[Thập Nhị Yêu Tinh Hệ Liệt] Mã Đáo Thành Công

Ngày hôm sau xa đội vẫn tiếp tục đi theo hành trình, chỉ là trong đoàn người thiếu mất một Nộn Thảo. Những người đi cùng đều là tâm phúc của Nam Cung Thừa Phong, đều đã biết chuyện Nộn Thảo là mã yêu, biết hôm nay chủ tử tâm tình khó chịu, cả đám đều câm như hến, thầm nghĩ chủ nhân bắt nhạn cả đời lại bị nhạn mổ trúng mắt, để một mã yêu trà trộn trong phủ mấy ngày mà không phát giác, nếu truyền ra ngoài còn đâu mặt mũi của Hỏa nhãn kim tinh a, mọi người ai cũng hiểu rõ, những ngày này là tuyệt đối không được cười.

Nguyên do là vì Nam Cung Thừa Phong tuy là con nhà danh gia, đối với ngựa lại rất dụng tâm, được thế nhân xưng là Bá Nhạc, nhưng hắn thấy vẫn chưa đủ, từng trong một lúc say rượu nói: “Bá Nhạc làm sao so được với mắt nhìn ngựa của bản vương, ta đây là Hỏa nhãn kim tinh mới đúng.” Từ đó về sau danh hào Hỏa nhãn kim tinh bắt đầu được dùng, hắn cũng vô cùng mặt dày mà hết sức tán thành. Nếu chuyện hắn bị mã yêu đùa giỡn thực sự truyền ra, chỉ sợ khiến không ít người cười tới rụng răng luôn.

Ngày đến Bình thành, Nam Cung Thừa Phong vẫn là rầu rĩ như cũ, nghĩ thầm: thực sự là quá kì lạ rồi, tâm tình sao lại vẫn không thay đổi chứ? Bất quá chỉ là một mã yêu mà thôi, hẳn không có khả năng làm hắn động chân tình đâu. Không được không được, còn tiếp tục như vậy, ngay cả Nguyệt Nha Nhi cũng sẽ công khai chê cười ta.

Ở trong phòng đi lòng vòng nghĩ tới nghĩ lui, bỗng nhiên linh cơ khẽ động, thầm nghĩ, đúng rồi, ta đã nhiều ngày trong mắt chỉ có Nộn Thảo, lại không nhớ trên đời mỹ nhân đâu chỉ nghìn vạn người, Bình Thành vốn là nơi cẩm tú phồn hoa cảnh sắc tươi đẹp, không ít kỹ viện có tiếng, nghe nói có thể sánh được với kỹ nghiệp của Giang Nam Tần Hoài, hôm nay tới đây rồi, sao không đi tìm mấy mỹ nhân, hảo hảo khoái hoạt chứ.

Tâm động không bằng hành động, Nam Cung Thừa Phong từ trước đến nay đều là người mạnh mẽ vang dội, lập tức cầm theo hơn mười tờ ngân phiếu, lại phân phó Nguyệt Nha Nhi ôm theo một đống ngân lượng cùng vàng lá, nghênh ngang ra khỏi khách sạn. Hắn vốn là người sinh hoạt xa xỉ thích khoe khoang, cho nên xuất môn luôn mang theo rất nhiều vàng bạc ngân phiếu, dù sao thì võ công của hắn cũng rất cao, ven đường lại có thể tùy ý điều động binh lính, cho nên cũng không sợ bị đạo chích đánh cướp.

Chúng người hầu thấy chủ nhân hăng hái xuất môn, trên mặt không còn vẻ suy sụp của mấy ngày trước, liền không khỏi đều yên lòng, không như mấy ngày trước đây, ai cũng cẩn thận kiềm chế không dám thở mạnh, cũng tự đi khoái hoạt thôi.

Chỉ có Nguyệt Nha Nhi, vì Nộn Thảo đã đi mất, cho nên hắn lần thứ hai quang vinh thăng chức làm thiếp thân tiểu tư, theo Nam Cung Thừa Phong vào kỹ viện, thầm than mình đúng là mệnh khổ, nhưng cũng có tâm tư khác, chỉ chờ Nam Cung Thừa Phong tìm được người vừa ý rồi, hắn cũng sẽ đi khoái hoạt.

Hai người đi đến Tiêu Hồn Viện nổi danh nhất trong Bình Thành, Tiêu Hồ Viện là chính là nơi nổi tiếng trong thiên hạ, tú bà của nơi này đã từng khoe khoang rằng: cô nương cùng tiểu quan trong viện đều là tuyệt sắc, dù là loại khách nhân khó tính đến đâu, đã đến đây đều có thể tiêu hồn dù là nam tử nổi danh lãnh khốc—— sát thủ cốc chủ Hướng Thiên Nhai, tới đây rồi cũng bảo đảm hắn cốt nhuyền cân tô[xương mềm thịt yếu], từ đó về sau sẽ say hương mỹ nhân đến mức làm trò cười cho thiên hạ. Đương nhiên, Hướng Thiên Nhai sẽ không vì một câu này mà chạy đến đây chứng thữ, cho nên, một câu nói khoác đó thực sự là thổi phồng hay sự thật thì không ai biết.

Có điều Nguyệt Nha Nhi lúc này khẳng định tú bà là nói khoác, cũng không phải vì hắn không hài lòng các cô nương trong Tiêu Hồn Viện, trên thực tế, ngay từ thời khắc hắn bước qua cửa, hai mắt đã trợn tròn, đông nhìn một cô nương, cực mỹ, tây nhìn một cô nương, cực mỹ, bắc nhìn một cô nương, vẫn cực mỹ, nam nhìn một cô nương… nga, nơi đó không có cô nương, chỉ có hai cánh cửa.

Dù sao thì, nói tóm lại, nam nữ trong Tiêu Hồn Viện, một người một người đều là cực mỹ, ngay cả đám nha đầu bưng trà rót nước cũng là mỹ sắc thượng thừa, lại càng không cần nói tới những hoa khôi ngồi yên trong phòng chờ vương tôn công tử ghé thăm, bởi vậy ngay từ đầu Nguyệt Nha Nhi là tuyệt đối không cho rằng tú bà nói khoác.

Thế nhưng đợi đến khi thấy sắc mặt cùng nhãn thần Nam Cung Thừa Phong, hắn liền biết là mình nói quá sớm rồi, đây không phải nhãn thần dùng để nhìn cô nương a, nhãn thần lúc nhìn ngựa so với cái này còn nhiệt tình hơn.

Nguyệt Nha Nhi thập phần buồn bực, tâm nói gia sao cứ không chọn, bị Liễu Hạ Huệ bám vào người rồi sao, không phải trước đó đã lăn hết một vòng đám phấn son dưới lầu, rồi mới lên đây điểm mặt hoa khôi sao?


Nam Cung Thừa Phong từ lúc bước vào đại môn kỹ viện, đã bị mùi son phấn nồng nặc xông cho chết khiếp, tức giận đến trong lòng đem tú bà không biết thưởng thức kia ra mắng một trận như tưới máu chó.

Trời xanh chứng giám, trên thực tế mùi son phấn trong Tiêu Hồn Viện cũng không quá nồng, tú bà bỏ ra không ít tiền, son phấn bọn nha hoàn cùng các cô nương dùng đều là hàng tốt, cho nên trong đại sảnh hương khí là vừa đủ huân cho khách nhân say.

Nói đi nói lại là vì Nam Cung Thừa Phong đem mùi son phấn ở đây so sánh với mùi hương trên người Nộn Thảo. Nộn Thảo là mã yêu, không như hồ tinh đa vị cũng không giống xà tinh yêu mị, trên người hắn ngoài mùi cỏ xanh nhè nhẹ cũng không có gì khác, Nam Cung Thừa Phong lấy hắn làm tiêu chuẩn, hương khí trong viện còn có thể vào mũi hắn được sao?

Tú bà hai mắt tinh tường, vừa thấy Nam Cung Thừa Phong quý khí bức người lập tức sải bước hoa lướt như hồ điệp chân không chạm đất đến đón, mở miệng một câu “Công tử… ” còn chưa nói xong, Nam Cung Thừa Phong đã nhíu mày, trực tiếp đưa ra hai tấm ngân phiếu một nghìn lượng, nhíu mày nói: “Im miệng, ta muốn phòng chữ thiên, gọi hết hoa khôi mỹ nhân đến.”

“Ai nha công tử, chúng ta cũng không phải khách sạn, làm sao có phòng chữ thiên, ai nha công tử…”, không đợi tú bà nói xong, Nam Cung Thừa Phong đã tự mình lên lầu.

Tú bà thấy vị công tử này kiêu ngạo khinh người, càng thêm không dám chậm trễ, kêu đến một nha đầu tên Thu Hương, dẫn bọn họ đến tiểu trúc Phù Dung, sau đó tự mình đi hối thúc mấy hoa khôi đang trang điểm trong phòng, dặn các nàng nhất định phải hảo hảo bắt cho được tâm con dê béo này. Hai tờ ngân phiếu một nghìn lượng đã lấy ra, vô luận hoa khôi có bao nhiêu thanh cao cũng đều có chút đổi sắc, sau đó động tác trang điểm cũng nhanh hơn rất nhiều.

Nguyệt Nha Nhi đứng phía sau Nam Cung Thừa Phong, hai mắt trông mong nhìn hắn, nghĩ thầm: gia a, ngươi tuyển nhanh lên một chút đi, chờ ngươi tuyển xong, ta cũng phải đi khoái hoạt rồi.

Đang nghĩ ngợi, chợt nghe ngoài cửa có một thanh âm êm tai nói: “Là vị nào xuất thủ hào phóng như vậy, nghe nói dung mạo vô song quý khí bức người, làm Lan Hiên cũng đến mở mang một chút.”. Theo lời nói, một mỹ nhân duyên dáng dịu dàng uyển chuyển đi vào.

Mỹ nhân này mỹ đến thế nào cũng không cần nói ra, chỉ cần nhìn nước bọt bên mép Nguyệt Nha Nhi là cũng biết rồi.

Nam Cung Thừa Phong lại không chút động tĩnh, vẫn cúi đầu uống trà, chỉ miễn cưỡng ngước nhìn thoáng một cái. Vừa liếc mắt, lại phiền chán cúi đầu, lạnh lùng nói: “Đổi người khác.”

Mẹ nó, vừa nhìn đã thấy chướng mắt, toàn thân không có một chỗ giống Nộn Thảo, người như vậy cũng có lá gan làm hoa khôi? Hắn trong lòng oán thầm, trong chén trà hiện ra khuôn mặt tươi cười trong trẻo nhẹ nhàng của Nộn Thảo, hai mắt mở to vô tội nhìn hắn, khiến hắn không khỏi một trận rung động.

Còn đang nhập thần thì, chợt thấy Nguyệt Nha Nhi chọc chọc mình, thấp giọng nói: “Gia, người thứ hai tới.”


Hắn ngước mắt tỉ mỉ nhìn hai lần: con bà nó, hai mắt có thể miễn cưỡng gọi là giống Nộn Thảo, thế nhưng nhãn thần sao lại đáng sợ như vậy, chỗ nào có trong suốt ngây thơ như Nộn Thảo, cái gọi là mỹ nhân chính là băng thanh ngọc khiết, người này vừa nhìn liền thấy toàn thân đầy mùi tiền, vậy cũng dám xưng mỹ nhân? Hắn lạnh lùng phun ra một câu: “Bất hảo, đổi người khác.”

Vì vậy, các hoa khôi một người lại đổi một người, chỉ khiến Nguyệt Nha Nhi nôn nóng sốt ruột.

Ánh mắt gia hôm nay sao lại khó khăn như vậy, nếu là ngày thường, thấy người thứ nhất là đã lăn lên giường rồi, làm hại hắn cũng chỉ có thể dính khô ở chỗ này, ô ô ô, mỹ nhân nhìn cho đã mắt lại không ăn được, đây là chuyện dằn vặt cỡ nào a.

Nguyệt Nha Nhi sốt ruột, tú bà so với hắn còn sốt ruột hơn, giương mắt nhìn mấy hoa khôi đắc ý nhất đều bị đuổi ra, sắc mặt tú bà càng ngày càng tái, Tiêu Hồn Viện từ khi thành lập tới nay, chưa từng gặp phải loại chuyện tình này. Khách nhân này chẳng lẽ là muốn đến sinh sự? Cũng không đúng, trước đây cũng đã có khách nhân đến sinh sự, không phải cuối cùng sẽ nổi điên đập phá sao? Người kia hết lần này tới lần khác bất vi sở động, thật là sốt ruột chết người đi được.

“Công tử, đây chính là vị hoa khôi cuối cùng của bản viện rồi, nếu ngươi còn chưa hài lòng, bản viện cũng thật sự vô năng, hầu không được Đại Bồ tát ngươi, cũng chỉ có thể mời ngươi đến nơi khác khoái hoạt.” Tú bà trong lòng hung hăng đắc ý, đem ra quân bài bản thân hài lòng nhất, nàng đối với lần này rất có tự tin, Thiên Dữ đã đoạt giải đệ nhất trong lần thi hoa khôi ở Giang Nam, cho dù là Đương kim Hoàng thượng đích thân tới, không chừng cũng sẽ quỳ gối dưới váy nàng.

Chỉ có điều, tú bà triệt để thất vọng rồi, Nam Cung Thừa Phong tỉ mỉ quan sát Thiên Dữ ba lượt, cuối cùng tức giận quăng chén trà, oán hận nói: “Nửa điểm tư sắc cũng không có, còn dám xưng hoa khôi, đi ra ngoài, đều đi ra ngoài, bản công tử đêm nay không cần người hầu hạ nữa, các ngươi đều đi ra ngoài.”

Thiên Dữ vốn là tâm cao khí ngạo, bằng lòng dời bước đến đây là đã hạ mình. Lúc này làm sao chịu được loại vũ nhục này, bởi vậy ngẩng cao đầu, nhìn về phía Nguyệt Nha Nhi lạnh lùng nói: “Quý phó vốn không nên dẫn chủ nhân ngài đến đây, tiểu nữ xem ra, nơi thích hợp nhất với hắn là thâm sơn cùng cốc, nơi đó có thể xuất hiện hồ ly thành tinh, chính là mị vật đẹp nhất thiên hạ, bởi vì chỉ có hồ ly tinh mới có khả năng làm hắn thỏa mãn.” Nói xong, phất phất phơ phơ ra cửa, vẫn là một bộ tư thái cao nhã uyển chuyển động lòng người.

Nguyệt Nha Nhi nhíu mày suy nghĩ một lát, thì thào lẩm bẩm: “Ân? yêu tinh sao? Yêu tinh thật ra ta đã gặp qua, tuy rằng chưa thấy hồ ly tinh, nhưng mã yêu cũng là yêu tinh mà, Nộn Thảo đâu có giống như nàng nói, đúng là cực kì xinh đẹp, nhưng hắn thật thà mộc mạc, đâu có vẻ mị hoặc a, không đúng không đúng, lời này nói sai rồi.”

Hắn chỉ là lẩm bẩm, cũng không ngờ vang lên một tiếng “Xoảng”, không khỏi lại càng hoảng sợ, nhìn lại, thì ra là chén rượu trong tay Nam Cung Thừa Phong rơi xuống mặt đất.

Chỉ thấy hắn nhìn chằm chằm chén rượu vỡ, sau lại vươn tay, chậm rãi nhặt lên, chầm chậm chà lau, trong miệng thì thào tự nói, chỉ là nghe không rõ lắm, lắng tai nghe kĩ, thì ra nói đi nói lại đều là hai chữ “Nộn Thảo”.

Nguyệt Nha Nhi bị hù đến nhảy dựng một cái, trợn mắt nhìn chằm chằm chủ tử nhà mình, thấp giọng nói: “Không, không phải chứ gia? Ngươi… ngươi còn nhớ thương Nộn Thảo? Hắn… hắn là yêu tinh.” Nói đến đây, lại nghĩ đến Nộn Thảo hiền hòa chăm chỉ, vành mắt không khỏi đỏ lên, thở dài nói: “Ai, thật đáng tiếc hắn là yêu tinh, từ xưa đến nay người cùng yêu không thể cùng tồn tại, hắn quả thật là người rất tốt.”


“Hắn đâu chỉ là người tốt, hắn còn là một yêu tinh rất tốt.” Nam Cung Thừa Phong lại lẩm bẩm: “Nếu như hắn muốn hại ta, đã sớm hại, từ lúc hắn cưỡi lên người ta đã hại, không sai, Nộn Thảo vốn không muốn hại ta, chỉ có ta dùng lòng kẻ tiểu nhân đánh giá hắn, hiện tại nhất định hắn rất thương tâm, hắn nhất định rất oán hận ta, ai…”

“Khụ khụ…” Nguyệt Nha Nhi suýt nữa sặc nước bọt chết, vừa sợ hãi kêu một tiếng “Gia”, bỗng dưng nhớ tới trước mắt chính là vị chủ nhân kiêu ngạo ác liệt, nếu như để hắn nhận ra trong lúc vô ý đã tiết lộ cho mình thấy tư thế mất mặt như vậy, nói không chừng sẽ đem mình đi giết người diệt khẩu. Nguyệt Nha Nhi nghĩ tới đây, quyết định cẩn thận ăn nói, bảo mệnh quan trọng hơn.

“Nguyệt Nha Nhi, ngươi ra ngoài đi, để ta yên tĩnh một lát.

Nam Cung Thừa Phong thất thần vuốt chén rượu, lại tự rót cho mình một chén. Hắn còn nhớ Mao Thai này chính là loại rượu mình đã cùng Nộn Thảo uống, lúc đó Nộn Thảo còn nói cay, nhưng chỉ chốc lát sau đã thích, mình cũng là định chờ đối phương say rồi sẽ thi triển quỷ kế, ai ngờ được cuối cùng ăn trộm gà không được còn mất nắm gạo, trái lại bị tiểu mã yêu cưỡi trên người cho nếm mùi đau khổ. Nghĩ tới đây, không khỏi nhẹ mỉm cười.[hình ảnh quỷ dị quá, đáng sợ: (( ]

Lại nói đến Nguyệt Nha Nhi, người này vừa thoát được chủ tử nhà hắn, liền lập tức đem mấy phần ưu thương vừa được Nộn Thảo khơi ra phủi sạch sẽ,, hoan hoan hỉ hỉ chạy xuống lầu, hắn muốn đi tìm tú bà, mặc dù không thể giống như gia tiêu vạn kim tìm hoa khôi ôn tồn một đêm, nhưng khẳng định là có thể tìm một nữ tử tư sắc thượng thừa.

Kỳ thực niên kỷ Nguyệt Nha Nhi không lớn, nhưng kinh nghiệm ở phương diện nam nữ cũng không phải không có, Nam Cung Thừa Phong yêu thích phong nguyệt, hắn cũng thường cùng chủ tử lui tới mấy địa phương như thế này, chỉ cần trong túi có tiền, khi gia đi đến khuê phòng tinh trí gì đó khoái hoạt, hắn cũng nhất định sẽ đến phòng tiểu nha đầu nào đó, len lén dùng hai mươi mấy đồng tiền, đổi ấy môt độ xuân phong, lâu dần, chuyện này làm mãi thành quen. Hắn lớn lên tuấn tú, đám cô nương xuân tâm mới nảy người nào không thích, huống chi còn có thể kiếm được tiền.

Đang trên đường chạy xuống, bỗng nhiên một trận mùi thơm ngát quen thuộc theo gió truyền đến, hắn dừng chân trước cửa, lén lút nhìn vào bên trong, chỉ thấy gian phòng thập phần tinh xảo, một tiểu mỹ nhân quốc sắc thiên hương ngồi trước bàn, đang đánh đàn, tư thái cao nhã cùng dung mạo vô song, làm Nguyệt Nha Nhi thoáng cái đứng khựng tại chỗ.

Con ngươi đảo một vòng, Nguyệt Nha Nhi bỗng nhiên nhớ đến lúc gia đến đây đã bỏ ra một nghìn lượng bạc, hoa khôi này dù giá cao tới đâu, một trăm lượng bạc cũng đủ rồi. Vì vậy nảy ra ý hay, chạy đến chỗ tú bà, tự tin tràn đầy nói: “Ma ma, gia chúng ta nói, hắn tối nay không có tâm tình, nhưng một nghìn lượng chỉ dùng để mua một phòng ở một đêm cùng rượu và một bàn thức ăn, thì không hợp lý, cho nên hắn bảo ta đi chọn một cô ta thích…” Không đợi nói xong, hắn đã thấy tú bà cười rạng rỡ như hoa.

Nguyên do là tú bà còn đang lo lắng Nam Cung Thừa Phong không chọn được cô nương vừa ý, đến lúc đó sẽ thu lại một nghìn lượng bạc, không ngờ Nguyệt Nha Nhi lại nói như vậy, vậy bây giờ, chỉ cần cho hắn một cô nương, bạc sẽ an toàn. Vì vậy vội vã đề cử cho Nguyệt Nha Nhi mấy hồng bài hoa khôi, lại thấy Nguyệt Nha Nhi khoát tay, giả già dặn nói: “Không cần, những người đó ta không muốnm ta muốn người vào sau cùng, Thiên Dữ cô nương, một nghìn lượng bạc, ta nghĩ vậy đủ rồi chứ?”

Hắn nói xong, thấy tú bà sững sờ tại chỗ, cho rằng nàng bị hù sợ, vì vậy cười hắc hắc, chạy như bay lên lầu.

Đến lúc bóng người cũng không thấy, tú bà mới như cợt nhớ ra cái gì, vội vội vàng vàng nói: “Ôi, ngươi không thể đi vào a, khi nãy Thiên Dữ cô nương đã tiếp một vị khách quý, đó là Vương gia a, ôi Bồ tát của ta… ” vừa nói vừa lắc lắc thân hình mập mạp đuổi theo.

Nguyệt Nha Nhi hưng phấn chạy lên lầu, đẩy cửa phòng Thiên Dữ hoa khôi, đi vào lớn tếng reo lên: “Thiên Dữ cô nương, gia ta tuy rằng không thích ngươi, nhưng ta đối với ngươi là nhất kiến chung tình, khi nãy gia nói muốn thành toàn ta và cô nương, một nghìn lượng bạc xem như trả cho một đêm của chúng ta…” Hắn chưa nói xong, đã sững sờ tại chỗ, ngồi đối diện Thiên Dữ, còn có một công tử trẻ tuổi quý khí bữa người, lúc này đang rất có hứng thù đánh giá mình.

Má ơi, ngày hôm nay nhất định là ngày chết của ta.


Nguyệt Nha Nhi sợ run cả người, quanh năm đi theo bên cạnh Nam Cung Thừa Phong, hắn đã sớm dưỡng thành một đôi độc nhãn. Chỉ vừa nhìn khí chất công tử kia, liền biết hắn nhất định không phải nhân vật tầm thường, đến lúc nhìn đến ngọc bội phỉ thúy đeo trên sợi tơ ngũ sắc bên hông đối phương, không khỏi càng run như gõ mõ, bởi vì ngọc bội này, trên người chủ tử nhà hắn cũng đeo một khối, đó là dấu hiệu đặc thù của Vương gia, trên người các Vương gia, đều có một mảnh ngọc bội như thế, chỉ là có người đeo bên trong, có người đeo đường hoàng bên ngoài mà thôi.

“Đúng… xin lỗi, đã… quấy rối cô nương rồi… cô nương cùng…. cùng Tiểu Vương gia xin cứ tiếp tục…” Nguyệt Nha Nhi sắc mặt tái nhợt, nói một câu nhỏ xíu như muỗi kêu, liền muốn ôm đầu mà chạy, nhưng mà đã chậm, chỉ thấy vị công tử trẻ tuổi kia thân hình nhoáng lên, xuất hiện trước mặt hắn, cười dài hỏi: “Di, ngươi biết ta là Tiểu Vương gia? Ngươi làm sao biết được?”

Nguyệt Nha Nhi sợ đến líu lưỡi, bởi vì hắn bỗng nhiên nhớ tới, thân phận của vị Tiểu Vương gia này.

Trong Hoàng tộc, có một Tiểu Vương gia mang biệt hiệu “Sát thủ”, hắn tính cách tàn nhẫn, võ công cao cường, người đắc tội hắn, đều không ai sống được, đương nhiên, là âm thầm giết, thủ pháp rất cao minh, không lưu lại một sợi tóc. Hoàng Thượng từng muốn trị tội hắn, nhưng khổ nỗi không chứng cứ, cuối cùng vì muốn cho người chết vì đắc tội hắn giảm xuống một chút, Hoàng Thượng không thể làm gì khác hơn là cưỡng chế hắn đeo ngọc bội tại bên hông, như vậy người trong thiên hạ đều sẽ biết thân phận của hắn, cũng sẽ không có người dám đắc tội hắn nữa.

Nghe nói, cho tới nay người duy nhất đắc tội Tiểu Vương gia xú danh vang xa này mà còn giữ được mạng, là công tử Khang Viễn trong Tương phủ ở kinh thành, dường như có một đại nhân vật trong Hoàng tộc mà Tiểu Vương gia cũng không muốn đắc tội đứng ra bảo vệ hắn, Tiểu Vương gia mới thả cho hắn một mạng.

Nguyệt Nha Nhi nghĩ tới đây, chân đã như nhũn ra, Khang Viễn là công tử của Tương phủ, vô luận là Hoàng Thượng hay vị Vương gia nào, tự nhiên là sẽ bảo hộ hắn, mình chỉ là một tên nô tài, mà chủ tử nhà mình tựa hồ còn đang chìm trong đau thương, Nguyệt Nha Nhi không nghĩ tới được cảnh hắn sẽ vì một tên nô tài ra mặt, nhưng hiện tại người có thể cứu mạng hắn, cũng chỉ còn mình người đó.

Sát thủ Tiểu Vương gia nhìn sắc mặt Nguyệt Nha Nhi, không khỏi cười nói: “Bản vương minh bạch rồi, ngươi đã biết thân phận bản vương rồi đúng không? Cũng đúng, ngọc bội dùng tơ ngũ sắc hồng hắc kim ngân thanh đeo bên hông, ngoại trừ ta không còn người khác…” Hắn bỗng nhiên tiến lên một bước, nâng cằm Nguyệt Nha Nhi: “Tiểu mỹ nhân nhi, nói đi, ngươi là muốn bị bản vương giết chết? Hay muốn bồi bản vương trên giường một đêm phong lưu đền tội.”

“Phụt” một tiếng, Nguyệt Nha Nhi nghe được thanh âm nội tâm mình thổ huyết, vị… vị Sát thủ Vương gia này trựa tiếp đưa ra hai điều kiện chết người như vậy, hắn thậm chí một chút do dự cũng không có, bỗng nhiên kêu la thảm thiết: “A a a, gia, ngươi cứu mạng a, cứu cứu Nguyệt Nha Nhi a…”

Tiếng kêu thảm thiết kia còn đang tiếp tục, tú bà đã chạy tới nơi, mà vị Sát thủ Tiểu vương gia tựa hồ lại cảm thấy Nguyệt Nha Nhi thập phần thú vị, chỉ là mỉm cười nhìn hắn, cũng không có ra tay ngăn cản.

Tú bà nhìn một chút, trong lòng giật mình, tự cầu vạn phúc, tìm cách để Sát thủ Tiểu vương gia buông tha Nguyệt Nha Nhi, dù sao thì chủ tử của người này cũng không phải dễ chọc, kết quả nghe đến âm điệu lạnh lùng của Sát thủ Vương gia: “Ngươi không cần nói, nói một chữ ta sẽ giết ngươi, hắn lưu lại, Thiên Dữ ngươi có thể mang đi, ta không có hứng thú.”

Chuyện này đối với hoa khôi Thiên Dữ vốn là vũ nhục cực đại, nhưng Thiên Dữ lại giống như được đại xá, hoan thiên hỉ địa đi tới bên cạnh tú bà, dịu dàng nói: “Nếu là như thế, xin Vương gia cứ chậm rãi, Thiên Dữ cáo từ.” Vừa dứt lời, phía sau bỗng nhiên vang lên thanh âm: “Nga, là ai tinh mắt như thế, coi trọng người hầu của bản vương. Thiên Dữ cô nương, ngươi và Nguyệt Nha Nhi là ai chứ? Có lý do gì để bị người khác hưởng dụng?” Nam Cung Thừa Phong vừa nói vừa sải bước vào phòng.

Phong vân biến sắc, Nam Cung Thừa Phong cũng Sát thủ Vương gia kia nhìn nhau hồi lâu, hai người đều là vẻ mặt kinh nghi bất định, qua một lát, Sát thủ Vương gia kia kêu lên một tiếng: “Đường ca?”

Sau đó Nam Cung Thừa Phong mới phục hồi tinh thần, cũng kêu một tiếng: “Dạ Hiên, sao lại là ngươi?” Hai người đều lộ ra thần tình kinh hỉ, tiến lên ôm chầm một cái, hơn nửa ngày mới buông ra.[cái khĩ gì vậy =.= ]

Nguyệt Nha Nhi thở phào nhẹ nhõm, nghĩ thầm mình cuối cùng cũng thoát được họa rồi. Tú bà cùng Thiên Dữ cũng rất thức thời đóng cửa rời đi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui