Thanh Xuân

Cố Ngự Lâm mắt thấy người đàn ông tên là Ngải Sầm đó theo Tống Hàng Hàng cùng nhau vào phòng họp, bao gồm Tiểu Dương, bốn người nói chuyện với nhau gần một tiếng, công sự cơ bản đã giải quyết.

Cúi đầu nhìn đồng hồ đeo tay, Cố Ngự Lâm đứng dậy đầu tiên, “Hai vị đã tan việc chưa? Không biết Cố mỗ có vinh hạnh mời các vị ăn cơm trưa hay không?”

Ngải Sầm mới vừa muốn từ chối, Tống Hàng Hàng một bên đã mở miệng trước, “Được, tôi biết một nhà hàng món Giang Nam mới mở.”

Đây cũng không phải là phong cách Tống Hàng Hàng, Ngải Sầm nghi ngờ liếc mắt nhìn Tống Hàng Hàng, thấy đối phương sắc mặt như thường, mới nói: ( ) “Vậy thì cung kính không bằng tuân mệnh, nhưng Cố tiên sinh là khách, phải là tôi mời khách mới đúng.”

Trên bàn cơm yên tĩnh đến quỷ dị, đầu tiên quan trọng nhất là hai người Cố Ngự Lâm và Tống Hàng Hàng vẫn trầm mặc không nói, Tiểu Dương chỉ đi cùng Cố Ngự Lâm, cũng không có ngữ quyền nói, chỉ có Ngải Sầm có lúc nói đôi câu, bầu không khí mới thoáng thả lỏng.

Trước khi kết thúc, Cố Ngự Lâm giương mắt nhìn Tống Hàng Hàng, ngoài miệng nói một câu: “Ngải quản lý và Tống tiểu thư tình cảm thật tốt, không biết... khi nào thì kết hôn?”

Câu hỏi cực kỳ bất ngờ, Ngải Sầm nhất thời không hiểu.

Anh vừa muốn mở miệng phủ nhận, Tống Hàng Hàng lại nhanh hơn anh: “Tháng sau.”

?

Ngải Sầm nghi hoặc không thôi, nhưng dưới chân đau nhói khiến anh cấm thanh, lặng lẽ cúi đầu tiếp tục ăn cơm.

“Hả? Vậy tôi còn có thời gian một tháng.” Cố Ngự Lâm yên lặng nhìn Tống Hàng Hàng nói những lời này, sau đó cười lên, “Đùa vui đùa vui, bỏ qua cho.”

Cơm xong, Cố Ngự Lâm tạm biệt Tiểu Dương, Tống Hàng Hàng ngồi xe Ngải Sầm trở về công ty.

Bên trong xe, bầu không khí bị đè ép.

Hồi lâu, Tống Hàng Hàng nhẹ nhàng mở miệng, “Ngải Sầm, vừa rồi... Thật xin lỗi.”

“Người kia là…”

“Anh ấy là bạn trai cũ của tôi.”


“... Em, vẫn yêu anh ta?”

“...”

“Yên tâm đi, anh không phải là loại người liều chết hy sinh.” Ngải Sầm quay đầu lại nhìn cô, trong giọng nói có nhàn nhạt tiếc nuối, “Em biết anh luôn cầm được thì cũng buông được, cần anh làm cái gì? Anh sẽ giúp em.”

Từ ngày hôm đó, chiều nào nửa giờ, lầu dưới Đông Tài cũng sẽ đúng lúc xuất hiện một bóng dáng mạnh mẽ rắn rỏi.

“Tiểu Nhuế, cô nghe nói không? Tống quản lý...”

“Cô nói là cô ấy và Ngải quản lý sao? ( ) Ai nha, lần trước thang máy gặp trục trặc, Ngải quản lý lo lắng như vậy, chậc chậc, xác định quan hệ của bọn họ không tầm thường... Tôi thật sự hâm mộ cô ấy nha...”

“Không phải, tôi không nói cái này, cô không nhìn thấy bên kia sao?” Giọng nữ dừng một chút, “Cái đó, Cố tổng của Hoài Thiên, nghe nói anh ấy đối với Tống quản lý vừa thấy đã yêu, đang cường thế theo đuổi!”

“Thật?”

“Vậy còn giả bộ, tôi đã nói với cô rồi mà...”

Giọng nói của các cô cũng không nhỏ, Cố Ngự Lâm dễ dàng nghe thấy, nhưng chỉ trầm mặc đứng tại chỗ, hai mắt nhìn thẳng về một hướng, cho đến khi nơi đó xuất hiện một bóng dáng quen thuộc.

Cố Ngự Lâm cất bước lên trước, “Tống Hàng Hàng tiểu thư, xin hỏi anh có thể mời em ăn cơm tối không?”

Đây là anh lần thứ mười anh mời, những lần trước đều bị cự tuyệt không có ngoại lệ.

Nét mặt Tống Hàng Hàng không giống trước kia, phải nói là đạm mạc khiến lòng người lạnh lẽo, nhưng lần này cô lại quay đầu, nhỏ giọng nói với người đàn ông phía sau: “Ngải Sầm, thật xin lỗi, hôm nay...”

“Không sao.” Đối phương trước sau như một mỉm cười nho nhã, xoay người lại đi với một nữ sĩ khác (*nữ sĩ: đúng nghĩa là “phu nhân” (dùng trong ngoại giao), nhưng ở đây có thể hiểu với nghĩa là “cô gái”).

Tống Hàng Hàng dẫn trước, Cố Ngự Lâm đi theo cô, xuống công ty, sau đó đi vào một nhà hàng Nhật Bản. Đoạn đường này Tống Hàng Hàng cũng không nói gì, Cố Ngự Lâm cũng một mực yên lặng không nói.

Đưa phần cơm lên, đầu bếp thuần thục cuốn một phần “Phong tình Gia Châu”, mới vừa cầm mù tạt một bên lên, giọng nói một nam một nữ đồng thời vang lên:


“Anh ấy / cô ấy không ăn cay.”

“Ha ha, được.” Đầu bếp vui vẻ buông mù tạt trong tay xuống, ánh mắt mập mờ quét qua đôi nam nữ trước mặt này, trong lòng không khỏi than thở.

“Được rồi, hai phần “Phong tình Gia Châu”!” ( ) Đầu bếp đưa sushi cho anh, nói tiếng Trung không rõ ràng lắm, “Bạn gái của anh thật xinh đẹp.”

Cố Ngự Lâm nhìn sang người bên cạnh, cảm xúc trong lòng xáo động, nửa phần ngọt ngào, nửa phần khổ sở.

“Hàng Hàng...”

“...”

“Hàng Hàng, thật xin lỗi, tha thứ cho anh vẫn không tìm được em.”

“Ha ha…” Cô cười khẽ, “Chẳng sao cả, bây giờ đã chẳng còn liên quan gì nữa rồi. Em sắp kết hôn, chúc mừng em đi.”

Trong lúc nhất thời, bầu không khí đè nén trầm mặc.

“Không, Hàng Hàng, anh ta không phải là bạn trai của em, đúng không?” Hồi lâu, Cố Ngự Lâm như đinh đóng cột nói.

Tống Hàng Hàng ngẩng đầu lên, ánh mắt lóe lên, nhưng không nói chuyện.

“Em đang gạt anh, nếu như anh ta là bạn trai em, sao có thể để em ra ngoài với anh đây?”

“Ngải Sầm biết em tìm anh nói cho rõ ràng.”

“...”

Ngoài cửa sổ chợt có tiếng sấm thật vang, một cơn mưa lớn bất ngờ ập tới.


Cố Ngự Lâm ngẩng mặt lên, chợt bắt lấy tay cô, “Hàng Hàng, còn nhớ rõ nghỉ hè năm lớp mười hai không?”

Cô muốn rút tay về, tay anh như xích sắt quấn lấy cô không chịu buông ra, hơn nữa, bàn tay ấm áp này... vẫn là nỗi nhớ ngày đêm của cô...

“Hàng Hàng, chỉ vì em, anh có thể làm bất cứ chuyện gì, chút mưa này coi là cái gì?” (Truyện được post tại Diễn đàn ) Anh dừng một chút, hai mắt chăm chú nhìn cô, “Khi đó, anh rất vui vẻ, chỉ cần liên quan tới em, anh đều cam tâm tình nguyện. Hiện tại, anh vẫn như vậy.”

Anh đang thổ lộ sao? Người đàn ông mà cô ngày nhớ đêm mong, thậm chí bắt đầu oán hận… Hiện tại rốt cuộc đã trở lại, hiện tại, rốt cuộc hiểu được phải gắt gao theo đuổi cô sao?

Tống Hàng Hàng cúi đầu, “Làm sao anh biết... Em có giống anh hay không?”

Cố Ngự Lâm, anh liên tục giải thích với em, liền muốn em quay đầu lại sao? Quá ảo tưởng rồi!

“Chắc chắn sẽ vậy mà…” Cố Ngự Lâm trầm thấp nói, nắm lấy bàn tay cô đưa đến bên môi, nhẹ nhàng hôn, “Cho dù em không đồng ý, nhất định anh cũng sẽ theo đuổi được em.”

... Gì chứ!

Tống Hàng Hàng không khống chế được mà đỏ mặt, chỉ có thể cúi đầu càng thấp.

Lời nhắn cuối cùng với Tiếu Tiếu, lừa gạt anh nói mình muốn kết hôn, là cho anh một cơ hội cuối cùng, cũng là cho mình một cơ hội cuối cùng, hi vọng... Anh có thể giống như một người đàn ông chân chính, bước ra.

Vốn đã muốn hung hăng ngược anh, nhưng, khi gặp lại người này, cô mới biết, tất cả kiêu ngạo, tất cả kiên trì của cô, ở trước mặt anh đều biến đâu mất. Gặp được anh, chính là số mệnh của Tống Hàng Hàng cô.

“Tại sao... khi đó muốn rời đi?” (Truyện được post tại Diễn đàn ) Cô nhẹ giọng hỏi, trong giọng nói khẽ mang theo nghẹn ngào, những ngày đau khổ đó, không biết đã hành hạ cô bao lâu… Cô hận, nhưng tại sao, cô không hận được…

“Bởi vì Cố Ngự Lâm là một tên ngốc, Cố Ngự Lâm ngu ngốc cho rằng, có người sẽ đem đến hạnh phúc hơn nữa cho nhóc ngốc.” Anh một tay ôm lấy cô, nếu như không phải giải thích với cô, anh tuyệt sẽ không nhắc lại sai lầm lúc trước, rằng vì muốn cô được hạnh phúc hơn, hiện tại, anh chỉ muốn dùng hành động để chứng minh, “Hàng Hàng, anh vẫn chưa từng quên em.”

“Hàng Hàng, em… em nguyện ý, trở lại bên cạnh anh sao?”

“... Xem biểu hiện của anh đã.”

“Hàng Hàng, anh yêu em.”

“... Ừ.”

“Hàng Hàng, anh... anh biết món quà em định tặng anh là gì rồi.”

“...?”


“Mấy ngày trước... Anh gặp Y Tuệ..., Anh rất thích cái tên Cố Nhất Hằng này.”

“...” Y Tuệ khốn kiếp này...

Thật lâu sau, khi Cố Ngự Lâm rốt cuộc không nhịn được mở miệng nhắc tới cái tên kia thì Tống Hàng Hàng nhìn cảnh vật ngoài cửa sổ, nhẹ giọng nói: “Hứa Nghiêu Thực à, anh ấy nói, anh ấy đi du lịch vòng quanh thế giới...”

Một ngày kia, Hứa Nghiêu Thực tìm được cô, cô không cho anh sắc mặt tốt liền trực tiếp lên lầu.

Ngày hôm sau, anh lại tới tìm cô, anh nói anh muốn rời đi, anh muốn cái ôm cuối cùng với cô, cô đồng ý, sau đó hạ quyết tâm rời xa nơi đó.

Từ đó về sau, cô không còn có tin tức của Hứa Nghiêu Thực nữa.

Không có ai biết, sau khi Tống Hành rời thành phố K được hai ngày, Hứa Nghiêu Thực đã biết địa chỉ của Tống Hàng Hàng.

Không có ai biết, Hứa Nghiêu Thực luôn không muốn đi quấy rầy Tống Hàng Hàng, chẳng qua là... muốn Cố Ngự Lâm tìm được cô trước. (Truyện được post tại Diễn đàn ) Lần cuối cùng anh gặp cô, anh đã tùy hứng cả đời, anh chỉ nghĩ muốn tùy hứng một lần cuối cùng này, sau đó... hoàn toàn kết thúc mối tình không có kết quả.

Càng không có người biết, một khắc kia, anh buông cô gái ấm áp trước mặt ra, trong nháy mắt quay đầu, ngón tay của anh nắm thật chặt bệnh án trong túi.

Anh hận mẹ mình cả đời, anh đố kỵ Tiểu Lâm cả đời, cuối cùng mới biết đây tất cả đều là lỗi của anh. Mẹ anh không sai, cái sai của bà là yêu anh trai ruột của mình, lại không hiểu chuyện kiên quyết sinh ra anh, thế mà anh vẫn cho rằng bà từ bỏ cha và anh.

Anh vốn không nên tồn tại ở cái thế giới này, hiện tại, đã đến lúc anh rời đi.

“Hàng Hàng, hãy để anh ôm em lần cuối cùng này thôi… Anh phải đến một nơi rất xa, anh muốn đi du lịch vòng quanh thế giới. Nếu như em gặp được Tiểu Lâm, hãy nói với nó, anh thật có lỗi với nó. Còn có... Chúc hai người hạnh phúc.”

...

“Các vị khách quý, hôm nay chúng ta có mặt ở đây, cùng tham gia hôn lễ của tiên sinh Cố Ngự Lâm và tiểu thư Tống Hàng Hàng. Hôn nhân là sự thăng hoa của tình yêu và lòng tin. Nó không chỉ cần hai bên một đời một kiếp yêu nhau, càng cần phải một đời một kiếp tin tưởng lẫn nhau. Hôm nay, tiên sinh Cố Ngự Lâm cùng tiểu thư Tống Hàng Hàng ngay tại nơi này, trang nghiêm tuyên bố với mọi người hứa hẹn tình yêu giữa bọn họ.”

“Cố Ngự Lâm, con có nguyện ý cưới tiểu thư Tống Hàng Hàng làm vợ của con hay không, vô luận là thuận cảnh hay nghịch cảnh, giàu có hay nghèo khó, khỏe mạnh hay bệnh tật, vui vẻ hay ưu sầu, con sẽ hết lòng yêu cô ấy, vĩnh viễn thủy chung đến già?

“Con nguyện ý.”

“Tống Hàng Hàng, con có nguyện ý gả cho tiên sinh Cố Ngự Lâm làm vợ hay không, vô luận là thuận cảnh hay nghịch cảnh, giàu có hay nghèo khó, khỏe mạnh hay bệnh tật, vui vẻ hay ưu sầu, con sẽ hết lòng yêu thương anh ấy, vĩnh viễn thủy chung đến già?

“Con nguyện ý.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui