Trong mắt Giang Thần Hi, thời gian phảng phất như dài bằng một thế kỷ.
Giang Thải Dĩnh cảm thấy bầu không khí có gì đó rất không đúng, mấy ngày nay tuy Thẩm Duy Nhiên và anh trai không nói chuyện nhưng cô rất rõ ràng, nhất định đã xảy ra chuyện. Anh trai không nói, cô cũng không thể đi hỏi.
Chuyện tình cảm, trong nhà chưa tỏ ngoài ngõ đã tường, giống như bản thân cô, rõ ràng Thượng Quan Thành chưa bao giờ yêu cô, chỉ coi mình như em gái, mà cô trước sau vẫn không thể buông tay!
Vì thế, Giang Thải Dĩnh giả bộ cười hi hi ha ha, lên tiếng: "Thật trùng hợp! Vừa ra viện liền gặp mọi người!"
Loan Mộng muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng lại không mở miệng.
Giang Thải Dĩ tiếp tục: "Loan Mộng, chị cũng tới sao, hình như lâu rồi không gặp chị!"
Loan Mộng bất đắc dĩ tiếp lời cô ấy: "Nào có lâu, rõ ràng còn chưa tới ba ngày." Nói tới đây, cô nhịn không được mà nhìn Thẩm Duy Nhiên, bởi vì cô đã hứa với cô ấy sẽ không tới bệnh viện, ở trường học nghỉ ngơi, kết quả bản thân vẫn lén tới.
Thẩm Duy Nhiên đáp lại nỗi bất an của Loan Mộng bằng nụ cười, bộ dáng giống như muốn nói, cậu không thể gạt tớ, cái gì tớ cũng biết.
Thấy bầu không khí đã tốt lên, Giang Thải Dĩnh tiếp tục vui đùa, bộ dáng thâm tình chân thành nhìn Loan Mộng. Mặc kệ mọi người nhìn thế nào, cô đi tới nắm lấy cánh tay Loan Mộng, nói: "A, Mộng, tục ngữ nói một ngày không gặp như cách ba thu! Đã cách ba thu rồi đấy!" Sau đó cô liền làm ra bộ dáng người đầy tâm trạng, "Ba ngày không gặp dài như chín thu, sao chị có thể nhẫn tâm như vậy không gặp em chứ?"
Loan Mộng đối với bộ dáng này của Giang Thải Dĩnh không biết nói gì, nhưng Trần Tĩnh lại cảm thấy tình cảnh đó thật sự khiến người ta mở rộng tầm mắt.
Thượng Quan Thành tuy biết Giang Thải Dĩnh cố ý giảm bớt bầu không khí nặng nề, nhưng không biết vì sao, nhìn hai người họ vui vẻ nói chuyện, trong lòng lại có chút hụt hẫng.
Một mình Giang Thải Dĩnh xướng họa nửa ngày, trước sau chỉ có Loan Mộng thỉnh thoảng phối hợp, lập tức mất hứng. Lơ đã nhìn Giang Thần Hi cô đơn đứng một bên, trái tim đồng cảm lần nữa dâng trào.
Cô căng da đầu nhìn Thẩm Duy Nhiên: "Duy Nhiên, hôm nay là ngày chị và anh Thượng Quan xuất viện, chi bằng chúng ta cùng đi chúc mừng đi!"
Giang Thải Dĩnh đem quyền quyết định việc này giao cho Thẩm Duy Nhiên, chờ cô trả lời, cũng mong cô và Giang Thần Hi có thể ở bên nhau.
Cùng lúc đó, Giang Thần Hi cũng nhìn chằm chằm Thẩm Duy Nhiên, chờ cô trả lời, lại không dám nghe câu trả lời của cô. Sợ thất vọng, sợ bầu không khí trầm xuống.
Thẩm Duy Nhiên xoay người đối diện với Giang Thải Dĩnh, cười xin lỗi, sau đó lắc đầu, giải thích: "Không cần, cảm ơn, lát nữa ba chúng tôi còn có chuyện, tôi ở đây là chờ Thượng Quan Thành!"
Nghe tới tên mình, Thượng Quan Thành đột nhiên không dám nhìn sắc mặt Giang Thần Hi, vội hỏi: "Tìm tôi có chuyện gì? Không lẽ vì tôi cứu cô một lần, cô liền muốn lấy thân báo đáp?"
Còn chưa dứt lời, Thượng Quan Thành đã cảm thấy độ ấm bên người chợt lạnh xuống.
Một bên là ánh mắt như giết người của Giang Thần Hi, bên kia là ánh mắt phẫn nộ của Giang Thải Dĩnh!
Thượng Quang Thành cảm thấy bi ai không thôi, nhất định là kiếp trước bản thân đã làm sai chuyện gì, kiếp này mới gặp hai anh em như vậy!
Mất bò mới lo vội vàng làm chuồng, anh bất cần tiếp tục: "Tôi chỉ tùy tiện nói đùa thôi, không phải sự thật, đừng tưởng thật!
Nhớ tới lần trước anh ở phòng bệnh trêu đùa Loan Mộng, Thẩm Duy Nhiên nhịn không được mà nhắc nhở: "Thượng Quan Thành, anh chắc chưa quên lời lần trước tôi nói đúng không? Có những chuyện không được vui đùa!" Nói rồi, cô làm bộ lơ đãng nhìn Loan Mộng một cái.
Thượng Quan Thành lập tức hiểu ý, đột nhiên muốn khóc ròng chạy đi, thậm chí là muốn ngửa mặt lên trời khóc lớn, tôi chỉ vui đùa chút thôi, vì sao bọn họ ai cũng phản bác gay gắt như vậy?
Lúc này, anh chỉ có thể nói: "Mấy người cứ coi như tôi không tồn tại đi, tôi là cục đá này nhảy ra, không cần quản tôi!" Dứt lời, anh liền dậm chân lên nền xi măng.
Kỳ thật Thẩm Duy Nhiên có thể nhận ra sự bi thương từ Giang Thần Hi, loại bi thương này như đã tổn thương đến tận xương tủy, khiến trái tim đau đớn đến tột cùng. Muốn nói gì đó với anh, nhưng lời vừa tới miệng, cô lại không biết nên nói cái gì.
Rõ ràng là ban ngày, nhưng lại có cảm giác gió lạnh quất vào mặt, lạnh, thật sự rất lạnh!
Sáu người đứng ở bệnh viện, hai bên nhìn nhau, lại không biết nói chuyện thế nào, chỉ yên tĩnh như vậy, yên tĩnh tới chỉ có thể nghe tiếng gió lướt qua.
Bầu không khí như vậy khiến Thẩm Duy Nhiên hít thở khó khăn, rõ ràng đang ở đường lớn trống trải, bản thân lại cảm thấy chính mình đang bị nhốt trong cái lồng, không có không khí, không có ấm áp, lạnh tới khiến người ta muốn nhanh chóng thoát đi.
Thẩm Duy Nhiên nhẹ giọng, tiếp tục cuộc đối thoại vừa rồi: "Thượng Quan Thành... Cảm ơn anh!"
Một tiếng cảm ơn này ngay cả Thẩm Duy Nhiên cũng không biết chính mình đang nói với Thượng Quan, hay Giang Thần Hi.
Bởi vì thời điểm nói chuyện, cô lại nhìn Giang Thần Hi.
Có lẽ là cảm ơn cậu đã yêu mình như vậy, có lẽ là cảm ơn cậu đã cho mình sự ấm áp, có lẽ là cảm ơn cậu vì từng mang tới niềm vui cho mình, có lẽ là cảm ơn cậu từng lén ở bệnh viện thăm tớ...
Có lẽ... Có lẽ...
Những việc này ai có thể nói rõ, ai có thể tính toán.
Thượng Quan Thành cũng cảm thấy một câu cảm ơn này có chút không thích hợp, thậm chí là vô lực mang theo bi thương. Anh nhất thời sững ra, không biết phải trả lời thế nào, sợ chính mình không cẩn thận nói sai lời, chọc tới Giang Thần Hi.
Hai người Loan Mộng và Trần Tĩnh đứng đó, cũng không biết nói gì, điều duy nhất có thể làm chính là duy trì sự trầm mặc, đứng sau Thẩm Duy Nhiên, lặng lẽ ủng hộ cô, mặc kệ cô đưa ra quyết định gì.
Trong phút hoảng hốt, Thẩm Duy Nhiên phảng phất như nhìn thấy gương mặt của một thiếu niên ôn nhu như ngọc, nghịch hướng mặt trời đi về phía mình, mà người đó chính là Tưởng Thần đã lâu không gặp.
Thẩm Duy Nhiên nhìn anh, mơ màng mà cười, nhưng sau đó gương mặt kia lại biến mất, thậm chí tìm không thấy, trước mặt chỉ có Giang Thần Hi, có lẽ do chính mình coi anh thành Tưởng Thần.
Giang Thần Hi nhìn nụ cười của Thẩm Duy Nhiên, nụ cười đó rõ ràng không phải dành cho mình, trái tim rất đau, rất đau...
Thẩm Duy Nhiên không nói gì cả, xoay người rời đi, Loan Mộng và Trần Tĩnh cũng vội đi theo, nhưng Loan Mộng trong một khắc đó đã quay đầu, nhìn Thượng Quan Thành.
Thượng Quan Thành như cảm nhận được, ngẩng đầu nhìn cô, tầm mắt hai người chạm nhau, Loan Mộng nhanh chóng quay đầu, không tiếp tục nhìn anh.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...