Tứ phúc tấn mệt mỏi chợp mắt, giống như là không nghe rõ lời kia của Dân Chân, cho dù trong lòng là bao nhiêu sóng to gió lớn, nàng nằm ở bên người Dận Chân không dám dịch chuyển thân thể, suốt đêm ngủ không ngon, sáng sớm lại lấy tinh thần đưa Dận Chân ra cửa.
Dận Chân căn bản không nhìn ra Ô Lạp Na Lạp thị khác biệt ở chỗ nào, Ô Lạp Na Lạp thị cầm chén trà trong tay mà xuất thần, ma ma để nha hoàn hầu hạ đều lui xuống, nửa quỳ kéo chăn đệm che chân cho Ô Lạp Na Lạp thị,
– Chủ tử.
Con ngươi tứ phúc tấn sáng đến mức khiến người ta sợ hãi, nàng nắm lấy bả vai ma ma, hỏi:
– Ngươi đã đem chén thuốc kia đổi đi chưa?
– Ngài nói?
– Chén thuốc Ô Nhã thị thưởng cho Tây Lâm Giác La thị, ngươi đã đổi chưa?
Ma ma gật đầu nói:
– Ngài yên tâm chính là, cho dù nàng có được ân sủng, gia chưa chắc muốn để nàng sinh...!
Tứ phúc tấn ném chén trà trong tay, khuôn mặt âm trầm,
– Trước có lang, sau có hổ, mệnh ta sao lại khổ như vậy?
– Ngài sao vậy? Chủ tử, để lão nô giúp đỡ ngài, ai cũng không thể khi dễ đến ngài.
Tứ phúc tấn bên môi đầy chua xót,
– Trước kia ta còn muốn giúp Thái Tử phi, hiện giờ chỉ sợ là...bị đám chị em dâu xem náo nhiệt, làm sao người kia...làm sao hết lần này tới lần khác là nàng? Sao có thể là nàng?
– Ngài đang nói Tây Lâm Giác La khanh khách? Nếu như ngài thật sự không yên lòng, lão nô liều mạng, không thể để cho nàng sống thêm.
Tứ phúc tấn níu chặt ma ma, không đồng ý nói:
– Chuyện của Tây Lâm Giác La thị, tứ gia chỉ nói cho một mình ta, Đồng Giai thị có hỏi, tứ gia cũng không lộ chút tiếng gió nào, chỗ tốt gần ngay trước mắt, ngươi lúc này giết chết nàng, Tứ gia nhìn ta như thế nào? Nói đến buồn cười, hiện giờ ta lại phải bảo hộ nàng, tứ gia...đại sự của tứ gia quan trọng...!
– Nhưng ủy khuất chủ tử ngài.
Ma ma đau lòng nói, tứ phúc tấn không còn bực bội như vừa rồi,
– Vì Hoằng Huy ta cũng phải nhẫn xuống, ta có thể nhịn được Đông Giai thị, còn nhịn không được nàng? Ngươi nói là Bối Lặc thế tử quý giá, vẫn là thân Vương thế tử quý giá?
Nàng biết Dận Chân có dã tâm, hiển nhiên không thể nghe lời ma ma, tứ phúc tấn thở dài:
– Có lẽ là ta nghĩ nhiều rồi, Tứ gia biết được ··· Không có gì kỳ quái, nhìn nàng khiêm tốn, không giống có phúc khí.
Lời này phảng phất như an ủi ma ma, cũng như an ủi chính mình, tứ phúc tấn gượng cười:
– Hiện giờ, mất mặt cũng là vạn tuế gia, là Dũng Nghị tướng quân, là kẻ đưa nàng vào phủ – Ô Nhã thị, ta trước giờ đối xử với nàng không tệ, cho nàng danh phận, còn muốn như thế nào nữa? Tứ gia cùng vạn tuế gia tóm lại sẽ không để đến mức làm ta hạ mình nhường chỗ cho nàng, mà nếu bọn họ làm thật, ta cũng sống không nổi, ta liền dẫn Hoằng Huy đâm đầu vào cửa cung mà chết, ta không sống được, ai cũng đừng nghĩ sống tốt hơn ta.
Ma ma xoa bóp cẳng chân tứ phúc tấn,
– Sẽ không đến mức như vậy đâu, tứ gia thương ngài, vạn tuế gia càng là để ý mặt mũi, nói không chừng sẽ trừ khử cái tai họa là nàng, người bên ngoài còn để ý chết sống của một thiếp thất?
– Bất quá là thêm một trắc phúc tấn...hiện giờ trắc phúc tấn có Đồng Giai thị và Lý thị, vạn tuế gia coi trọng quy củ, tứ gia không thể vượt qua chư vị hoàng tử, chỉ có thể để một trong hai người các nàng lui một bước, nhường ra một cái ghế...là Đồng Giai thị khéo hiểu lòng người, hay là Lý thị có công sinh nhi dục nữ? Ta thấy cho dù là ai lui, Tây Lâm Giác La thị chắc chắn sẽ trở thành một cái gai trong lòng tứ gia, chờ về sau trừng trị nàng cũng không muộn.
Tứ phúc tấn đè lên huyệt thái dương, hoàn toàn trầm tĩnh lại, vô luận là thê nào, nàng đều đứng ở thế bất bại, ma ma góp lời:
– Nô tỳ nhìn Tây Lâm Giác La thị rất nghe lời, là người thô tục nóng tính, chủ tử gia có thể coi trọng nàng mới là lạ, không chừng ngài có thể mượn tay nàng cho Đông Giai trắc phúc tấn nhìn xem thế nào mới là ủy khuất, sớm biết gả làm trắc phúc tấn là ủy khuất, nàng còn nháo đến đây làm gì?
– Nàng ta nhìn như trinh tĩnh thanh nhã, đạm nhiên thủ lễ, hừ, nếu như không phải nàng ta câu dẫn, tứ gia có thể coi trọng nàng? Nô tỳ thấy ngài không thể như trước, nhìn mặt mũi Đức phi, còn nhận lấy Ô Nhã khanh khách, đường đường là Đồng Giai thị đích nữ còn đi làm trắc phúc tấn, vạn tuế gia vẫn còn bất mãn lạnh nhạt với a mã nàng ta kia.
Tứ phúc tấn cười mỉa mai:
– Thôi, nàng là biểu muội tứ gia để trên đầu quả tim, một biểu muội, một tân sủng, chậc chậc, ta muốn xem xem nàng có thể nhịn được bao nhiêu.
Tây Lâm Giác La thị một thân đầy tật xấu, gia có thể khoan nhượng nàng ngày một ngày hai, nhưng có thể nhịn cả đời sao? Sớm muộn cũng...!
Ô Lạp Na Lạp thị nhìn vòng tay ngọc, lại nói:
– Đông Giai thị lại không giống, giữ mình trong sạch, khó tìm ra sai sót, Hiếu Ý hoàng hậu đối Tứ gia có ân, nàng mới là khó làm nhất.
Ma ma tiếp lời nàng:
– Tây Lâm Giác La thị thật sự là không ra gì, trong bụng chứa không nổi hai lượng dầu vừng (nhỏ nhen, hẹp hòi, không có tầm nhìn).
Đông Giai trắc phúc tấn thì không giống, làm việc cẩn thận đến giọt nước không lọt, giỏi nhất giả vờ giả vịt, làm bộ thanh cao vô dục vô cầu, không chừng Tứ gia thật đúng là không bỏ xuống được nàng, nô tỳ thấy để các nàng tranh nhau càng tốt.
– Bất quá Tây Lâm Giác La thị không có ngài ở sau lưng chỉ điểm, đứng trước mặt Đông Giai trắc phúc tấn không qua được hai hiệp, ngài không ngại ··· Không ngại giúp đỡ nàng, một khi khi dễ biểu muội chủ tử gia...!Chủ tử gia...!
Tứ phúc tấn vỗ vỗ cánh tay ma ma, cười đến ý vị thâm trường,
– Nô tài gan lớn, dám nói chủ tử không phải?
– Lão nô biết sai, lão nô biết sai.
– Vị vạn tuế gia kia của chúng ta không biết sẽ đền bù nhà mẹ đẻ ta như thế nào, ít nhất sẽ không ép ta, nếu không người Hán sẽ càng trào phúng người Mãn chúng ta không có quy củ thể thống, cũng vì Phiêu kị tái thế – Dũng Nghị tướng quân mà ân thưởng của vạn tuế gia mới kéo đến phủ Ô Lạp Na Lạp.
Sau khi a mã qua đời, huynh trưởng vô dụng, nhà mẹ đẻ loạn thất bát tao, có cái ân thưởng cũng coi là Ô Lạp Na Lạp gia không phí công nuôi ta, huynh trưởng có thể ở kinh thành đặt chân hiển quý với ta cũng là chỗ tốt.
– Vẫn là chủ tử nghĩ xa, một đám các nàng cũng không thoát khỏi lòng bàn tay ngài, chỉ cần Huy ca vẫn còn đó, ai không thể vượt qua ngài, đợi đến khi Huy ca trưởng thành phong thế tử, địa vị ngài càng vững chắc.
______
Bên kia tính xuôi tính ngược thì bên này, Mạnh Hinh hoàn toàn không biết mình sắp mở ra con đường pháo hôi mới,
Mấy ngày gần đây cô ở trong phòng điệu thấp thu mình, tránh xa tĩnh thư phòng.
Mạnh Hinh ném sách vở lên bàn, cổ văn không có dấu chấm câu nhìn thật sự là quá phí sức, cô có thể chịu được chữ phồn thể, nhưng chịu không nổi tra tấn không có dấu chấm câu.
Mạnh Hinh vốn là không có hoạt động gì giải trí, buổi tối lên giường ngủ sớm, buổi trưa thì lại ngủ trưa, hiện giờ mặt trời vừa lên cao, nắng to, ngủ không được, lại không thể đi ra ngoài, thêu thùa càng không biết.
Nghe nói nguyên chủ thêu thùa coi như tạm được, nhưng Mạnh Hinh thêu chữ thập còn không biết, nói gì đến thêu hình phức tạp, cô đã là người của Dận Chân, cũng không cần trông cậy vào thêu thùa sống qua ngày.
Mạnh Hinh lại không muốn để cho người bên cạnh nhìn ra thay đổi, kim thêu càng là không động vào.
Viết chữ giết thời gian, chưa nói Mạnh Hinh không đủ nhẫn nại, viết ra cũng thật sự là quá đả kích người, nói như thế nào cũng đã học qua giáo dục bắt buộc 12 năm, cầm bút lông lên viết chữ còn không bằng đứa trẻ con.
– Khanh khách, khanh khách, cửa hông có người đưa tin nói a mã ngài phạm tội.
– Cái gì?
Mạnh Hinh lập tức đứng lên, mặc dù cảm thấy thời gian trôi qua bình thản, nhưng không nghĩ tới lại đột nhiên phát sinh biến cố, Mạnh Hinh trấn định hỏi:
– Chuyện gì xảy ra? Đến cùng là chuyện gì xảy ra?
– Ngài đi xem một chút đi, nô tỳ nhất thời cũng không rõ ràng, người đưa thư cho ngài nói là...hạ nhân...di nương...!
Mạnh Hinh không trông cậy vào Thiện Bảo thủ thân như ngọc cho bà mẹ đẻ đã bỏ trốn kia, ông có tiền nhàn rỗi đắc ý thu di nương cũng trong dự liệu của Mạnh Hinh, nữ nhi Thiện Bảo làm thiếp cho Dận Chân, chính ông cũng nạp thiếp, có phải là báo ứng?
Bất kể nói thế nào Thiện Bảo đã là a mã Mạnh Hinh, Mạnh Hinh còn nhớ rõ ông quan tâm tới mình, cô không thể bỏ mặc, làm sao cũng phải hiểu rõ chuyện gì đã xảy ra, nhìn xem có thể hỗ trợ hay không.
Mạnh Hinh đuổi tới cửa, nhìn thấy một phụ nhân trẻ tuổi, so với cô không lớn hơn bao nhiêu, cặp mắt khóc sưng đỏ, nàng trông thấy Mạnh Hinh liền quỳ xuống,
– Cầu cô nãi nãi mau cứu lão gia.
Nghiệp chướng, Mạnh Hinh tóm lại đã đánh giá thấp Thiện Bảo, nhìn xem, lão thu một tiểu thiếp tuổi tác so với con gái lão chênh lệch được vài năm, ôi trời,
– Ngươi là?
– Thiếp là nhị phòng Thiện Bảo đại nhân, Thiện Bảo đại nhân từng nói với thiếp, cô nãi nãi ngài đang ở phủ Tứ gia, thiếp thật sự không còn cách nào mới đến tìm cô nãi nãi cứu giúp.
– Ngươi có chứng cứ không? Ta chưa từng nghe a mã nói về ngươi.
Chuyện này cần phải làm rõ, bình thường sẽ chẳng ai rảnh rỗi đi tính kế Thiện Bảo, nhưng dù sao dính dáng đến tộc Tây Lâm Giác La nhất – Dũng Nghị tướng quân, Mạnh Hinh cũng không thể mơ hồ mà tin người.
– Đây là gấm vóc cô nãi nãi mang cho lão gia, lão gia sau khi hồi phủ đều không chạm vào, thường ngồi nhìn gấm mà thở dài thở ngắn, cũng nói với thiếp đại nhân có lỗi với cô nãi nãi.
Mạnh Hinh thấy cuộn gấm trong tay nàng, nói:
– Ngươi đứng lên trước, từ từ nói, nói kỹ càng, a mã đến cùng phạm vào chuyện gì? Ngươi họ gì?
– Nhà mẹ đẻ thiếp họ Triệu.
– Triệu di nương, a mã ta bây giờ ở nơi nào?
Triệu di nương lau nước mắt suy nghĩ,
– Lão gia bây giờ bị giam ở thống lĩnh nha môn của bộ binh.
Tốt lắm, từ cai ngục biến thành tù nhân, Mạnh Hinh thật sự là bội phục bản lĩnh gây tai họa của Thiện Bảo, chức quan Đại Thanh Mạnh Hinh hiểu biết không nhiều, năm đó trà trộn các trang web lớn quét văn thường chọn trạch đấu mà xem, bộ binh thống lĩnh nha môn nghe quen tai, nhưng cụ thể quản cái gì cô không biết.
– A mã lơ là công vụ hay là tụ tập đánh bạc bị quan canh tuần bắt được?
Mạnh Hinh thực sự không yên lòng Thiện Bảo với thói quen đánh bài của lão, Triệu di nương cúi đầu nói:
– Là ở sòng bạc đánh nhau...!
Cũng may, cái này không có gì, hai ngày nữa liền có thể phóng xuất.
Mạnh Hinh nhìn Triệu di nương muốn nói lại thôi, chủ động hỏi:
– Đánh nhau với ai? Không phải là quý nhân nhà nào chứ...!
– Lão gia cũng không có trực tiếp đánh Đồng vương gia...!
Vương gia? Đi sòng bạc? Mạnh Hinh chặn ánh mặt trời, ta đau đầu quá, ha ha, chuyện hẳn là không đơn giản như vậy,
– Nói đi, có cái gì nói cái đó.
– Lão gia cùng một tên lưu manh vô lại đánh nhau, trong lúc quần ẩu đụng phải Trang thân vương...đánh chảy máu đầu Trang thân vương, lưu manh gặp thấy có có chuyện liền chạy, lão gia hảo tâm giúp đỡ Trang thân vương tìm đại phu, kết quả...!Bị thị vệ vương phủ bắt lấy, bây giờ đang bị nhốt trong đại lao.
Mạnh Hinh vỗ cái trán, ngửa mặt lên trời thở dài: Lão thật sự là cha ruột sao!.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...