Lâm Thư không biết bởi vì việc xuống nông thôn của mình, còn dẫn chuyện phong ba như vậy.
Nhưng mà dù có biết, cô cũng không them để ú.
Từ khi xác định chuyện xuống nông thôn, cô liền bắt đầu chuẩn bị mọi thứ cho chuyện này.
Tuy rằng cô có không gian y dược, nhưng nguyên tắc của cô luôn là có thê rkhông dùng đến thì sẽ không dùng đến.
Cô không muốn bị người khác phát hiện, liền bị chộp đi nghiên cứu.
Lâm Thư đêm đồ vật muốn mang xuống nông thôn sửa sang lại, có phiếu, chuẩn bị đi ra ngoài mua sắm những đồ vật còn thiếu.
“ Ba, làm sao vậy.
” Lâm Thư vừa mới xuống lầu, liền thấy một Lâm Kiến Quốc với một khuôn mặt sầu não.
“ Không biết là ai, muốn đem địa điểm xuống thông thôn sửa đổi, may mà Bành thúc nói với ba.
” Lâm Kiến Quốc đầy mặt tức giận mà nói: “ Đã vậy còn muốn đem địa điểm sửa đến hoang bắc.
”
Lâm thư mở to hai mắt, đầu óc nghi hoặc, cô đây là chọc đến ai.
“ Còn tốt, không có đổi thành.
” Lâm Kiến Quốc nghĩ mà may mắn.
Lâm Thư cũng nghĩ như vậy.
Hoang Bắc nơi đó không phải chỗ người bình thường có thể ở.
Tuy rằng cô có không gian, tự tin cuộc sống sẽ không quá tệ.
Nhưng nếu có thể lựa chọn, đương nhiên muốn lựa chọn địa phương tương đối thoải mái một chút.
Này cũng xem như là tâm tư của cô.
Ba ngày sau, Lâm Thư cùng người nhà ở ga tàu hỏa cáo biệt.
Ga tàu hỏa đông đúc, người đến người đi.
Đại bộ phận thanh niên trên mặt đều lộ vẻ vui mừng, bọn họ nhiệt liệt hô vang khẩu hiệu: “ Đến nông thôn, đi đến địa phương nhân dân yêu cầu,…”
Điều này thể hiện sự mong đợi của bọn họ đối với cuộc sống cống hiến nhiệt thành cho nông thôn mới.
Mà một bộ phận thanh niên khác, trên mặt còn mê mang cùng khổ sở.
Có lẽ bọn họ đối với việc sắp rời xa người thân mà khổ sở, hoặc đã nghe ngóng được điều gì đó.
Lúc này, đệ đệ Lâm Hữu gắt gao ôm lấy chân Lâm Thư, trên mặt còn treo nước mắt: “ Nhị tỷ, nhị tỷ, tỷ không cần đi, không cần đi.
” Kêu xong, loại òa khóc một trận.
Lâm Thư ngồi xổm xuống, ôm lấy cậu, nhẹ nhàng vỗ về.
Có lẽ cô cùng Lâm Hữu có duyên, cậu từ nhỏ đã thích dính lấy cô, tuổi còn nhỏ liền biết bảo vệ cô.
Giờ phút này, trong lòng Lâm Thư cũng trần nghiệp sự không nỡ, nhẹ giọng dỗ cậu: “ Ngoan, đệ ở nhà nhớ nghe lời ba mẹ, nhị tỷ rất mau sẽ trở về.
”
Lâm Thư dỗ Lâm Hữu, hướng tới Lâm Kiến Quốc cùng Lý Hồng Anh đứng một bên nói: “ Ba, Mẹ, con đi rồi, ba mẹ bảo trọng.
”
Lý Hồng Anh tiến lên giữa chặt tay Lâm Thư, giờ phút này, trong mắt cũng tràn đầy không nỡ: “ Thư Nhi, mẹ thực xin lỗi con….
Huệ Huệ nàng…”
“ Đại tỷ tối hôm qua đã cùng con cáo biệt.
” Lâm Thư nói.
Nghĩ đến Lâm Huệ tối hôm qua ôm một đống đồ vật cô ấy thích cho mình, khóe miệng Lâm Thư gợi lên một nụ cười.
Tuy rằng Lâm Huệ có chính mình tâm tư, bị chiều đến quá mức kiều khí, nhưng mà tâm địa tóm lại không xấu.
“ Được, nên lên xe lửa.
” Lâm Kiến Quốc đem tay nải đưa cho Lâm Thư, “ Phải chiếu cố chính mình thật tốt.
”
Lâm thư tiếp nhận tay nải, hướng bọn họ phất tay, xoay người đi theo dòng người bước lên xe lửa.
Tich….
.
Theo tiếng còi vang lên thật dài, xe lửa loảng xoảng cử động tiến về phía trước.
Lâm Thư ngồi ở chỗ ngồi của mình, nhìn ra ngoài cửa sổ.
Theo chuyển động của xe lửa, hình bóng quen thuộc bên ngoài cửa dần thu nhỏ lại.
Trong lòng cô ê ẩm, hốc mắt dần phiếm hồng, một hồi lâu mới bình tĩnh trở lại.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...