Sau khi ăn xong, Nhâm Duy Đông dẫn cô bé đi chơi một vòng, mua một thanh sơn điều trong cửa hàng, về đến nhà giao con gái cho cha mẹ.
Hai vợ chồng già một người cùng cô bé luyện chữ, một người chờ dạy cô bé tiếng Nga.Khi Chu Bội Lan và Nhậm Giác Tân học trung học, đất nước rất thân với Liên Xô, học sinh học tiếng Nga.
Bước vào những năm 1960, quan hệ căng thẳng với Liên Xô, cặp vợ chồng già suy nghĩ về có ngày nào đó để chiến đấu với Liên Xô, họ có thể đi ra tiền tuyến như là một thông dịch viên, nên vẫn sẵn sàng học tiếng Nga.Bây giờ quan hệ đã dịu đi, Nhậm Duy Đông thường xuyên sang Nga làm ăn, hai vợ chồng già càng phát hiện tiếng Nga hữu dụng.
Nhâm Y Y bởi vì quan hệ của ba cô bé nên cũng tò mò về phía bắc, nên đồng ý học tiếng.Tiếng Nga của Nhậm Duy Đông chỉ giới hạn trong các cuộc trò chuyện hàng ngày.
Nhâm Giác Tân bảo anh học theo cháu gái một lát.
Nhậm Duy Đông lắc đầu: "Sau này tiếng Anh sẽ hữu ích hơn.”Nhậm Giác Tân: "Có náo loạn với người Nga không?”"Bây giờ bác trai bán mì xào, bác gái khoai lang nướng cũng biết làm ăn với người lông vàng kiếm được tiền.
Trong thành phố này có can đảm đã vay tiền đổ hàng về phía bắc, còn có thể làm mấy ngày? Con đã chuyển hướng từ năm trước rồi.”Nhâm Y Y tò mò ngẩng đầu.Nhậm Duy Đông trừng mắt nhìn cô bé: "Nghe hiểu không? Chuyên tâm luyện chữ.”Chu Bội Lan sợ ảnh hưởng đến cháu gái, bảo bạn già hỏi nhỏ chút.Đồng chí Nhậm: "Làm ăn với người Mỹ và Anh?”Những thứ của các nước đang phát triển mà các nước phát triển coi trọng, ngoại trừ lao động giá rẻ thì là năng lượng.
Việc thay mặt gia công này, Nhâm Duy Đông có kế hoạch, nhưng tạm thời không muốn làm.
Năng lượng thì anh không thể nhúng tay vào, nhiều nhất xem như một người trung gian để mở rộng mạng lưới: "Đông Nam Á và người anh em châu Phi.
Nhưng cũng không làm được lâu.
Có thể lâu dài còn phải là công nghiệp.”"Thanh Đông bận gì?" Nhâm Giác Tân tò mò.Nhậm Duy Đông: "Dự án hợp tác với chính phủ.
Trong suốt cả năm còn không kiếm được nhiều như con đã kiếm được.”Chu Bội Lan không nhịn được nói: "Người ta ổn định.
Nào giống con, tháng này kiếm được một căn nhà, tháng sau một xu cũng không có.”Nhâm Giác Tân cười cười: "Thanh Đông cũng không thiếu tiền.”Chu Bội Lan muốn nói gì, do dự một lát lại nuốt về, chuyện mấy chục năm trước, nói ra thì có ích lợi gì, chỉ khiến hai nhà sinh hiềm khích.Nhâm Y Y muốn uống nước.
Chu Bội Lan chê con bé nhiều chuyện, lải nhải xong vẫn là lấy cho cô bé.
Nhậm Y Y chờ uống xong thì nâng cằm nhỏ hỏi: "Ba có tiền hay là ba Lý Tiểu Bắc có tiền hơn?”Chu Bội Lan cảm thấy gần đây không có ai tiền hơn con trai mình: "Cha cháu.”Nhậm Duy Đông: "Anh ta làm sao có thể so sánh với cha.”Nhâm Y Y lắc đầu: "Cũng không đẹp.”Chu Bội Lan đưa ly nước cho cô bé: "Cháu có nhìn ra đâu.”"Không dễ nhìn thì là không dễ nhìn." Đứa nhỏ ùng ục uống nước, thuận tiện dùng khăn che đi khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé, tránh đi ánh mắt trắng của bà nội.Nhậm Duy Đông: "Y Y, không thể chỉ nhìn mặt.
Người ta thông minh hơn con nghĩ đó.”Hai người quay sang anh, sao còn khen tình địch.Mấy năm nay quầy hàng của Nhâm Duy Đông trải rộng, người ghen tị không ít.
Nhưng không ai dám động, nhiều nhân vật lớn và công dân nhỏ quen biết anh cũng nhìn thấy.Có người thay đổi sách lược, Nhâm Duy Đông ăn thịt anh ta uống canh.
Nhâm Duy Đông năm trước chậm rãi cắt đứt hàng hóa phía bắc, nhắm vào phía nam, người nhìn chằm chằm anh cũng quay đầu theo.
Trong đó có Lý Hữu Lương.Nhâm Duy Đông có mấy người bạn từ nhỏ, một người vốn là gỗ mục, thả ra sẽ bị người ta lừa còn giúp người ta đếm tiền, Nhậm Duy Đông để lại công ty để trông nhà.
Một người ngồi không yên, Nhâm Duy Đông bàn chuyện làm ăn sẽ dẫn theo người đó.
Còn có người nhanh nhẹn, anh mở mấy cửa hàng nhỏ, quán cà phê, sàn nhảy, đều giao cho anh ấy.Đám người Lý Hữu Lương kiếm được tiền cũng không có khả năng không tiêu xài, lúc tiêu sài sẽ nói chuyện phiếm, chuyện này truyền đến lỗ tai vị cuối cùng này.Nhậm Duy Đông: "Lúc Lý Hữu Lương vừa từ chức chỉ dám làm nhỏ.
Sau đó mấy người bạn của anh ta theo dõi con, con vừa mới cùng người ta nói chuyện một lọ một đồng, mấy người thiếu đạo đức đó đã lập tức tìm đối phương đưa ra giá chín hào một lọ.
Con nghi ngờ cũng có một phần của Lý Hữu Lương.
Không phải nể mặt Lâm Vân Hương, con đã sớm thu thập anh ta.”"Sao có thể làm ăn như thế chứ?" Nhâm Giác Tân nhíu mày, "Đây không phải là lời người ngoài lừa người mình sao?” (Ý trong câu là: Lợi người nước ngoài hại người trong nước)Nhậm Duy Đông gật đầu: "Năm trước con đi Nga ít lần, anh ta cũng đi không ít.
Nhân tiện, có vẻ như tiểu tam kia chính là phiên dịch tiếng Nga của anh ta.” Trong lòng bỗng nhiên khẽ động, Lý Hữu Lương không biết nói tiếng Anh, làm ăn với các nước Đông Nam Á tất nhiên cần phiên dịch tiếng Anh, "Con đi ra ngoài một chuyến.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...