Đến ga xe lửa.
Rất nhiều thanh niên tri thức đã tụ tập ở sân ga, không ít người đeo hoa đỏ thẫm trước ngực.
Người của văn phòng thanh niên tri thức nhìn thấy Nguyễn Dao, vội vàng vẫy tay với cô: "Đồng chí Nguyễn, bên này.
"Vừa hô lên thì có nhiều cặp mắt lập tức đổ dồn về cô.
Trong đó có ánh mắt của một nữ sinh có hơi nghi hoặc cùng với kinh ngạc, còn có phần khinh thường, còn phong phú hơn so với ánh mắt của tổng tài.
Nguyễn Dao không để ý tới người kia, trực tiếp bước ngang người cô ta: "Thật sự rất cảm ơn mọi người đã giúp tôi mang đồ đến đây.
"Văn phòng thanh niên tri thức không chỉ cho cô gửi đồ, mà còn giúp cô mang đồ đến ga xe lửa, giúp cô tiết kiệm được rất nhiều thời gian và công sức.
Chủ nhiệm Lý nhìn cô một mình đi tới, vỗ vỗ bả vai cô nói: "Sau này nếu có gì cần mọi người giúp đỡ cứ việc nói, văn phòng thanh niên tri thức chính là nhà mẹ đẻ của cô.
"Những người khác gật đầu theo, trong lòng họ cũng cảm thấy Nguyễn gia không đáng tin cậy.
Nguyễn Dao thấy ấm áp trong lòng: "Người ta nói trong lòng mẹ con là báu vật, sau này tôi cũng có người nhà mẹ đẻ rồi.
"Những thanh niên tri thức khác thấy quan hệ giữa cô và văn phòng thanh niên tri thức tốt như vậy, ánh mắt nhìn cô càng nhiều thêm.
Nửa tiếng sau, tiếng còi xe lửa từ xa đến gần.
Mọi người không lưu luyến tạm biệt nữa, vội vàng cầm hành lý lên rồi đi về phía trung tâm nhà ga.
Sau khi lên xe lửa, Nguyễn Dao vẫy tay chào nhóm người chủ nhiệm Lý từ cửa sổ: "Cảm ơn mọi người, tôi sẽ báo đáp Tổ quốc thật tốt.
"Người của văn phòng thanh niên tri thức vẫn lưu luyến không rời: "Chăm sóc bản thân thật tốt.
""Được.
"Xe lửa tỏa ra khói trắng dày đặc, làm nổi bật lên bầu trời xanh vô tận, xe lửa từ từ lăn bánh.
Tạm biệt, thủ đô.
Cùng với Nguyễn gia hèn hạ, rác rưởi.
**Những năm này chỗ ngồi không có số, để có thể giúp đỡ lẫn nhau, thanh niên tri thức bọn họ đều tìm giường nằm kề nhau.
Trong nhóm thanh niên tri thức đi biên giới này, có học sinh, cũng có những người đã đi làm, nhưng tất cả đều là những người trẻ tuổi.
Lớn tuổi nhất cũng mới 27, 28 tuổi, nhỏ nhất là học sinh tốt nghiệp trung học 16, 17 tuổi.
Bởi vì tất cả đều tình nguyện đi biên giới, ngay cả khi biết tương lai khó khăn, môi trường khắc nghiệt, nhưng đa số mọi người đều tràn đầy tinh thần và đầy kỳ vọng cho tương lai.
Năm này hầu hết mọi người tương đối chất phác, cũng đều là những người trẻ tuổi nên mọi người ở cùng nhau khá hòa hợp.
Nguyễn Dao lấy hạt dưa và đậu phộng đã mua từ trong túi hành lý ra: "Tôi là Nguyễn Dao, Nguyễn là chữ Nguyên có tai*, Dao trong dân tộc Dao, đây là đồ tôi mua, mọi người cùng nhau ăn đi.
"*Đã giải thích trong chap 4.
Mọi người thấy cô hào phóng chia sẻ đồ ăn như thế thì không khỏi có ấn tượng rất tốt với cô, nhưng những năm này thiếu thốn vật chất, nhất là thiếu thức ăn, ai cũng ngại ăn đồ của người khác.
Nguyễn Dao thấy không có ai đi lên lấy đồ, lập tức vơ lấy một nắm hạt dưa và đậu phộng chia cho mọi người: "Có người nói rằng, tất cả những lần gặp gỡ đều là một loại duyên phận.
Mà chúng ta không chỉ gặp nhau, sau này còn phải làm đồng chí cách mạng ở biên giới, cùng nhau phấn đấu vì Tổ quốc, đây là duyên phận mấy trăm năm mới tu luyện được, mọi người đừng khách sáo, mau ăn đi.
"Mọi người thấy cô nhiệt tình như vậy thì không từ chối nữa.
"Cảm ơn đồng chí Nguyễn.
""À này, đồng chí Nguyễn, lúc tới ga tôi thấy hình như cô rất thân thiết với người của văn phòng thanh niên tri thức, bọn họ là người thân của cô sao?"Nguyễn Dao cười nói: "Không phải là người thân, nhưng bọn họ đối xử với tôi rất tốt, còn bảo tôi coi văn phòng thanh niên tri thức như nhà mẹ đẻ.
"Mọi người nghe vậy đều rất hâm mộ, nụ cười đối với Nguyễn Dao lại càng thêm rực rỡ.
Lúc Nguyễn Dao chia đồ ăn đến trước mặt một nữ sinh, nữ sinh kia dùng lỗ mũi hừ lạnh nói: "Tôi không ăn.
""Ồ.
" Không ăn thì thôi.
Nguyễn Dao trực tiếp lướt qua cô ta, đi tới người đàn ông tiếp theo.
"…"Thẩm Văn Thiến trừng mắt nhìn bóng lưng Nguyễn Dao, miệng cũng sắp thở không ra hơi.
Chia đồ ăn xong, Nguyễn Dao lại nói: "Hay là mọi người tự giới thiệu mình đi, sau này cũng dễ ở chung hơn.
"Nói xong cô còn lấy quyển sổ từ trong túi hành lý ra, để mọi người giới thiệu qua rồi thuận tiện viết tên và thông tin liên lạc của bản thân vào sổ.
Bắt người tay ngắn, cắn người miệng mềm.
**Có qua có lại, nếu đã nhận được lợi ích từ người khác, bạn sẽ xấu hổ khi từ chối yêu cầu của người ta.
Mọi người đã ăn đồ ăn của Nguyễn Dao, đương nhiên cũng ngại từ chối đề nghị của cô.
Chưa kể, biết nhau cũng là một điều tốt, sau này mọi người cũng có thể chăm sóc và giúp đỡ lẫn nhau.
Vì vậy, tất cả mọi người đều viết thông tin liên lạc vào cuốn sổ, chỉ trừ một người, đó là Thẩm Văn Thiến.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...