“Rầm!” Khang Hy dùng sức đấm vào một cây cột oán hận: “Lâm Tử Tu đáng chết! Trẫm kém hơn hắn ở chỗ nào? Hay cho Lâm Tử Tu ngươi, trẫm đã nhìn nhầm ngươi rồi!”
“Hoàng thượng, tay người chảy máu…” Lương Cửu Công nơm nớp lo sợ đi theo sau Khang Hy, chuyện vừa rồi hắn cũng nghe thấy, thấy Khang Hy phát hỏa lớn như vậy thì vừa lo vừa sợ.
“Hoàng thượng, người làm sao vậy?” Cách đó không xa bỗng nhiên truyền đến một giọng nói kiều mỵ, theo âm cuối cùng hạ xuống thì người cũng đi đến trước mặt Khang Hy.
Hà Hương đau lòng nâng lên bàn tay đổ máu của Khang Hy, khóe mắt rơi ra mấy giọt lệ. Nàng ta một đường theo sau Khang Hy đến tận đây, thấy đây là thời cơ tốt để hiện thân, bởi vậy liền xuất hiện.
Khang Hy giật tay ra, tức giận quát: “Không cần nhiều chuyện.”
“Hoàng thượng, nhìn thấy Hoàng thượng tự làm mình bị thương như vậy, thiếp như thế nào có thể không để ý? Hoàng thượng nếu như tức giận thì cứ trút lên người thiếp, thiếp cầu xin người đừng tổn thương bản thân mình!” Hà Hương che mặt nức nở khóc lóc.
Những lời này của Hà Hương nửa thật nửa giả, quả thật nàng rất thích Khang Hy, không nỡ thấy hắn bị thương. Nhưng nếu Khang Hy thật sự trút giận lên người nàng thì tất nhiên là nàng không muốn.
Khang Hy nhìn Hà Hương không nói gì. Hà Hương lại nâng tay Khang Hy lên, cẩn thận dùng khăn tay lau đi vết thương trên tay hắn. Khang Hy không cự tuyệt, mặc cho nàng muốn làm gì thì làm.
Hà Hương trong lòng vui vẻ, không ngờ lần này lại thuận lợi như vậy. Nàng lau càng thêm cẩn thận, còn nhẹ nhàng thổi vài hơi để giúp hắn giảm đi đau đớn.
“Hoàng thượng, vết thương này cần phải băng bó, chỗ của thiếp có thuốc trị thương rất tốt, để thiếp giúp người.”
Khang Hy gật đầu, Hà Hương vui mừng hớn hở mang theo Khang Hy đến Thừa Hy điện của nàng. Lương Cửu Công khẽ cau mày nhưng vẫn đi theo. Tuy hắn chỉ là nô tài nhưng ánh mắt nhìn người không hề sai, Tuyên quý nhân này công phu quyến rũ không hề kém cỏi hơn bất kỳ ai trong hậu cung này.
Xem ra lần này Hoàng thượng thật sự thương tâm, bằng không cũng không đi theo Tuyên quý nhân.
Mấy người đến Thừa Hy Điện, Hà Hương lệnh cho nô tài mang ra thuốc trị thương và băng vải rồi tự tay bôi thuốc cho Khang Hy. Kỹ thuật của nàng không tồi, băng bó cũng ra hình ra dạng, Khang Hy cảm thấy bớt giận một chút.
“Hoàng thượng, đêm nay để thiếp hầu hạ người nhé?” Hà Hương thỏ thẻ hỏi, đây là cơ hội hiếm có, nàng nhất định không buông tay.
Khang Hy mệt mỏi gật đầu, ở đâu cũng được, chỉ cần có thể quên đi chuyện vừa rồi. Thấy dáng vẻ cẩn thận của Hà Hương, đột nhiên Khang Hy cảm thấy dường như mình rất quá đáng với nàng. Nàng đơn độc gả đến Đại Thanh, chắc hẳn vô cùng nhớ nhà. Nàng ở nơi này không có ai để dựa vào, người duy nhất để nàng có thể dựa vào chỉ có mình, mà mình lại đối xử với nàng như vậy…
Có lẽ mình nên bồi thường cho nàng…
“Thật sao? Tốt quá, Hoàng thượng, để thiếp hầu hạ người đi tắm rửa thay y phục.” Hà Hương cứ tưởng là mình đã nghe lầm, tuy nàng quyết tâm muốn giữ Hoàng thượng lại nhưng không ngờ Khang Hy lại đồng ý nhanh đến thế.
“Hoàng thượng, người muốn ở lại đây ạ?” Lương Cửu Công không hiểu chút nào hỏi lại.
“Có gì không thể?” Khang Hy tức giận trừng mắt nhìn Lương Cửu Công, Tử Tu ở sau lưng hắn gặp gỡ kẻ khác thì vì sao hắn không thể sủng ái nữ nhân của hắn?
Nói tới nói lui, hắn chính là đang ghen.
Lương Cửu Công khom người “vâng” một tiếng rồi lui sang một bên không dám nói gì nữa.
Có cung nữ đến thỉnh Khang Hy đi tắm rửa thay y phục. Khang Hy nghiêm mặt đi vào, hắn xua hết cung nữ lui ra ngoài, chỉ để Lương Cửu Công ở lại hầu hạ. Sau khi hắn tắm rửa xong thì Hà Hương cũng đã sửa soạn rất tốt.
“Hoàng thượng, canh giờ không còn sớm nữa.” Hà Hương nhỏ giọng nói, dù sao nàng cũng là một tiểu cô nương chưa từng trải qua sự đời, nói ra những lời này cũng xấu hổ đến đỏ mặt.
Khang Hy nhất chân đi vào tẩm cung, Hà Hương vui mừng theo sau, những người còn lại rất thức thời lui xuống. Lương Cửu Công khẽ thở dài một tiếng, Hoàng thượng, người đang tự hủy đi chính mình đấy!
Vào tẩm cung, Khang Hy tùy ý ngồi xuống bên giường trầm tư nhìn Hà Hương. Dưới ánh nến mờ ảo, khuôn mặt Hà Hương càng thêm kiều mỵ xinh đẹp, quả nhiên không hổ danh là đệ nhất mỹ nhân Mông Cổ. Lúc này Hà Hương đã tẩy đi lớp trang điểm, so với bình thường thì càng thêm đẹp tự nhiên.
Dù vậy, Khang Hy phát hiện ra mình không có bao nhiêu cảm giác với nàng.
Thấy Khang Hy nhìn mình chằm chằm, tim Hà Hương đập thình thịch, Hoàng thượng thích nàng sao? Bằng không sao cứ ngắm nhìn nàng? Hà Hương lớn mật tiến lên ngồi xuống bên cạnh Khang Hy, sau đó dán lên người Khang Hy.
Khang Hy hơi cau mày, đột nhiên hắn nghĩ, đêm nay mình sẽ ở lại đây sao?
Khang Hy đè Hà Hương xuống nhìn nàng chằm chằm, Hà Hương mềm mại khẽ kêu lên: “Hoàng thượng.” Khang Hy như bị quỷ ám, cúi đầu hôn xuống.
Hà Hương không nhịn được mà run rẩy, đây là thứ mà nàng luôn muốn, cuối cùng thì đêm nay nàng cũng có được hắn.
Khi bị Khang Hy tiến vào, Hà Hương đau đớn cau mày, thấy Khang Hy căn bản không buồn quan tâm đến thống khổ của mình thì Hà Hương không khỏi cười khổ một tiếng. Thôi đi, hắn là quân vương, chỉ cần có được hắn thì một chút đau đớn có đáng là gì?
Khang Hy không ngừng chuyển động trên người Hà Hương, càng lúc càng mãnh liệt khiến Hà Hương khó chịu mà kêu lên, nếu có ai nghe thấy thì nhất định sẽ xấu hổ đến mặt đỏ tai hồng.
Dần dần, Khang Hy tựa hồ trầm mê, hắn nhìn người dưới thân, từ từ biến thành bộ dáng của Tử Tu.
“Tử Tu… Tử Tu… Vì sao ngươi lại làm như vậy với ta…” Khang Hy thì thào lên tiếng, thanh âm của hắn rất nhẹ nhưng mà Hà Hương vẫn nghe thấy rõ mồn một.
Hà Hương oán hận cắn môi, lại là tên ngự trù đó! Hoàng thượng đang cùng nàng vậy mà lại gọi tên của một trù sư! Nàng không thể nhịn được!
Dường như cho là mình đang mây mưa với Tử Tu, Khang Hy càng thêm hưng phấn, hắn hung ác tiến lên không lưu tình chút nào. Khổ chỉ có Hà Hương, nàng vừa chịu đựng sự thô bạo của Khang Hy vừa oán hận Tử Tu, rốt cuộc cuối cùng không chịu nổi sự dũng mãnh của Khang Hy mà khẽ kêu lên.
Sáng ngày hôm sau, Khang Hy rời giường rất sớm, thấy Hà Hương còn đang ngủ say thì không đánh thức nàng. Khang Hy có chút hối hận vì hành vi ngày hôm qua của mình, hắn không hề muốn cùng nữ nhân này phát sinh quan hệ, ngoại trừ Tử Tu thì hắn làm việc này với ai cũng không có cảm giác.
Nghĩ đến Tử Tu, hắn lại cảm thấy bực mình. Không được, người của hắn quyết không thể để kẻ khác nhúng chàm!
Đần độn đến giờ Ngọ, Khang Hy căn bản nghe không vào các đại thần nói gì, sau khi hạ triều xử lý tấu chương cũng chẳng có hiệu suất, mất một canh giờ mà mới xử lý được mấy cái.
Khang Hy ném bút, hắn cảm thấy mình bị tra tấn đến sắp phát điên. Tình yêu đúng là thứ ma quỷ.
Thật vất vả lắm mới chờ đến chạng vạng, là lúc Tử Tu mang thức ăn đến. Khang Hy ngồi trên long ỷ cố gắng khống chế cảm xúc của mình, hắn không muốn vừa nhìn thấy Tử Tu thì liền quát mắng.
“Hoàng thượng, nô tài mang bữa tối đến đây!” Vẫn như cũ là thanh âm trong trẻo kia, nhưng lúc này nghe vào tai lại mang cảm giác khác.
Thấy Khang Hy không có phản ứng, Tử Tu lập tức đi qua đưa thức ăn ra. Khang Hy siết chặt hai nắm tay cố gắng ép mình không được xúc động, hắn vẫn không nhúc nhích nhìn Tử Tu chằm chằm, như muốn soi ra mấy lỗ thủng.
“Hoàng thượng, ngươi làm sao vậy?” Tử Tu bị Khang Hy trừng nửa ngày, cuối cùng cũng nhịn không được mà hỏi.
“Không có việc gì, chỉ muốn nhìn ngươi một chút.” Khang Hy thản nhiên đáp.
“À.” Tử Tu lui sang một bên, bỗng như sực nhớ ra gì đó lại nói: “Hoàng thượng, nô tài muốn cầu xin một việc.”
Khang Hy biết Tử Tu muốn nói gì, vì thế đáp: “Nói đi!”
Tử Tu cân nhắc một chút, y biết Khang Hy không thích Dung Nhược nên không muốn chọc giận Khang Hy: “Là như vầy, ngày mai Dung Nhược phải đến Thái học đọc sách rồi, nô tài muốn đi tiễn hắn nên cầu xin Hoàng thượng đồng ý.”
“Nếu trẫm không đồng ý thì sao?” Khang Hy hơi nhếch khóe miệng nghiền ngẫm nhìn Tử Tu.
Tử Tu sửng sốt, hoàn toàn không ngờ đến Khang Hy lại nói như vậy. Kỳ thật không phải y không nghĩ đến, chỉ có điều trong ý thức của Tử Tu thì bất kỳ yêu cầu gì của y Khang Hy chưa từng từ chối nên cứ nghĩ là lần này cũng sẽ được.
Sắc mặt Tử Tu cứng đờ, y bèn đáp: “Nếu Hoàng thượng không đồng ý thì nô tài cũng đâu có cách nào.”
Khang Hy đập mạnh xuống bàn quát lớn: “Lâm Tử Tu, từ trước đến nay có phải trẫm quá sủng ai ngươi không? Ngươi lại dám cùng kẻ khác cấu kết sau lưng trẫm!”
Tử Tu sợ tới mức quỳ rạp xuống đất: “Nô tài không có ý này, nô tài luôn đối đãi với Dung Nhược như thân đệ đệ. Nay đệ đệ phải đến Thái học, làm huynh trưởng, nô tài chỉ muốn bày tỏ chút tâm ý!”
Cơn tức giận của Khang Hy thoáng chốc tan thành mây khói, đệ đệ sao? Thì ra Nạp Lan Dung Nhược chỉ đơn phương. Khang Hy trầm mặc một lúc rồi bảo: “Trẫm đâu có nói là không cho ngươi đi, ngươi làm vậy để làm gì? Còn không đứng dậy?”
“Vâng!” Tử Tu vô cùng buồn bực, y cảm thấy mình càng lúc càng không thể nắm rõ tâm tình của Khang Hy. Ai cũng nói gần vua như gần cọp, xem ra quả đúng như vậy. “ Nói vậy Hoàng thượng đã đồng ý rồi?” Tử Tu vui vẻ hỏi lại.
“Nếu không đồng ý thì chẳng phải ngươi sẽ hận ta? Hừ, ta đâu có ngốc như vậy!” Khang Hy hừ lạnh một tiếng, tâm trạng tốt hơn không ít.
Tử Tu cười phụt ra tiếng đáp: “Nô tài vĩnh viễn không bao giờ hận Hoàng thượng. Hoàng thượng là người tốt, cũng là một vị vua tốt!”
“Ngươi biết là tốt rồi.” Khang Hy hết giận, cầm lấy một miếng điểm tâm bắt đầu ăn. Tử Tu đi qua hầu hạ hắn, Khang Hy đưa miếng điểm tâm cắn dở qua, Tử Tu đỏ mặt cắn một cái.
Quả thật mình đã hiểu lầm Tử Tu, Khang Hy vừa ăn vừa nghĩ. Tử Tu căn bản không phải là người hay thay đổi, mặc dù y chưa từng nói thích hắn nhưng tâm tư của Tử Tu hắn có thể cảm nhận rất rõ.
Hắn ghen tuông cái gì chứ? Đã vậy tối hôm qua còn cùng một nữ nhân điên đảo một đêm, đúng là quá sai lầm.
————
Tác giả có lời muốn nói: Khang sư phụ thiệt tra o(╯□╰)o
Ru có lời muốn nói: Edit chương này mà bực cả mình. Ờ, ai nói với mình edit truyện cung đình thì phải thế này. Làm ơn đi, truyện cung đình thì tất nhiên là phải có phi tử rồi, nhưng mà thà là hoàng đế gieo giống là vì lý do nối dõi, lý do chính trị bla bla bla… thì mình có thể chấp nhận được. Nhưng thật sự mình không chấp nhận được cái kiểu ghen tuông vớ vẩn rồi nhảy lên giường với người khác (╬ ̄皿 ̄)凸
Thiệt sự thì chương này mình chẳng ghét Hà Hương đâu, vốn dĩ cô ấy gả đến là vì mục đích chính trị, là phi tử tranh sủng thì rất bình thường. 1 cô gái trải qua lần đầu tiên với 1 kẻ chẳng thương mình, kẻ đó thô bạo chưa nói, lại còn gọi tên người khác trong lúc xxoo với mình thì ai mà chịu cho được chứ o(︶︿︶)o
Nhân tiện nói thêm, trong tình yêu thì người ta nên tôn trọng nhau 1 chút, dù cho 1 bên vốn là vua, mình từng đọc cả đam mỹ lẫn ngôn tình có rất nhiều truyện khắc họa hoàng đế bình thường vẫn có khí khái quân vương nhưng khi đối xử với người mình yêu thì vẫn bình đẳng hơn là bạn Hy trong truyện này. Cảm giác như Hy chỉ xem Tu như vật sở hữu, là 1 tên nô tài thấp kém được mình ban ân sủng chứ không hẳn là người yêu (╰_╯)
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...