[Thanh Vũ] Nhất Kiến Ghi Tâm

【 Liên quan về cuộc sống sau này】

Sau khi fanmeeting ngày đó kết thúc, Vương Thanh và Đại Vũ cùng nhau phát weibo.

//

—— Weibo Vương Thanh

May mắn cả đời của tôi được dùng cho hai việc, một là vào ngày tận thế năm 2012 gặp được Phùng Kiến Vũ, một là sau khi trải qua vô số chuyện, chúng tôi vẫn duy trì được tình yêu dành cho nhau.

Lúc ban đầu chúng tôi không biết tình yêu là gì.

Hiện tại tôi nghĩ chúng tôi đã hiểu rồi.

Tương lai chúng tôi nhất định sẽ gạt bỏ tất cả mọi sợ hãi mà yêu thương lẫn nhau.

Tôi và Đại Vũ quyết định rút lui khỏi vòng giải trí. Tôi biết quyết định này của chúng tôi sẽ làm thương tổn đến rất nhiều người, thành thật xin lỗi.

Nhưng trong những năm tháng tiếp theo đây, tôi chỉ muốn cuộc sống của tôi chỉ hoàn toàn thuộc về một người Phùng Kiến Vũ.

Xin hãy tha thứ cho sự ích kỷ của tôi.

**Ngải Thanh từng viết một câu thơ thế này: Trên thế gian này, mọi thứ sẽ già đi, chỉ có tình yêu, vĩnh viễn trẻ mãi.

Nếu đúng như vậy, lần sau nếu các bạn gặp phải hai chúng tôi, có thể sẽ phát hiện chúng tôi sẽ trông trẻ thêm vài tuổi, ha ha ha.

Đương nhiên, nếu có một ngày bạn đụng phải hai chúng tôi, xin không cần lộ ra, chúng tôi chẳng qua chỉ là hai người bình thường, không còn có bất kỳ hào quang nào của minh tinh nữa, chúng tôi chẳng qua chỉ là một đôi tình nhân bình thường so với bất kỳ đôi tình nhân nào khác trên thế giới này đều giống nhau.

Nếu như có vô tình bắt gặp chúng tôi, xin hãy nói cho chúng tôi biết các bạn cũng đang trải qua vô cùng hạnh phúc.

Mỗi một người các bạn cùng hai người chúng tôi vẫn thủy chung là người một nhà.

Vương Thanh tôi nói được làm được, chúng ta lại hẹn ước thêm mười năm nữa đi.

Mười năm sau, tôi và Đại Vũ vẫn còn có thể cùng các bạn thực hiện ước hẹn.

Không biết khi đó, sẽ có bao nhiêu người đến a.

Bất kể như thế nào, tôi và Đại Vũ đều luôn thực tâm chúc phúc cho các bạn.


Hi vọng mọi người cũng sẽ giống như chúng tôi, bất kể quá trình có chật vật đến nhường nào, đến cuối cùng vẫn có thể nhận được đền bù mong muốn trong tình yêu.

Năm 2035, bạn sẽ lại phó ước?

//

—— Weibo Đại Vũ

Tôi đã nói rồi, Vương Thanh và Phùng Kiến Vũ, giữa chúng tôi vĩnh viễn sẽ không xuất hiện bất kỳ ngăn cách nào.

Bây giờ tôi muốn nói, hai chúng tôi cùng các bạn cũng sẽ không có bất kỳ ngăn cách nào.

Hai chúng tôi đều ý tưởng nhất trí, từ lúc bắt đầu vẫn đều giữ vững ý tưởng này, là một chuyện chỉ có thể mong chứ không thể cầu.

Khi Thanh ca cùng tôi nói muốn rút lui khỏi vòng giải trí, thật ra nội tâm của tôi hiện lên rất nhiều nỗi buồn.

Không phải không nỡ từ bỏ vòng giải trí, thật ra là tôi không nỡ buông bỏ các bạn.

Các bạn đối với tôi mà nói không phải đơn giản chỉ là người hâm mộ, các bạn chính là người nhà của tôi.

Nhưng là hai chúng tôi muốn yên lặng trải qua cuộc sống sau này, nói ra hình như có một chút ích kỷ,

Nhưng tôi tin tưởng các bạn sẽ hiểu được.

Bất kể sau này chúng tôi ở nơi nào, các bạn thủy chung là người nhà của hai chúng tôi, đã là người nhà thì nhất định sẽ biết được tin tức của chúng tôi.

Sau này chúng tôi không còn là minh tinh hay diễn viên gì gì nữa, chúng tôi chính là hai người bình thường, chỉ là người nhà của các bạn.

Sau này vẫn còn có thể cùng các bạn phát trực tiếp, thế nhưng cũng không phải là vì quảng cáo hay tuyên truyền nữa, mà đơn thuần chỉ là người một nhà ngồi xuống cùng nhau hàn huyên.

Cho nên mỗi một ngày thứ sáu sau này vẫn sẽ có hội đàm, khi đó tôi sẽ không có lịch trình công việc, như vậy nhất định có thể cùng các bạn phát trực tiếp đến thiên hoang địa lão.

Chỉ cần vẫn còn có một người xem, tôi nhất định sẽ vì bạn phát trực tiếp.

Các bạn đều sẽ xem mà,

Đúng không?

//


Provence nằm ở vùng đông nam nước Pháp.

Khắp nơi tràn ngập một màu lavender, cùng với bầu trời thoáng đoãng thuần túy nhất.

**Sủng nhục bất kinh, khán đình tiền hoa khai hoa lạc; Khứ lưu vô ý, vọng thiên không vân quyển vân thư.

Trước khi kết hôn Vương Thanh đã sớm mua một căn biệt thự ở Provence, nhưng Đại Vũ lại là một người hoài niệm, chỉ dự định ở Pháp nghỉ phép một thời gian ngắn, nên khi hôn lễ hoàn tất vẫn là một hai đòi quay trở về Bắc Kinh.

Nguyên nhân cụ thể không chỉ bởi vì muốn thỉnh thoảng đến thăm ba mẹ một chút, mấu chốt là đại đa số bằng hữu của hai người đều ở tại Trung Quốc hết, huống chi tín hiệu lúc Đại Vũ phát hội đàm trực tiếp có lúc rất là kém.

Cũng may cuộc sống ở Pháp chỉ kéo dài một hai tuần lễ, nếu mà thời gian còn kéo dài thêm chút nữa, Đại Vũ sẽ liền ngày ngày nháo đòi trở về nước.

Nhưng Vương Thanh vẫn rất hài lòng, bởi vì cuối cùng hắn đã có được một cuộc sống vô ưu vô lo, lại có người yêu ở ngay bên cạnh, cho dù là ở nơi nào, đơn giản là nằm mơ cũng có thể bật cười.

"Thanh ba tuổi, anh lại len lén đem Sóc Nhỏ ném ra ngoài rồi phải không!!! " Một cổ thanh âm như sấm rền vang lên chạy thẳng vào lỗ tai Vương Thanh.

Đương nhiên, trừ thanh âm thỉnh thoảng rống giận của Đại Vũ thì không còn ai khác...

"..."

Con mèo chết tiệt kia lại cố ý đem thân thể bẩn đi tố cáo.

"Tặng cho em."

Vương Thanh cười tà từ phía sau lưng lấy ra một nhánh lavender.

Màu tím ưu nhã chính là màu sắc Đại Vũ yêu thích nhất.

Nhưng ý nghĩa của hoa lavender chính là chờ đợi tình yêu,

Mà bọn họ hiện tại không cần phải chờ đợi nữa rồi.

Bây giờ mỗi ngày khi tỉnh lại, ánh mặt trời cùng người yêu cùng nhau tồn tại,

Tương lai chờ đợi phía trước chính là điều lúc ban đầu mà bọn họ hằng mong muốn.


"..." Vốn là đang rất vui mừng, Đại Vũ đột nhiên nghĩ tới điều gì đó ngay lập tức trầm xuống nụ cười "Hoa này ở đâu ra! "

"..." Thanh ba tuổi ánh mắt hoảng hốt.

Đại Vũ chợt chạy về hướng vườn hoa nhỏ, sau đó thấy được cảnh tượng trước mắt tức khắc bắt đầu nổi đóa.

"Vương Thanh em cho anh cái tát miệng! Em và anh lập tức cùng nhau liều mạng đi! Anh cư nhiên đem hoa lavender của em khổ nhọc trồng được cắt xuống hết!!! "

"..."

Ân, chúng tôi rất hạnh phúc.

Các bạn thì sao?

//

"Vương Thanh, lúc ở fanmeeting anh nói anh nhất kiến chung tình với em?" Một ngày Đại Vũ đột nhiên nhớ đến câu nói kia ở fanmeeting lần đó, bắt đầu đắc ý.

"......" Vương Thanh im lặng không lên tiếng.

"Anh thật sự lần đầu tiên nhìn thấy liền đem lòng yêu em sao a?" Đại Vũ tò mò hỏi dồn Vương Thanh.

"......" Vương Thanh duy trì bất động thanh sắc.

"Hắc hắc hắc, anh đúng thật là cầm thú, sớm như vậy liền mơ tưởng đến em." Đại vũ đắc ý ngạo kiều sờ sờ cằm.

"......" Vương Thanh mật mưu phản kích.

"Không phải là...... anh sao lại không lên tiếng vậy a?" Đại Vũ nháy nháy mắt.

"Anh dù cho như thế nào đi nữa thì cũng đã nhất kiến chung tình với em, cũng chờ đợi em hơn mười năm, em nói xem hai ta người nào cầm thú hơn?" Vương Thanh thở dài.

"......" Đại Vũ tức cười tự biết đuối lý, sau đó cố ý tìm chuyện tra hỏi.

"Anh có phải hối hận rút lui khỏi vòng giải trí phải không, dù sao có nhiều người như vậy yêu thích anh mà."

Thấy Vương Thanh không có chút nào phản ứng, Đại Vũ cố ý ra vẻ tức giận xoay người rời đi, trong nháy mắt vừa xoay người, lại bị hắn vững vàng hãm vào trong ngực.

"Nhưng anh chỉ thích mình em."

Toàn thế giới hô hào anh, anh cũng có thể không để mắt tới, ánh mắt của anh chỉ luôn kiếm tìm hình bóng em.

Quản hắn rốt cuộc là vừa gặp đã yêu hay là lâu ngày sinh tình,

Dù sao thì đúng chính là khắc cốt ghi tâm.


Nhất kiến ghi tâm của người nào vừa mà không khắc cốt ghi tâm?

Tựa như Vương Thanh, bắt đầu từ giây phút gặp được Phùng Kiến Vũ,

Đã mệnh trung chỉ định quấn quít lấy nhau.

Ngay từ lúc hơn mười năm trước,

Vương Thanh đã nhận định Phùng Kiến Vũ chính là vợ của mình rồi.

Vì vậy, Vương Thanh đối với tài dự đoán của mình luôn lấy làm rất tự hào, luôn dựa vào điều này mà dương dương tự đắc.

Hey,

Vậy người mà bạn nhất kiến chung tình,

Bây giờ có đang ở bên cạnh bạn không?

—— Phiên ngoại hôn lễ END ——

—— Toàn văn hoàn ——

25.11.2016  —  17.03.2017

_______________________________

**Ngải Thanh (1910-1996) tên thật là Tưởng Hải Trừng, quê ở Triết Giang, là nhà thơ hiện đại Trung Quốc.

Nguyên văn cho hai câu thơ kia chính là:

Thế gian này, mọi thứ sẽ già đi, duy chỉ có tình yêu là vẫn luôn trẻ mãi; Thế giới này có bao điều xảo trá, duy chỉ có tình yêu vẫn mãi sáng trong.

Chỉ cần có tình yêu, sẽ như cá quẩy đuôi dưới nước, chim tung cánh trên trời, đêm cũng như ngày; Nhưng mất đi tình yêu, chẳng khác nào đàn đứt dây, đèn không dầu, hạ rét như đông.

** Một bộ câu đối thuyết về cách thưởng thức phi thường:

Sủng nhục bất kinh, khán đình tiền hoa khai hoa lạc;

Khứ lưu vô ý, vọng thiên không vân quyển vân thư.

Tạm dịch:

Nhẫn nhục không kinh động, nhìn hoa nở rồi tàn trước sân,

Không nghĩ ngợi quá khứ lưu lại gì, ngắm mây hợp rồi tan giữa bầu trời.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui