oshitari cười tự giễu, đã làm Atobe nghi ngờ, aizz hắn đúng là tự tìm phiền phức.
" Dạo này bổn đại gia đang phải xử lý những việc khác.
" Atobe nói một câu không đầu không đuôi: " Có người nói hình như là một thanh niên trẻ khoảng 20 tuổi, có vẻ như hiệu trưởng Nagaki rất hài lòng về anh ta, bất quá anh ta là người như thế nào thì còn phải chờ bổn đại gia tự mình giám định.
"
Oshitari chớp chớp mắt, Atobe đây là đang trả lời hắn sao? Hơn nữa là còn giải thích rõ ra nữa.
Nhìn thấy Atobe lại tiếp tục làm ra vẻ không quan tâm đến hắn mà chăm chú đọc sách, Oshitari cười thầm trong lòng, không hổ là Đế vương hoa lệ đâu, phản ứng cũng quá đáng yêu a! ( Tác giả lưu ý: Atobe và Oshitari chỉ là bạn! Không phải cp, không phải cp, không phải cp!!!)
" Tiết học sắp bắt đầu rồi đó, Atobe có thể tự mình đánh giá giáo viên mới xem.
" Oshitari cười híp mắt nói.
Atobe chỉ hừ một tiếng biểu đạt cho câu trả lời.
Trong đầu lại nhớ đến bóng lưng lúc sáng, giáo viên mới...sẽ là người đó sao?
Tiếng chuông vào tiết vang lên, tất cả học sinh trong lớp đều đưa ánh mắt tò mò cùng háo hức nhìn về phía cánh cửa lớp đang khép hờ, ngoại trừ Atobe, hắn chỉ dựa lưng vào ghế, tay vuốt ve nốt ruồi lệ dưới mắt, khuôn mặt vẫn luôn mang vẻ bình thản.
Tiếng bước chân càng lúc càng gần, ngay lúc tiếng chuông vào tiết kết thúc thì tiếng chân cũng dừng hẳn.
Sau đó có một bàn tay thon dài, trắng nõn đặt lên khe cửa, nhẹ nhàng đẩy cửa ra.
Quả nhiên là người lúc sáng.
Atobe thầm nghĩ.
Quả nhiên là một soái ca trẻ tuổi.
Mọi người thầm nghĩ.
Sawada Tsunayoshi đứng trên bục giảng, nhìn những ánh mắt đang phát sáng lòe lòe của các nữ sinh và những ánh mắt kinh ngạc, mang theo chút giận hờn (?) của các nam sinh, cộng thêm hai đạo ánh mắt, một hứng thú, một chăm chú quan sát dò xét làm Tsunayoshi bắt đầu cảm thấy khẩn trương.
Thật không nghĩ tới học sinh trung học mà lại có khí thế lớn như vậy, cái ánh mắt kia làm người ta thật không thoải mái.
Tsunayoshi trong lòng khẽ run, cậu thực sự không hiểu mấy cái ánh mắt của nam sinh kia là có ý gì a.
" Khụ.
" Tsunayoshi hơi hằng giọng: " Xin chào mọi người, tôi là Akino Gen.
Từ hôm nay tôi sẽ là giáo viên dạy toán của các em.
Các em có thể gọi tôi là Akino-sensei, tất nhiên là tôi cũng không phiền nếu các em gọi trực tiếp tên tôi, dù sao thì tuổi của chúng ta khá gần nhau.
Mong các em sẽ giúp đỡ tôi trong thời gian tới.
"
" Akino-sensei.
" Một nữ sinh giơ tay lên hỏi: " Thầy thực sự chỉ mới 20 tuổi sao ạ? "
" Tuy không biết làm sao bạn học này lại biết được tuổi của tôi nhưng tôi thực sự 20 tuổi.
" Tsuna mỉm cười trả lời.
" Thầy ơi, thầy vẫn còn độc thân đúng không? " Một nữ sinh khác hỏi lớn.
" Ể?...!Ừm "
" Vậy Akino-sensei thích kiểu phụ nữ như thế nào ạ? "
Tsunayoshi đổ mồ hôi hột, sao lại hỏi mấy dạng câu hỏi này vậy?
Cậu lặng lẽ lấy tay lau mồ hôi trên trán: " Tôi thấy câu hỏi của bạn học này không liên quan đến chương trình học lắm, chúng ta vẫn nên bắt đầu tiết học trước.
"
Lảng tránh câu hỏi...người giáo viên mới này có vẻ khá cứng! (?)
Không cho ai có cơ hội tiếp tục đặt câu hỏi, Sawada Tsunayoshi nhanh chóng mở sách giáo khoa ra, bắt đầu giảng bài.
Không thể không thừa nhận rằng, bài giảng của Tsunayoshi khá tốt, thứ tự rõ ràng, ví dụ dễ hiểu đầy đủ, nhưng bất quá phần lớn lực chú ý của cả lớp không phải nằm trên lời cậu giảng, cũng không phải nằm trên chữ cậu viết mà là nằm trên chính bản thân cậu.
Cho đến khi hết tiết, Tsunayoshi rời khỏi lớp học, cậu vẫn cảm thấy được những ánh mắt nóng rực đặt trên người mình.
Cậu có cảm giác đám người này đang dùng ánh mắt điện áp 1000 vôn của Pikachu mà nhìn cậu a!?!
" A, thầy ấy trông rất ôn nhu hiền lành nha, mà lại còn trẻ và đẹp trai như thế nữa chứ, tớ muốn thành lập một cái fan club Akino-sensei! "
" Tớ muốn tham gia.
"
" Tớ cũng tham gia nữa.
"
" Tớ nữa.
"
- ---------------
" Atobe, cậu thấy Akino-sensei là người như thế nào? " Oshitari quay qua hỏi nhỏ.
" Huh, bổn đại gia thừa nhận năng lực của thầy ấy, còn những thứ khác...phải xem xét lại.
Nhưng mà Oshitari, người thầy giáo mới này không phải là một người đơn giản đâu.
"
" Ha ha, tớ biết.
Bề ngoài thầy ấy có vẻ trông rất khẩn trương lo lắng nhưng sâu bên trong ánh mắt lại mang dáng vẻ thong dong, như thể thầy ấy đang nắm rõ mọi thứ.
"
Vì Tsunayoshi được Reborn huấn luyện là phải giữ dáng vẻ bình tĩnh trong mọi tình huống, mọi hoàn cảnh nên nếu cậu biết vì điều này mà làm học sinh của cậu nghĩ cậu không phải người đơn giản thì chắc sẽ khóc chết mất.
Mặc dù cậu là người không đơn giản thật đó nhưng lúc nãy xác thật là cậu có bị lo lắng, khẩn trương a!
" Hừm, nhưng cũng không cần quá chú ý đến thầy ấy, khí chất quanh thầy ấy không phải là một người nguy hiểm.
"
" Ừm.
" Oshitari đáp.
Khí chất của Akino-sensei rất ấm áp, thuần khiết.
==================================
Translator & Editor: bwijes
Thanks for reading
Enjoy~.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...