Thảm! Quá là thảm!Tô Niệm Tinh lảo đảo, thất tha thất thểu đi trên phố ở Vịnh Đồng La, cứ thế băng qua những người đi đường như thoi đưa, cô đã ba ngày chưa ăn cơm rồi, đói đến mức đầu váng mắt hoa, toàn bộ sự vật trước mắt đều là hư ảnh.
Ngay khi cô cắm đầu ngã xuống đất, trong đầu chỉ nảy ra một suy nghĩ.
Cô là Tô Niệm Tinh tới từ năm 2023, hai mươi tám tuổi, ông nội thuộc tốp nhà giàu mới nổi đầu tiên sau khi cải cách mở rộng.
Cha cô lại càng phát huy sự nghiệp của ông nội rạng rỡ hơn, trực tiếp mở công ty đại chúng.
Đến đời của cô chỉ có một đứa con gái là cô.
Cô không có chí lớn mà trực tiếp chọn ăn không ngồi rồi, làm một cô chiêu nhà giàu chỉ biết ăn nhậu chơi bời, nếu như tháng nào tiền tiêu vặt của cô chỉ hết hai trăm nghìn tệ thì cha cô còn phải khen cô một câu tiết kiệm biết nghĩ.
Cha mẹ cô ân ái, mấy chục năm chưa từng cãi nhau một lần nào, bạn bè của cô càng là kiểu không giàu thì quý, từ nhỏ đến lớn cô trưởng thành trong hũ mật ngọt, chưa từng trải qua gió táp mưa sa gì cả.
Đại khái đến ngay cả ông trời cũng chướng mắt cô sống quá tốt mà ném cô về những năm chín mươi, để cô xuyên thành một dân nhập cư trái phép không một xu dính túi, có khả năng bị các sir trục xuất về nội địa bất cứ lúc nào và ở bất cứ nơi đâu.
Nguyên chủ này cũng tên là Tô Niệm Tinh, năm nay mới hai mươi tuổi, người Tứ Xuyên, người cha không thông qua sự đồng ý của cô ấy đã gả cho ấy cho một hộ nhà giàu mới nổi chỉ vì năm nghìn đồng tiền sính lễ.
Trong tay hộ nhà giàu mới nổi đó quả thật có tiền nhưng tuổi còn lớn hơn cả cha cô ấy mấy tuổi lận, con cái đều đã lập gia đình hết.
Nguyên chủ không chịu nhưng sức hút của năm nghìn đồng tiền sính lễ quá lớn, cha đã cưỡng chế cô ấy phải đồng ý.
Vừa vặn A Lệ đến Hương Giang làm ăn về quê, cô ấy biết được chuyện cô ta từng gặp mẹ ở Hương Giang từ trong miệng đối phương, vì thế cô ấy theo A Lệ cùng nhau vượt biên tới Hương Giang.
Bây giờ Hương Giang kiểm tra dân nhập cư trái phép quá nghiêm, bọn họ đành bơi sông qua đây, nửa đường hai người bị nước sông đánh tách ra, kỹ năng bơi của nguyên chủ không tốt bị nước dìm chết, lúc này Tô Niệm Tinh mới xuyên tới đây.
Bản năng cầu sinh kêu cô bơi đứng, đợi cô vất vả lắm mới bò được từ dưới sông lên bờ thì đã mệt đến mức thở không ra hơi.
Cô ngồi bên bờ sông sắp xếp lại suy nghĩ, theo lý mà nói thì cô nên về nhưng cô thật sự không có dũng khí bơi về, sau khi suy nghĩ cặn kẽ, cô quyết định tạm thời ở lại Hương Giang.
Một là dựa theo tâm nguyện của nguyên chủ tới Vịnh Đồng La tìm mẹ.
Hai là cô muốn kiếm ít tiền vốn ở Hương Giang, chắc chắn không thể về lại Tứ Xuyên, như vậy sẽ bị cha của nguyên chủ bán đi lần nữa.
Cô muốn giống như ông nội mình dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng.
Mà thùng vàng đầu tiên này sẽ kiếm ở Hương Giang.
Tiền lương của công nhân viên chức bình thường ở Hương Giang năm 1990 đều khoảng bốn nghìn đô la Hồng Kong, mà Thâm Quyến chỉ mới là ba, bốn trăm đồng.
Đô la Hồng Kong hiện tại còn đáng tiền hơn nhân dân tệ, tiền lương chênh mười mấy lần.
Cô chỉ cần làm công ở Hương Giang một năm là có thể về Thâm Quyến mở tiệm.
Cô không có hộ khẩu Thâm Quyến cũng chẳng sao, chỉ cần có tiền thì có thể xin làm giấy tạm trú.
Cô tính toán rất hay nhưng lý tưởng phong phú còn hiện thực lại rất tàn khốc.
Cô không biết tiếng Quảng Đông, lại không có hộ khẩu Hương Giang, ở một nơi hoàn toàn mới này, những chỗ chính quy không chịu dùng cô.
Cô chỉ có thể làm công lậu, thu nhập cực thấp, đêm tối chỉ có thể ngủ trên sàn trong tiệm, trong lúc đó lại gặp phải tên chủ tiệm háo sắc muốn quấy rối cô, cô đánh chủ tiệm một trận tê tái, ngay cả tiền lương cũng không thèm đòi, nửa đêm nửa hôm bỏ trốn mất dạng, cứ thế chạy đến Vịnh Đồng La.
Nhưng còn chưa đợi cô tìm được mẹ thì cô đã hôn mê bất tỉnh ở đầu đường rồi.
Trong lúc mê man, cô cảm giác được có người vỗ lên bả vai mình, bên tai vang lên tiếng gọi to: “Cô bé tóc hai ngoe? Cô bé tóc hai ngoe?”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...