Thẩm Việt mua cà chua không giống như là cà chua được trồng quy mô lớn ở đời sau, nhìn dáng vẻ giống như là cà chua nhà trồng, trong đỏ mang theo chút màu xanh, mùi thơm nồng đậm, thoạt nhìn rất ngon.
"Đường Thư" không có giờ ăn uống cố định, mấy tháng nay cũng ít khi dậy sớm ăn điểm tâm, hơn nữa trước đó lại nôn nghén, cho nên cả người đều có chút gầy gò, hiện tại ngửi thấy mì nước nóng hổi này, cảm giác thèm ăn của Đường Thư lập tức đạt tới đỉnh điểm.
Có thể là do mang thai, khẩu vị của Đường Thư hơi thiên về chua ngọt, mì trứng cà chua này ăn trúng vị giác của cô, không bao lâu đã ăn hết mì, còn uống hơn nửa bát nước canh.
Thế cho nên lúc Thẩm Việt trở về phòng khách, nhìn thấy trong bát chỉ còn lại nửa bát nước, hơi sửng sốt một chút.
Tối hôm qua mới ăn một chút như vậy, hôm nay lại ăn hết một bát mì lớn?
*
Đường Thư ăn uống no đủ, ngồi trên ghế cho xuống cơm, vừa mới nhớ tới thu dọn bát đũa một chút, người đàn ông liền đi tới đoạt lấy bát to trong tay cô, sau đó cầm đi phòng bếp.
Đường Thư ngạc nhiên nhìn bóng lưng của anh, nhưng một giây sau cũng thản nhiên tiếp nhận, vốn dĩ về tới đây chính là để có người có thể phụ một tay, nếu Thẩm Việt nguyện ý làm, thậm chí chủ động đi làm, cô cũng đỡ phải mở miệng.
Ăn uống no đủ, Đường Thư đỡ bụng đi hai vòng trong phòng khách, bên ngoài vừa mới ngừng mưa, nhưng mặt đất trơn trượt, không tiện tản bộ.
Đường Thư đang định thu dọn đồ đạc trong phòng khách, mới nhớ ra tối qua mình tắm rửa còn chưa giặt quần áo.
Cô xoay người đi ra ngoài, bỗng nhiên bước chân dừng lại.
Thẩm Việt đang đứng ở bên cạnh một cái giếng trong sân, trước mặt của anh đặt một cái chậu rửa mặt, bên trong đúng là quần áo cô đã thay ra tối hôm qua, giờ phút này người đàn ông đang vò trong tay, chính là áo cô thay ra.
Người đàn ông không chú ý tới cô, bóng dáng cao lớn gầy ốm đưa lưng về phía cô, động tác vò đồ trong tay thành thạo lại nhanh chóng, vò xong liền trực tiếp xả qua nước, phơi ở trên cây gậy trúc bên hành lang.
Có lẽ là sức tay của đàn ông rất lớn, bộ quần áo mỏng manh đó bị vắt đến nhăn nhúm, ngay cả giọt nước cũng không có.
Không thể không nói, Thẩm Việt thật sự làm cho cô cảm thấy ngoài ý muốn.
Vừa rồi cô nói với Lý Tú Trân muốn sống tốt với Thẩm Việt, chẳng qua là để đuổi bà ta, nhưng bây giờ cô có chút không xác định.
Dáng dấp tốt, vóc người đẹp, lại là người có năng lực làm việc nhà, ở trấn nhỏ phổ biến chủ nghĩa đàn ông này, quả thật là ngọn cờ của một phái.
Xem ra, ở lại bên người Thẩm Việt, cũng chưa chắc là một chuyện xấu.
Nhìn chằm chằm trong chốc lát, Đường Thư bất tri bất giác nhìn về phía vai rộng eo nhỏ của người đàn ông, thậm chí bắt đầu quang minh chính đại quan sát, lúc nhìn đến mất hồn, Thẩm Việt đột nhiên quay mặt, lộ ra một bên mặt đẹp trai, sâu kín nhìn cô.
Đường Thư cũng không lùi bước, vừa vặn lộ ra ý cười: "Ăn quá no, tôi đi tản bộ.
"
Thẩm Việt một tay vắt quần áo, con ngươi rủ xuống, ngữ khí không rõ nói: "À.
"
Tiếp theo, còn hiếm khi mở miệng nhắc nhở: "Cô, đi chậm một chút.
"
Đường Thư giương mắt nhìn anh, mỉm cười: "Ừm, được.
"
Vừa dứt lời, thím Lưu ở nhà bên cạnh đẩy cửa sắt ngoại viện của bọn họ ra, trong tay còn cầm mấy quả dưa chuột và cà tím.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...