Thập Niên 70 Cô Vợ Nhỏ

Vào một buổi sáng.

Thẩm Kiều Kiều gần đây ăn uống rất tốt, cảm giác nôn ọe cũng giảm đi rất nhiều, cô cũng không kén ăn nữa, bữa sáng chỉ ăn một củ khoai lang luộc cũng sẽ không cảm thấy buồn nôn.

Thế nhưng, Tống Nghị vẫn lo lắng không yên, anh luộc cho cô hai quả trứng rồi nhét vào túi, xong xuôi mới cho cô đi ra ngoài.

Hai người đi đến ruộng, Tống Nghị nói: "Đợi lát nữa em đem trứng luộc ra mà ăn."

Thẩm Kiều Kiều gật đầu, vẫy vẫy tay với anh, cô ngồi dưới bóng cây nơi cô thường ngồi, lấy trứng luộc từ trong túi ra, bóc vỏ rồi cắn từng miếng nhỏ.

Thấy cô ngoan ngoãn ăn, Tống Nghị mới yên lòng vác cuốc xuống ruộng.

Trong khi Tống Nghị đã bắt tay vào làm việc, thì Trương Mạn Tuyết lúc này mới lững thững đi làm.

Cô không phải là người có thể chịu đựng gian khổ, thế nên chẳng bao lâu cô ta cũng giống như Lưu Lộ Lộ, đến cuối ngày đã không hoàn thành được công việc, thế nên công việc lại được cộng dồn vào hôm sau.

Ngày qua ngày, công việc của cô ta cộng dồn lại còn rất nhiều.

Mỗi lần ra ngoài ruộng, Trương Mạn Tuyết cảm thấy như bị đi đày vậy.

Càng làm việc vất vả, cô ta càng bất mãn với Thẩm Kiều Kiều, người có thể ngồi nghỉ ngơi trên bờ ruộng, thế nên lần nào cô ta cũng lén lút lườm nguýt hồi lâu rồi mới dừng.

Nhưng hôm nay, cô ta dường như đang có chuyện gì đó, thậm chí dù chỉ là một chút cũng không thèm nhìn Thẩm Kiều Kiều.

Thời gian trôi qua nhanh, đến giữa buổi chiều, những người chịu khó cần mẫn đã hoàn thành công việc trên cánh đồng, giờ họ đang ngồi nghỉ ngơi tại bờ ruộng vui vẻ nói chuyện, đợi Tống Đại Sơn đến tính công điểm, như vậy là họ có thể hoàn thành công việc.

Tống Nghị cầm cuốc đi đến bên cạnh Thẩm Kiều Kiều, trên người đổ rất nhiều mồ hôi, nhìn thấy Thẩm Kiều Kiều muốn đến gần lau mồ hôi cho anh, anh vội vàng lui về phía sau nói: "Em đừng tới đây."

Thẩm Kiều Kiều mờ mịt nhìn anh, nhưng vẫn dừng bước.


Tống Nghị vội nói: "Anh đổ mồ hôi rất nhiều, trên người lại bẩn, sợ làm hôi người em."

Thẩm Kiêu Kiều mỉm cười, cô đưa khăn lau cho anh, "Vậy anh tự lau đi."

Trương Mạn Tuyết khẽ cắn môi dưới, hướng ánh mắt về phía xa nhìn Đại Hổ, nhưng Đại Hổ lúc này đang cùng ai đó nói cười, nên hoàn toàn không để ý tới ánh mắt của cô ta.

Cô ta vừa ngước mắt lên, lại đúng lúc nhìn thấy Tống Nghị và Thẩm Kiều Kiều đang anh anh em em bên bờ ruộng, cô ta nắm chặt cán cuốc, rồi cuối cùng đã hạ quyết tâm.

Trương Mạn Tuyết chậm rãi đi đến bên cạnh Đại Hổ, nhìn vài người bên cạnh anh ta cô nói:, "Cái đó, tôi có chuyện muốn nói với Đại Hổ, các người có thể..."

Mấy người đàn ông nhìn nhau, vỗ nhẹ vào vai Đại Hổ, cố ý nói to: "Hiểu rồi, hiểu rồi, vậy chúng tôi đi trước, không quấy rầy hai người!"

Đại Hổ bị mọi người trêu chọc mặt lập tức đỏ bừng, nhưng do da mặt anh ta đen nên không thể nhìn rõ.

Anh ta sờ gáy sau đó lắp bắp nói: "Mạn, Mạn Tuyết em tìm anh có chuyện gì?"

Dù bị trêu chọc, nhưng Trương Mạn Tuyết lại không thấy xấu hổ chút nào.

Thay vào đó, cô ta trừng mắt nhìn bóng lưng của mấy người đàn ông, sau đó mới nhẹ nhàng nói với Đại Hổ, "Cái đó, hôm nay em chưa hoàn thành công việc của mình, anh có thể giúp em được không..."

Đại Hổ liếc nhìn Tống Nghị ở phía xa, nhớ tới lời của anh đã nói với mình trước đây, liền do dự từ chối: "Cái này..."

Trái tim Trương Mạn Tuyết chìm xuống, hai mắt lập tức đỏ lên, cô nắm lấy cánh tay Đại Hổ cầu xin: "Anh Đại Hổ, làm ơn, nhiệm vụ ngày hôm nay của em thật sự không thể hoàn thành, đến lúc đó em nhất định sẽ bị đại đội trưởng mắng. Có khi còn không có công điểm để đổi lấy khẩu phần ăn."

Nhìn người phụ nữ mình thích đang khóc trước mặt, Đại Hổ thực sự không đành lòng, anh cầm cuốc lên nói: "Được rồi, được rồi."

Nói xong, anh ta đi về phía mảnh ruộng Trương Mạn Tuyết được giao.

Trương Mạn Tuyết trong lòng vui mừng, chờ đến khi Đại Hổ bắt đầu làm việc, cô ta mới chậm rãi đi đến chỗ Thẩm Kiều Kiều, dùng tay làm quạt phe phẩy.


"Ôi, thời tiết nóng quá. May mà có người giúp đỡ, nếu không hôm nay tôi sẽ bị bong hai lớp da mất."

Có gì đó không ổn?

Thẩm Kiều Kiều khó hiểu liếc cô ta một cái.

Tưởng là Thẩm Kiều Kiều khó chịu, Trương Mạn Tuyết càng ngẩng đầu dương dương đắc ý, lấy tay quạt càng mạnh hơn.

Tống Nghị nhíu mày nghĩ, Trương Mạn Tuyết không phải là chưa làm xong việc sao, lúc này cô ta làm sao có thời gian rảnh đi làm phiền Kiều Kiều?

Anh quay lại nhìn ruộng, liền nhíu mày, lông mày hai bên gần như chạm vào nhau.

Đại Hổ như con trâu già đang làm việc vất vả trên phần ruộng của Trương Mạn Tuyết.

Tên đầu đất này!

Tống Nghị cau mày nhìn một lúc, sau đó đi đến bên cạnh Đại Hổ, vỗ mạnh đầu anh ta, "Không phải tôi đã bảo anh ít tiếp xúc với Trương Mãn Tuyết rồi sao?"

Đại Hổ sờ gáy, cười toe toét: "Anh, em nghe lời anh, nhưng khi có một cô gái đến cầu xin em giúp đỡ, cô ấy trông rất đáng thương, nên em không thể cự tuyệt cô ấy được."

Tống Nghị: "Cậu làm sao vậy? có việc gì phải ngại, nếu cậu còn như vậy nữa tôi sẽ nói lại với mẹ cậu."

Mẹ của Đại Hổ là người cương quyết phản đối việc Đại Hổ kết giao với những nữ thanh niên trí thức giống như yêu tinh, có tác phong không chuẩn mực.

"Đừng, đừng, đừng." Đại Hổ cuống quýt xua tay, cười nói: "Anh nhìn xem, ruộng này em đã cuốc được một nửa rồi. Em hứa, đây là lần cuối cùng!"

Thấy anh ta thề chắc chắn, Tống Nghị mới nói: "Thôi được."


Lại vỗ thêm một cái vào đầu anh ta, "Đã nói đây là lần cuối, nếu lần sau mà tôi còn phát hiện ra thì, hừ hừ..."

Đại Hổ vội vàng đẩy anh về phía bờ ruộng lúc anh tới: "Yên tâm, yên tâm, đứng ở đây nắng lắm, anh mau đi ra dưới gốc cây nghỉ ngơi đi, em cuốc một lát là xong."

Tống Nghị lúc này mới rời đi.

Chạng vạng tối, Tống Đại Sơn đến chấm công điểm.

Ông đi đến thửa ruộng giao cho Trương Mạn Tuyết, nhìn một cái đã thấy ruộng của cô ta đã cày cuốc xong.

Tống Đại Sơn lần đầu tiên khen ngợi Trương Mạn Tuyết: "Ừm, hôm nay cô làm việc chăm chỉ, không tệ. Lần sau tiếp tục phát huy."

Trương Mạn Tuyết mỉm cười, lớn tiếng đáp: "Vâng! Đại đội trưởng."

Tống Đại Sơn lại đi đến bên cạnh Lưu Lộ Lộ, lông mày nhíu chặt, "Đồng chí Lưu Lộ Lộ, không phải tôi đã nói với đồng chí rồi sao. Đã làm việc lâu như vậy rồi, mà tại sao càng làm lại càng ít đi?"

Càng nói càng tức giận, Tống Đại Sơn cầm bút ghi lên sổ chấm công điểm: "Hôm nay ghi cô không công điểm, để lần sau cho cô nhớ."

"Vâng, đại đội trưởng." Lưu Lộ Lộ ỉu xìu đáp.

Thế nhưng chỉ trong chốc lát, cô ta đã lấy lại tinh thần.

Phần ruộng của Thẩm Kiều Kiều chính là do Tống Nghị cuốc.

Hôm nay cũng vậy, Trương Mạn Tuyết có thể cày cuốc xong, cũng là nhờ có Đại Hổ giúp đỡ.

Cả hai người này đều dựa vào đàn ông, vậy tại sao cô ta lại không thể?

Càng nghĩ cô ta càng hưng phấn, cô ta nhìn về phía mấy thành viên trong công xã có tình cảm với cô, liền âm thầm cân nhắc lựa chọn.

Sau khi chấm xong công điểm, Tống Nghị cùng Thẩm Kiều Kiều trở về nhà, hai người ăn tối xong, đang chuẩn bị dọn bát đĩa thì có tiếng gõ cửa.

Tống Nghị đi mở cửa: "Ai vậy?"

Cửa vừa mở, thấy Đại Hổ đã đứng ở bên ngoài, sờ sờ gáy, vẻ mặt xấu hổ: "Là em."


"Sao cậu lại tới đây, đã ăn cơm chưa, hay để tôi nướng cho cậu cái bánh bột ngô?"

Đại Hổ bước vào cửa, nghe Tống Nghị nói, vội vàng xua tay nói: "Không cần, không cần, em ăn xong rồi mới tới đây, lần này em đến tìm anh chủ yếu là muốn..."

Tống Nghị: "Có gì thì cứ nói, cứ ấp a ấp úng."

Đại Hổ mặt xấu hổ: "Em tới đây muốn tìm anh mượn tiền."

Tống Nghị đồng ý nói: "Được, muốn mượn bao nhiêu?"

Đại Hổ cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm nói: "Cho em mượn ba đồng."

Đại Hổ là người tiêu hoang, lần trước vào huyện thành bán đồ, có lẽ anh ta đã tiêu hết tiền, nếu không thì là mẹ anh ta cất đi, nên nhất thời có việc gấp cần đến tiền, thế nên nghĩ anh ta vay tiền là chuyện bình thường.

Tống Nghị không nghĩ nhiều, anh đi vào nhà lấy ba đồng đưa cho anh ta, thuận miệng hỏi: "Cần mua cái gì à?"

"Mua... ừm..." Đại Hổ ấp úng, không nói rõ được là mình đang muốn mua gì.

Nhìn thấy bộ dạng anh ta như vậy, Tống Nghị liền nhét tiền vào túi, "Nếu cậu không nói rõ được, thì tôi không cho mượn."

Nói xong, anh nhớ ra điều gì, khoanh tay trước ngực hỏi: "Có phải ba đồng này cậu dùng để mua đồ cho Trương Mạn Tuyết phải không?"

Bị đoán đúng, Đại Hổ cũng không che dấu: "Em đã nói với Mạn Tuyết là về sau em không thể giúp cô ấy làm việc, nên cô ấy liền mở hai bàn tay ra cho em xem. Em thấy cả hai bàn tay đều có vết phồng rộp, cô ấy đã cầu xin em mua cho cô ấy một lọ dầu ngao, nhìn cô ấy đáng thương nên em đã đồng ý."

Dầu ngao? Để xoa vết phồng?

Tống Nghị không còn kiên nhẫn để nghe, liền đẩy Đại Hổ ra khỏi nhà, "Cậu cũng đừng mua cái gì mà dầu ngao, tôi thấy cậu nhìn gần giống con ngao rồi đấy."

Nói xong, anh cũng không để ý đến tiếng kêu gào của Đại Hổ ngoài cửa, mà còn nói thêm một câu: "Nếu sau này ở trước mặt tôi mà còn nhắc đến một câu Trương Mạn Tuyết, thì tôi liền đuổi cậu ra ngoài."

(từ giờ mình để Đại Hổ xưng hô là em. Trước mình cứ nghĩ hai người bằng tuổi nên để anh – tôi)

Các bạn cũng có thể nghe truyện tại đây và đừng quên nhấn like, đăng ký kênh cho mình nhé. cảm ơn các bạn nhiều nhiều.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui