Tứ phúc tấn đầu tiên là để Ô Nhã thị lui xuống, Mạnh Hinh không có lời tứ phúc tấn phân phó chỉ có thể đứng tại chỗ.
Mạnh Hinh cách tứ phúc tấn rất gần, lại thấy không rõ thần sắc tứ phúc tấn, nàng bình thản nhìn ra ngoài cửa sổ, đang lúc Mạnh Hinh coi là tứ phúc tấn thuận tiện phạt nàng đứng, tứ phúc tấn cười nhạo một tiếng, Mạnh Hinh không biết tứ phúc tấn có phải là đang chế giễu Ô Nhã thị hay không.
– Hôm nay ngươi theo giúp ta dùng cơm, xong lại trở về.
– Tuân mệnh.
Mặc dù đáp ứng, nhưng Mạnh Hinh còn phải khiêm tốn vài câu,
– Tạ phúc tấn hậu ái, nô tỳ vô cùng cảm kích.
– Không cần phải nói cảm kích, đây là ngươi nên được ban thưởng.
Tứ phúc tấn đem tay đưa qua, Mạnh Hinh kinh sợ tiến lên đỡ lấy tứ phúc tấn, tứ phúc tấn mang theo hộ giáp, tay vỗ vỗ cánh tay Mạnh Hinh, nhẹ nhàng nói:
– Gia phạt ngươi cũng là vì tốt cho ngươi, Diệp thị thân phận gì? Nàng kiến thức hạn hẹp, ngươi cùng nàng chấp nhặt là ném mặt mũi Thượng tam kỳ.
– Ngài dạy rất đúng.
Mạnh Hinh lắng nghe tứ phúc tấn dạy bảo, thân phận nàng lại cao đến chỗ nào được nữa? Không phải đều là đồ chơi lấy lòng Tứ gia?
Mạnh Hinh bồi tứ phúc tấn đi đến gian phòng phía tây, bàn ăn đã bày biện thỏa đáng, bốn món ăn đơn giản, một đĩa giò, một đĩa rau trộn, một đĩa đậu hũ xào hành lá, một đĩa thập cẩm (?).
Mạnh Hinh đỡ tứ phúc tấn ngồi xuống, không nghĩ tới có thể ngồi vào đối diện tứ phúc tấn, mặc dù là bồi nàng dùng bữa, có thể đứng ăn hai miếng cũng không tệ rồi.
Tỳ nữ bưng chậu đồng tiến lên, quỳ gối trước người tứ phúc tấn, Mạnh Hinh chủ động giúp tứ phúc tấn cởi bỏ hộ giáp rửa tay, hai đôi hộ giáp Mạnh Hinh đặt ở bên trong một cái khay, tứ phúc tấn rửa tay xong, chỉ bên cạnh,
– Lưu ngươi lại dùng bữa, ngươi cũng ngồi đi, không cần ở bên cạnh hầu hạ.
– Tạ phúc tấn.
Mạnh Hinh biết được đây là bước đầu tiên tứ phúc tấn tán thành mình, nhưng ngồi bên cạnh tứ phúc tấn, thật sự là ngồi so với đứng còn khó chịu hơn, đều không thoải mái.
Một hồi có thêm món ăn nóng đi lên, một đĩa đồ ăn cực kỳ ngon miệng, Mạnh Hinh có chút tưởng niệm cà rốt cải trắng thường ngày.
Dùng bữa không thể nói chuyện, thậm chí lúc dùng bữa lúc phát ra âm thanh cũng là không lễ phép, ăn canh, dùng đũa, nhai nuốt không thể phát ra một tiếng động nào, Mạnh Hinh không được huấn luyện về những chuyện này, mặc dù tận lực không phát ra âm thanh, nhưng chắc chắn sẽ có tiếng thìa đụng phải đĩa, mà mỗi một lần như thế tứ phúc tấn đều sẽ liếc cô một cái, Mạnh Hinh xấu hổ cúi đầu, mặt còn chưa đủ dày, không có cách nào coi vô lễ là thiên tính.
Sau khi súc miệng, tứ phúc tấn dùng trà,
– Vừa rồi ồn ào nhốn nháo, ta còn chưa nghe ra a mã ngươi hiện giờ đang ở đâu.
Mạnh Hinh đứng dậy đáp lời:
– A mã hiện giờ lam cai ngục ở Bộ Binh thống lĩnh nha môn.
– Là Tây Lâm Giác La đại nhân giúp đỡ?
– A mã có nói là đường bá phụ khơi thông quan hệ giúp đỡ, nếu không cho dù a mã nô tỳ có lãng tử hồi đầu, cũng sẽ chẳng có ai tin tưởng ông ấy...dù vậy...
Mạnh Hinh thở dài nói:
– Ông không cách nào bỏ được bài bạc, nô tỳ thật sự là lo lắng không chừng một ngày nào đó lại giống trước kia, trong nhà có một đồng cũng bỏ lên chiếu bạc, đường bá phụ nói xa cũng không xa gần cũng không gần, hiện giờ ngài ấy có thể quan tâm, nhưng có thể quan tâm a mã cả đời sao?
– Ông ấy vẫn luôn làm nô tỳ bận tâm.
Mạnh Hinh chủ động rót trà cho tứ phúc tấn, vừa rồi suy nghĩ đến dụng ý của tứ phúc tấn, hiện giờ đã rõ Dũng Nghị tướng quân là người tộc Tây Lâm Giác La, cô đối với tứ phúc tấn cũng chưa có bao nhiêu tác dụng, chẳng lẽ tứ phúc tấn là đánh chủ ý lên Dục Khánh cung Thái Tử?
Cũng không phải Mạnh Hinh tư duy thái quá, theo tư liệu lịch sử ghi chép, Thái Tử phi không chỉ được Khang Hi coi trọng, nàng ta với các phúc tấn quan hệ cũng không tệ, hiện giờ trắc phúc tấn có thai, Thái Tử phi chưa có con trai trưởng, khó đảm bảo tứ phúc tấn sẽ không mang Mạnh Hinh đi Dục Khánh cung.
Đường muội danh phận không có, còn từng là nha hoàn, hai tỷ muội gặp mặt, vị đường tỷ kia chắc cũng chẳng còn bao nhiêu mặt mũi.
Tứ phúc tấn không cần làm nhiều chuyện, liền có thể đổi lấy được hảo cảm của Thái Tử Phi, lấy tâm tư tứ phúc tấn mà nói, nàng chưa chắc sẽ không làm.
Lấy phẩm cấp của Thiện Bảo, bát phẩm cửu phẩm tiểu quan, nữ nhi làm khanh khanh thị thiếp của hoàng tử đã là cất nhắc.
Sẽ không có ai bất bình thay cho Mạnh Hinh bất bình, huống chi Dận Chân hiện tại chỉ là Bối Lặc gia, bên cạnh có thị thiếp đại tuyển tiểu tuyển đều có thân phận đàng hoàng, dạng như Mạnh Hinh có thể có thân phận khanh khách đã là không tệ.
Mạnh Hinh tâm tư nhanh chóng chuyển động, buông ấm trà, nói:
– Đến cùng cũng không cùng một tông tộc, nghe nói Tây Lâm Giác La đại nhân giúp rất nhiều tộc nhân, không đơn thuần là một mình a mã nô tỳ, đường bá phụ thật sự là người tốt.
Mặc kệ đúng hay không, Mạnh Hinh cho dù là pháo hôi cũng có tôn nghiêm của pháo hôi, cô có thể sống bình an trong hậu viện Tứ gia đã không tệ rồi, hạn chế ra ngoài kích thích người khác,
Một khi bên cạnh phúc tấn có nguy hiểm, tứ phúc tấn không có việc gì, Thái Tử Phi không có việc gì, có việc chỉ có thể là pháo hôi như mình.
Thanh danh lấy oán trả ơn không nói, Mạnh Hinh không chừng sẽ trực tiếp bị Dận Chân bóp chết cho thái tử gia xả giận.
Tứ phúc tấn liếc Mạnh Hinh một chút, mang lên hộ giáp, như có như không nói:
– Ngươi, phần thông minh này dùng cho tốt, ta sẽ không bạc đãi ngươi.
Mạnh Hinh sau lưng liên tục gật đầu:
– Ngài là phúc tấn là chủ tử, chút thông minh này của nô tỳ sao có thể qua được ngài?
– Thôi.
Tứ phúc tấn giơ tay lên, phảng phất bóp chết Mạnh Hinh hay không, đối với nàng chỉ là tiện tay mà thôi.
– Ma ma, thu thập hai bộ quần áo mới ở chỗ ta đưa cho Tây Lâm Giác La khanh khách, ta thấy nàng ăn mặc quá mộc mạc.
– Tạ tứ phúc tấn.
Mạnh Hinh thủ thế uốn gối tạ ơn, lúc này bên ngoài nhộn nhịp tiếng bước chân, Mạnh Hinh ngẩng đầu nhìn, thấy một nhóc con môi hồng răng trắng đi vào trong, mà ánh mắt hàn băng của tứ phúc tấn cũng thành từ ái ấm áp,
– Hoằng Huy đi từ từ, coi chừng ngã.
Đứa bé này chính là Hoằng Huy?
Con trai trưởng duy nhất của Tứ phúc tấn Ô Lạp Na Lạp thị, Mạnh Hinh uốn gối đồng thời lui về phía sau mấy bước, Ô Lạp Na Lạp thị hiển nhiên không nghĩ tới Hoằng Huy lại xuất hiện lúc này, không muốn việc hậu trạch ảnh hưởng đến nhi tử.
Tứ phúc tấn hướng Mạnh Hinh ra hiệu, có thể đi.
Mạnh Hinh cong đầu gối, bưng lấy hộp trang sức đi ra ngoài, lúc đi, Mạnh Hinh khóe mắt liếc qua, thấy tứ phúc tấn từ ái vuốt ve cái trán Hoằng Huy, nhắc nhở:
– Huy nhi chân tay lóng ngóng, cẩn thận a mã lại mắng con.
– Mẹ, a mã hôm nay lại khen công khóa hôm nay con làm rất tốt, ngài để con lười nhác một lúc đi.
Sau đó Mạnh Hinh nghe cũng không rõ nữa, nhớ lại hình ảnh Hoằng Huy lúc nãy, nhìn không ra đứa trẻ có bất kỳ triệu chứng ốm yếu chết yểu nào.
Nếu không nhiễm bệnh cấp tính, lấy tu vi trạch đấu của tứ phúc tấn, hẳn là sẽ không để cho mệnh căn tử của mình gặp nguy hiểm.
Chẳng lẽ có người so với tứ phúc tấn còn cao thâm hơn?
Mạnh Hinh không dám nói với tứ phúc tấn chuyện Hoằng Huy không còn được bao lâu, người nghe được đều sẽ bóp chết cô.
Về lại tiểu viện, vừa vặn nghe thấy bạn cùng phòng gõ chậu đồng la lớn:
– Sét đánh! Trời mưa! Thu quần áo đi thôi.
Mạnh Hinh chưa chính thức gặp mặt bạn cùng phòng lần nào, đây cũng là người bị bức thành điên rồ bên trong hậu trạch.
Mạnh Hinh mở hộp ra, đồ trang sức tứ phúc tấn ban thưởng quả nhiên không kém, so với hộp bạc dành dụm của Mạnh Hinh có giá trị hơn nhiều.
Không cần hầu hạ Dận Chân cũng được ban thưởng, không tệ.
Mạnh Hinh là người nghe lời, dựa theo tứ phúc tấn phân phó, đi chỉnh lý tĩnh thư phòng phía tây.
Chuyện quét tước tĩnh thư phòng có nha hoàn thô sử phụ trách, Mạnh Hinh nhìn nhìn là được.
Đối với chi, hồ, giả, dã thi từ ca phú, Mạnh Hinh thực sự không có nhu cầu, loay hoay tìm một chỗ thật tốt nằm nghỉ.
_____
Mạnh Hinh lại hình thành một vòng sinh hoạt mới, mỗi ngày, chờ nha hoàn quét dọn xong, liền nhếch chân bắt chéo, nằm trên ghế cắn hạt dưa, ăn mứt, tùy tiện lấy một quyển sách từ trên giá xuống che đi ánh nắng chiếu qua các khe cửa sổ, nằm ngủ.
Mạnh Hinh lần này diệt trừ Diệp thị, làm Ô Nhã thị mất sạch mặt mũi, thành công quy hàng tứ phúc tấn, mặc dù biểu hiện vẫn hoàn toàn đơn giản thô bạo như trước đây, rất nhiều người vẫn khinh thường Mạnh Hinh, nhưng nữ nhân hậu trạch không phải hoàn toàn ngớ ngẩn óc bã đậu.
Biết tứ phúc tấn đang muốn dùng Mạnh Hinh mà còn sấn lên, như vậy đơn giản là sợ mình sống lâu, đi tìm chết.
Hiện tại, các nàng sẽ không tùy tiện tính toán Mạnh Hinh, mặc dù Tứ gia động cái là mắng Mạnh Hinh, nhưng Tứ gia cũng rất hiếm khi mắng chửi người, bình thường hắn khó chịu trực tiếp đuổi người đi là được.
Cho nên cũng có thể nói, tứ gia với Mạnh Hinh cũng có mấy phần khác biệt.
Các nàng ngày qua ngày tức giận vò nát mấy cái khăn tay, nhưng tình huống còn chưa rõ ràng, cần phải tiếp tục quan sát, tìm ra sơ hở của Mạnh Hinh.
Người đến viện Mạnh Hinh tìm vui càng ngày càng ít, ánh mắt dò xét ngược lại nhiều lên.
Mạnh Hinh cũng không quá để ý những chuyện này, lưng tựa cây đại thụ tứ phúc tấn, thời gian trôi qua nhàn nhã.
_____
Lúc Dận chân đi vào tĩnh thư phòng, sắc mặt hắn đã không phải dễ nhìn, có thể so với mây đen giày đặc, dọa sợ tỳ nữ đứng canh ngoài tĩnh thư phòng.
Đến lúc hắn nhìn thấy tiểu mỹ nhân nằm ngủ say không biết gì trên giường, sắc mặt càng khó coi hơn mấy phần, đi đến bên cạnh giường, trên người nàng vẫn như trước đây có mùi xà phòng thấp kém, nhưng lần này xen lẫn vị ngọt của mứt.
Vị xà phòng hắn đã không thích, vị ngọt càng ghét hơn, cầm lấy quyển sách trên mặt người kia, Dận Chân lạnh như băng nói:
– Tỉnh dậy cho ta.
Trong mơ Mạnh Mạnh Hinh cảm thấy mình rớt xuống hầm băng, rùng mình một cái, mơ hồ nói:
– U oa...!tuyết rơi, lạnh quá.
Mơ mơ màng màng cô nhìn thấy kẻ thù truyền kiếp của mình—— Dận Chân, Mạnh Hinh liền vội vàng đứng lên, vừa choáng váng vừa sốt ruột Mạnh Hinh ngã nhào từ trên giường xuống, Mạnh Hinh nhắm mắt: xui xẻo, vì sao mỗi lần nhìn thấy Dận Chân đều là cô từ trên giường lăn xuống đất.
Nhất định là phong thủy không hợp, bát tự không hợp.
Muốn để Dận Chân đưa tay đỡ Mạnh Hinh như nam chính đỡ nữ chính ư? Si tâm vọng tưởng! Hão huyền!
Mạnh Hinh lăn trên mặt đất, eo đập vào chân bàn, Mạnh Hinh nhếch miệng, bất chấp xoa xoa eo, đổi lại là nữ chính Tứ gia nhất định sẽ đỡ, nữ phụ pháo hôi không có nhân quyền!
– Thỉnh an tứ gia.
Trong lòng có chỉ trích Dận Chân như thế nào thì Mạnh Hinh vẫn quy quy củ củ hành lễ quỳ lạy, Dận Chân cúi đầu nhìn xem Mạnh Hinh, lại thấy trên mặt đất là hạt mứt, vỏ hạt dưa,
– Thư phòng không phải quán trà, phúc tấn là để ngươi đến chỉnh lý thư phòng.
Nàng rất quy củ, hành lễ đối mặt hắn đều rất quy củ, hành lễ mà đầu cúi xuống đến nỗi, ngay cả ngũ quan mặt mày đều nhìn không ra, cũng chưa từng làm ra bất kỳ động tác gì câu dẫn hắn, Dận Chân ánh mắt thâm trầm, Mạnh Hinh nói:
– Bẩm tứ gia, nô tỳ mỗi lần trước khi trở về nô tỳ đều sẽ đem thư phòng thu thập sạch sẽ, hôm nay ngài tới hơi sớm chút, mới nhìn thấy...dưới đất...tàn cục...
Ban ngày Dận Chân thường đi làm trâu làm ngựa ở chỗ Khang Hi, làm sao lại rảnh rỗi đến tĩnh thư phòng?
Bả vai Mạnh Hinh bị Dận Chân túm lấy, Mạnh Hinh nhíu mày, bàn tay nam nhân lực không nhẹ,
– Tứ gia, đau.
– Tây Lâm Giác La thị.
Dận chân túm Mạnh Hinh đứng dậy, đồng tử đen nhánh sâu không lường được,
– Vậy ngươi hiện tại là đã thu thập sạch sẽ hay chưa?
– Chưa...!.
đam mỹ hài
Mu bàn tay Dận Chân lướt qua gương mặt nàng, nhẫn ban chỉ trên ngón cái lạnh buốt, Mạnh Hinh trong lòng run rẩy, bộ dạng hôm nay của Dận Chân, giống như là muốn cho Mạnh Hinh giáo huấn, lại như muốn chứng minh điều gì đó.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...