“Ăn no chưa? Ăn no rồi thì trở về phòng.” Chu Tú Tú vỗ hai đứa nhỏ ngoan ngoãn đang ngồi một bên.Tiểu Niên và Tiểu Uyển giẫm chân một cái, từ trên chiếc ghế cũ nhảy xuống, đi theo phía sau cô, chậm rãi trở về phòng.Nhìn bóng lưng của bọn họ, Đổng Hòa Bình cúi đầu suy nghĩ.Đây cũng không phải một người tầm thường, để ở nhà không tốt.“Trong thôn còn có nhà tranh, em đi tìm bí thư chi bộ của thôn xin, có lẽ ông ta sẽ phê chuẩn!” Đổng Hòa Bình ở sau lưng cô vội vàng nói.…Lấy thân phận mới này vượt qua ngày đầu tiên, quả thực là kỳ diệu đến mức không làm cho người nào có thể hình dung được.Chu Tú Tú cho rằng bản thân mình khẳng định không ngủ được, cũng không ngờ trong lúc mơ mơ màng màng, cô đã nhanh chóng chìm vào mộng đẹp.Sáng sớm ngày hôm sau, Chu Tú Tú bị ánh nắng gay gắt xuyên qua tấm rèm cỏ làm tỉnh lại, cô chậm rãi xoay người, xác định mình trở về không được.Hai đứa nhỏ bên cạnh vẫn còn đang ngủ say.Bình thường lúc nguyên chủ làm việc, hai đứa nhỏ đều là do Trương Liên Hoa chăm sóc.
Nói là chăm sóc, thật ra thời đại này ở nông thôn đều là nuôi thả lớn lên, cũng không cần quan tâm nhiều, hơn nữa Tiểu Niên và Tiểu Uyển rất ngoan ngoãn, cho ăn là lớn, Chu Tú Tú cũng không bận tâm lắm.Nếu sau này sinh sống ở nơi này, cô không thể làm người đặc biệt.Chu Tú Tú dự định ra công xã tập hợp trước, lúc có cơ hội còn phải hỏi bí thư chi bộ của thôn, xem có xin được nhà tranh không.Cô xuống giường, tự mình chọn quần áo.Mặc quần áo tử tế, cô múc nước rửa mặt, khi chuẩn bị đi làm việc, bước chân dừng một chút.Trên bàn vuông bày một cái gương soi mặt màu đỏ, cô sững sờ, theo bản năng đưa tay cầm lấy gương.Từ nhỏ đến lớn, Chu Tú Tú cũng không phải là một cô gái xinh đẹp, thậm chí có thể nói là bị sắc đẹp của cô kìm hãm.
Lúc trước nếu không phải bởi vì bề ngoài xấu xí của cô, trong thời đại của dòng chảy thay đổi hiện nay, cô không thể không để mặt mộc trước ống kính.Sống hơn hai mươi năm, cô đã nên thông suốt từ lâu, nhưng lúc này nhìn trong gương, vẫn là sợ hết hồn.Trong cốt truyện miêu tả vẻ bề ngoài của nguyên chủ, chưa bao giờ tiếc rẻ lời ca ngợi, đẹp đẽ quyến rũ kiều diễm làm rung động lòng người, tác giả đem những lời này hình dung lên trên người nữ chính, cảm giác thật đặc biệt chân thực.Thời điểm đọc cốt truyện, cô còn cảm thấy quá khoa trương, làm gì có người sẽ đẹp như vậy, nhưng bây giờ nhìn vào gương, cô đã thật sự tin tưởng.Nguyên chủ có một khuôn mặt hình trái xoan.Da dẻ cô ấy trắng nõn, một đôi mắt hạnh nhìn như tức giận cùng vui vẻ, lộ ra sống mũi cao xinh đẹp, lại khéo léo thanh tú, môi không dày, khóe môi hơi giương lên, hiện ra một người đáng yêu mạnh mẽ.Chu Tú Tú nghiêng đầu, người trong gương cũng nghiêng đầu, cô nhíu mày, lông mày của người trong gương cũng hơi hất lên.
Cô trong gương, mặc kệ làm vẻ mặt ra sao, đều là làm cho người ta ưa thích.Thật không nghĩ tới, cô xuyên không lại thành một mỹ nhân xinh đẹp!Trong lòng Chu Tú Tú nhất thời đắc ý, mở cửa phòng đi làm việc, chạy như bay.Thôn Thứu Sơn không nhỏ, Chu Tú Tú đi chưa được vài bước, liền nghe thấy tiếng huýt gió nhiều lần.Đây là tiếng còi tập hợp của đội trưởng đội sản xuất.Đám người phía sau đều tăng nhanh bước chân, Chu Tú Tú cũng không dám chậm trễ, tăng nhanh tốc độ chạy.Khi đoàn quân đông đảo kéo đến phía dưới gốc cây cổ thụ ở ngã tư đầu làng, mọi người đã xếp thành đội.
Một người phụ nữ tóc ngắn thấy Chu Tú Tú, bước từng bước chạy tới: “Tú cũng tới làm rồi hả? Không phải nói cùng ông Trần ở thôn sát vách thảo luận chuyện gia đình sao? Sao không nhân cơ hội đi nhìn nhau mấy cái!”Chu Tú Tú không nhịn được lườm bà ấy.Cái thím này, nói chuyện thật linh tinh.Đang chuẩn bị nói, cô thấy người đi tới cách đó không xa, dáng vẻ như người có năng lực nói chuyện.“Thím à, bà nói như vậy là không đúng rồi.
Tôi ở nhà nghỉ ngơi mấy ngày là vì cái gì, bà còn không rõ ràng sao? Đại đội trưởng thương cảm cho nhà chúng tôi, cho mấy ngày nghỉ ngơi, sao bà lại ở chỗ này nói mấy lời chua xót?” Chu Tú Tú lộ ra vẻ mặt bi thương.“Tôi là một người phụ nữ mang theo hai đứa con không dễ dàng gì, trong thôn lại có nhiều lời đàm tiếu như vậy, một người một ngụm nước bọt đều có thể làm tôi chết đuối, thím à xin hãy thương xót tôi đi.”Thím Thôi bị lời này của Chu Tú Tú làm nghẹn, rõ ràng hôm qua có người thấy cô cùng ông bà mai mối gặp mặt, vào lúc này giả bộ đáng thương cái gì?.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...