Thành Thời Gian

Số lần chúng tôi ăn cùng nhau thực sự quá nhiều, không mười hai lần thì cũng đến mười lần, không cần kiêng kị, tôi nhanh chóng gật đầu, nhanh chóng càn quét bàn ăn.

Giữa bữa cùng Cô Trì Quân nói về chuyện điện ảnh, mới biết rằng “Ba Chương Cam Kết” đang đẩy nhanh tiến độ, thời gian quá cấp bách, vì vậy mẹ tôi mới mệt đến ngất đi như vậy, thời gian quay bộ phim này thực sự quá dài, dài hơn nhiều so với những bộ phim bình thường khác.

Lúc nói đến điện ảnh, anh có chút hơi mệt mỏi, “Sau khi diễn xong bộ phim này, trong vòng một năm nữa tôi không muốn đóng bất cứ bộ phim nào nữa.”

Từ lúc anh vào nghề đến nay cũng đã có không ít tác phẩm, lúc nhiều nhất có tới năm bộ phim. Mà với những gì tôi mới nhìn thấy trong thư phòng, đối với mỗi vai diễn anh đều dùng rất nhiều tâm huyết như vậy, cảm thấy mệt cũng là chuyện thường tình. Bận rộn nhiều năm như vậy, cái gì cũng đã có rồi, đương nhiên cũng có thể có một kì nghỉ dài. Công việc diễn viên ngày đêm điên đảo này không phải người bình thường nào cũng có thể chấp nhận được.

“Nên nghỉ ngơi mà,” Tôi thuận miệng nói, “Tìm một nơi yên tĩnh đẹp đẽ sống khoảng hai tháng.”

“Tôi cũng đang nghĩ như vậy, nhưng mà nhất thời không nghĩ ra nơi nào cả.” Cố Trì Quân nói.

Tôi nghĩ nghĩ, “Có thể ra nước ngoài, trong nước…những người biết anh quá nhiều rồi, nước ngoài vẫn tốt hơn.”

“Em đã đi nhiều nơi, hay là gợi ý cho tôi một chút?”

“À, cái này không dễ nói mà…” Tôi nghĩ xem mình đã đi qua những nơi nào, “Nếu nói nơi có phong cảnh đẹp thì có quá nhiều ấy. Anh xem ý thích của mình đi.”

“Ý thích của em thì sao?”

Tôi vừa nghĩ vừa nói: “Em thích nhất cảnh tuyết. Lúc nhỏ tới cao nguyên Miller cùng bố, dưới chân núi vẫn là tháng 6, trên cao nguyên lại là mùa đông, tuyết phủ trắng xóa, phía xa chỉ có những căn nhà nhỏ tường trắng ngói đỏ của dân du mục. Đúng là cảnh sắc trong truyện cổ tích.

Anh như đang suy nghĩ điều gì ấy, gật gật đầu, dáng vẻ hoàn toàn chấp nhận ý kiến của tôi.

Ăn cơm xong, tôi chủ động thu dọn bát đũa, Cố Trì Quân cũng không ngăn cản tôi, cùng tôi dọn dẹp phòng bếp. Hai người làm việc thì nhanh hơn nhiều so với một người, tôi rửa tay, chào tạm biệt anh để về trường. Buổi tối này đã vô cùng đẹp đẽ rồi, tôi cũng không có dự định ở lại nhà anh. Tuy nhà anh rộng như vậy, cũng không thiếu chỗ cho tôi tá túc.

Anh khóa vòi nước, nói muốn tiễn tôi.


Xét thấy thời gian cũng không còn sớm nữa, mà kỹ thuật lái xe của anh thực sự không đáng để tín nhiệm, tôi từ chối yêu cầu của anh, trực tiếp lấy điện thoại gọi taxi.

Cố Trì Quân cầm lấy túi của tôi, tiễn tôi đến cửa thang máy. Suốt đường đi tôi đều nói chuyện lảm nhảm với anh.

“Cố tiên sinh, ngày mai nhớ kêu trợ lý đi sửa xe đấy, sau đó anh cũng đừng tự mình lái xe, quan sát trước sau nhiều một chút, trình độ lái xe của anh đúng là…Không sợ vạn nhất chỉ sợ nhất vạn thôi.”

Mãi mà không thấy tiếng trả lời, ngạc nhiên quay đầu lại nhìn, trong hành lang yên tĩnh, ánh đèn rất sáng, tấm thảm dày hấp thu hết những tiếng bước chân, Cố Trì Quân toàn thân là bộ quần áo màu ngà mặc ở nhà, nhìn có vẻ rất nhàn nhã tự nhiên đứng bên cạnh tôi, cười với tôi.

Mà anh chỉ mỉm cười, khóe mắt hơi hơi nhướng lên, tạo thành một vòng cung dịu dàng, chỉ là anh không nói gì.

Tôi cầm lấy túi, “Thế em về đây.”

Thang máy tinh một tiếng lên đến nơi, tôi đi vào trong, đang muốn ấn xuống lầu, anh bỗng nhiên giơ tay ngăn cánh cửa thang máy sắp khép lại, đi vào bên trong, đôi tay nâng mặt tôi. Tôi vô thức quay đầu, tuy anh nhìn có vẻ rất ấm áp, nhưng sức lực trên bàn tay còn lớn hơn cả sự ấm áp. Tôi bị anh nâng hàm dưới, ngẩng đầu lên, ánh mắt không thể tránh được rơi trên khuôn mặt anh.

Anh nhè nhẹ hôn lên trán tôi.

Máu toàn thân nóng bừng lên, tai cũng ngay lập tức mất đi khả năng nghe. Tôi vô thức trừng anh, đại não một màn trắng xóa, ý nghĩa lượn qua lượn lại đều là “Cố Trì Quân hôn tôi” đây là một sự thật kinh người, có ảo giác biến thân thành nam nữ chính trong phim điện ảnh, toàn toàn không có cách nào tiêu hóa nổi.

“Ngủ ngon, Tiểu Chân.”

Nụ hôn và giọng nói giống như rượu, triệt để khiến tôi say rồi.

Tôi giống như người máy bị quá tải, hoàn toàn bị rơi vào trạng thái đơ.

Theo như những gì mình được thấy, ở Trung Quốc chỉ có người yêu mới cầm túi xách cho bạn gái của mình thôi ;)) còn bạn bình thường thì cầm giúp túi xách là chuyện không có nhé, trừ khi con gái nhờ (mà điều này cực kì hiếm), trong khi bạn Hứa Chân của chúng ta lại lảm nhảm những thứ linh tinh mà lại chẳng để ý tới điều này =))


Trở về kí túc xá giống như chạy trốn.

Uổng cho tôi tự cho rằng tố chất tâm lý của bản thân cực tốt, nhưng việc này lại khiến tôi choáng váng rất lâu. Vi San vẫn chưa về, tôi mở cửa sổ, gió đêm đông thổi vào cửa sổ, đầu óc tôi cũng rõ ràng phần lớn rồi, nhìn khuôn mặt của mình trong gương lúc trắng lúc đỏ, chỉ đành ôm đầu cuộn tròn trước bàn học.

Tôi bỗng nhiên có chút hiểu ra tại sao mẹ tôi không tán thành tôi tiếp xúc với Cố Trì Quân, trong khoảng khắc thực sự trong lòng có tiếng rì rầm.

Cái gọi là quấy nhiễu một hồ nước xuân, chính là kiểu hành vi này của Cố Trì Quân. Anh không thể không biết mị lực của bản thân, còn đối với đứa có lực phòng hộ yếu kém là tôi làm ra cái hành vi ái muội như thế, trực tiếp đến gần đáy lòng tôi. Cứ cho là không nhắc đến tôi là fan hâm mộ của anh, bất cứ cô gái trẻ nào được một người nổi tiếng đối đãi như vậy, đều sẽ mơ mộng linh tinh. Giữ khư khư một mình không được, thì sẽ tiến vào. Trên mức độ nào đó mà nói, lực sát thương của anh còn lớn hơn Lâm Tấn Tu.

Lâm Tấn Tu cố nhiên có trăm nghìn cái không tốt, nhưng thái độ của anh ta với tôi từ trước đến nay đều rõ ràng, bao nhiêu năm như thế, anh ta hoàn toàn không để cho tôi bất cứ ảo tưởng không thiết thực nào hết.

Những ý nghĩ lộn xộn trong đầu, cửa cũng đã mở ra rồi.

Vi San đeo balo đi vào phòng, bổ nhào vào bóp cổ tôi, “Cả ngày hôm nay mày đi đâu thế hả? Liên lạc không được! Học trưởng Lâm đang tìm mày đó.”

Tôi giờ mới nghĩ ra chuyện điện thoại hết pin, vội vàng lấy điện thoại ra sạc, lại thuận tiện mở máy luôn.

“Anh ta tìm tao làm gì?”

Mắt nó phát sáng nhìn tôi, “Chuyện của tụi mày tao làm sao biết được, nhưng mà tao thấy dáng vẻ của anh ấy cứ như mày nợ anh ấy một đống tiền không trả ấy.”

Thực sự nếu là nợ tiền thì còn dễ giải quyết. Lâm Tấn Tu không thường xuyên tìm tôi, một khi tìm tôi, từ trước đến nay đều không phải chuyện tốt đẹp gì, điều này tôi vô cùng rõ ràng. Tôi khởi động điện thoại, phát hiện trong điện thoại có vài tin nhắn, ví dụ như Thẩm Khâm Ngôn hỏi tôi chuyện sau khi vội vội vàng vàng rời khỏi đoàn kịch, có phải là xảy ra chuyện gì quan trọng không, tôi nhắn lại một tin “Không quan trọng”; sau đó là tin nhắn của đồng nghiệp Thư Băng, nói giúp tôi làm ca; Tin nhắn cuối cùng là của Cố Trì Quân gửi đến mười mấy phút trước, hỏi tôi về đến trường chưa.

Tôi nhìn tin nhắn của anh, hơi hơi xuất thần, giữa nhắn lại và không nhắn lại do dự không thôi.

Vi San đẩy đẩy tôi, “Tao mới nói với học trưởng Lâm mày về rồi, anh ấy bảo mày đến kí túc xá của anh ấy.”


Tôi kì dị nhìn nó, hoàn toàn không biết nó nói với Lâm Tấn Tu là tôi về rồi lúc nào, động tác của nó thực đúng là nhanh gọn lẹ. Tôi thở dài một hơi, tâm tình trầm trọng không gì so sánh được vỗ vỗ vai Vi San, “Tao nói này, Vi San, nếu như mày không lắm chuyện như vậy thì nhất định sẽ càng dễ thương hơn ấy.”

Nó lườm tôi, “Hỏi câu cuối cùng, mày biết học trưởng Lâm sống ở đâu không?”

Tôi tùy tiện gật đầu, lại một lần nữa túm lấy áo khoác ra ngoài.

Lúc đẩy cửa đi ra nghe thấy nó phẫn nộ bất bình thấp giọng lẩm bẩm “Còn nói không phải, đến học trưởng Lâm sống ở đâu cũng biết, tao còn không biết đây này.”

Sau khi ra khỏi cửa, tôi sờ mũi cười khổ, có thể không biết sao, cứ cho là không biết thì cũng nghe người khác nói qua. Lâm Tấn Tu bình thường không sống trong trường, căn hộ của anh ta thực sự quá nhiều, tôi ít nhất cũng biết hai cái trong số đó. Nhưng mà, vào lúc anh ta bận rộn, ví dụ như thâu đêm làm luận văn cho kịp , lúc bận các hoạt động thì sẽ về sống ở căn phòng đơn trong trường. Dù gì thì anh ta vẫn là sinh viên.

Lúc nghỉ hè, Lâm Tấn Tu đã đưa tôi đến phòng kí túc xá của anh, đánh giá lướt qua một cái, so với phòng kí túc xá bình thường của bọn sinh viên chuyên ngành chúng tôi thì tốt hơn nhiều; không nói đến xa hoa nhiều như nào, nhưng mà rất thoải mái. Là một nơi nghỉ ngơi tạm thời, như vậy cũng không tồi.

Sinh viên sống trong khu này không nhiều, nhưng tôi lại gặp học tỷ Tiêu Phi. Trong khoảnh khắc tôi gặp ánh mắt của chị ta, chị ta đang đi ra từ phòng Lâm Tấn Tu, cúi đầu, cắn cắn môi dưới, cảm xúc của khuôn mặt không tốt.

Tiêu Phi nhìn thấy tôi, lộ ra biểu cảm như bị ngã lúc trời mưa. Chị ta được coi như một trong những người con gái ở gần Lâm Tấn Tu nhất ở trong trường đại học, vì vậy oán hận sâu sắc đối với tôi, giống như tôi là tình địch của chị ta không bằng.

Tôi từ trước đến nay đều không tiếp xúc chính diện với Tiêu Phi, còn phòng chị ta hơn cả Lâm Tấn Tu. Lúc mới vào học, sau khi trải qua tình cảnh tàn tạ bị hiểu lầm là trộm ngày ấy, ba bốn năm nay, tôi và chị ta chưa từng nói chuyện một câu. Lúc này tôi cũng không có ý định để ý đến chị ta, đón nhận ánh mắt sắc như dao của chị ta, lướt qua người chị ta đẩy cửa bước vào phòng của Lâm Tấn Tu.

Trong phòng vô cùng thê thảm. Dưới đất là những mảnh thủy tinh và gốm vỡ, sô-pha một cái bị lật, tấm đệm lăn vào góc tường, trên mặt trà kỷ có vô số vết nứt, hoàn toàn là hình dạng sau khi bị người ta cướp bóc.

Mà chủ nhân Lâm Tấn Tu của căn phòng này lại chả thèm để ý mọi thứ. Anh ta chỉ yên lặng đứng trước cửa sổ, giữa ngón tay kẹp một điếu thuốc, cũng không hút, khói thuốc mờ mờ từ ngón tay của anh ta bay lên, làm mơ hồ bóng lưng anh ta.

Tôi nhớ rõ ràng Lâm Tấn Tu cực ít hút thuốc, ít ra từ trước đến nay tôi vẫn chưa nhìn thấy.

“Học trưởng Lâm, em đến rồi.”

Lâm Tấn Tu không quay đầu, “Dọn dẹp phòng một chút.”

Phân phó lạnh lẽo dứt khoát, cứ như tôi là hầu gái của anh ta ấy.


Càng li kì đó là, tôi cũng không muốn phản kích anh ta, ngoan ngoãn vâng một tiếng, rồi đi ban công lấy dụng cụ dọn dẹp và máy hút bụi, cởi áo khoác ra, buộc lại tóc, bắt đầu làm việc. Trong lòng cũng không phải không coi thường bản thân, mấy tháng nay làm việc tại nhà hàng, triệt để bị khách hàng bao gồm cả Lâm Tấn Tu trong đó sai khiến đến quen rồi, nhu thuận như một chú thỏ. Đáng thương thay tôi như này được các giáo sư khen ngợi là sinh viên giỏi “nhân tài toàn năng”, nay lưu lạc trở thành giúp việc ngoài giờ của Lâm công tử.

Tôi vùi đầu thu dọn mảnh kính vỡ trên mặt đất, nhìn bóng lưng bất động của anh ta trước cửa sổ, thận trọng hỏi, “Ầy…học trưởng, anh tìm em chính là để em đến dọn phòng? ”

Lúc này cuối cùng anh ta cũng quay đầu lại, lưng dựa vào cửa sổ, màu đen trong mắt chầm chậm ngưng đọng lại.

Khuôn mặt anh ta không chút biểu tình, “Em nói xem?”

Ánh sáng trong đáy mắt anh ta khiến sống lưng tôi lạnh ngắt. Có lẽ do từ nhỏ được sự giáo dục của gia đình, ngoại hình của anh ta nhìn có vẻ nho nhã lịch sự, lúc tâm tình anh ta không tốt thì sẽ lộ ra vẻ mặt như vậy—nhìn thì có vẻ đang cười, chỉ là trong mắt một chút ấm áp cũng không nhìn thấy. Giống như con báo đang liếm khóe môi, nhìn trừng trừng con mồi.

Tôi không nói gì. Tuy cảnh tượng loạn cào cào này rất giống với hiện trường cướp bóc, nhưng, ai dám cướp bóc Lâm Tấn Tu chứ? Hơn nữa không nói đến camera bên ngoài chỗ nào cũng có, người ra người vào…lùi một vạn bước mà nói, thực sự muốn cướp bóc, anh ta tuyệt đối sẽ không như đóng dinh trước cửa sổ mà không chuyển phòng thế kia, mà đã nghĩ cách xử lý các nghi phạm rồi. Hiện trường này ngoại trừ anh ta làm ra thì không nghĩ đến người thứ hai làm.

“Phản ứng của em từ trước đến nay đều rất nhanh.”

Lâm Tấn Tu nhìn tôi một cái, nói như vậy đấy.

Giữa chúng tôi luôn luôn tồn tại loại thỏa thuận ngầm kì lạ nào đó, chỉ cần một ánh mắt một nụ cười liền biết được tâm ý của đối phương.

Chuyện này nói ra có vẻ rất lãng mạn, sự thực là nó hình thành thành trong quá trình đấu tranh lâu dài giữa tôi và anh ta, mỗi một thỏa thuận ngầm đều thể hiện một quãng lịch sử đầy mưu lược.

Anh ta cúi người dụi điếu thuốc vào cái gạt tàn trên mặt trà kỷ, cả người ngã trên sô-pha, giơ tay che đi đôi mắt.

“Đóng cửa vào.”

Lúc này tuyệt đối không phải lúc lắm điều, tôi làm theo. Mặc dù cô nam quả nữ cùng trong một phòng, tôi cũng hoàn toàn không cảm thấy Lâm Tấn Tu có ý đồ gì với tôi. Chúng tôi dù gì quen nhau quá lâu rồi, những chuyện ân ân oán oán, yêu yên hận hận nên xảy ra thì cũng đã xảy ra rồi, bây giờ cũng quá thời kì mất rồi.

Tôi nhìn những mảnh vỡ trên mặt đất, dựng bình hoa bằng gốm lên, thầm cảm khải bình hoa này đúng thật là bền. Hoa thì cũng không cần rồi, vứt vào trong túi rác, sắp xếp những đồ vật lộn xộn dựa theo trí nhớ trở về vị trí cũ.

“Buổi chiều em không ở Menlo, đi đâu thế?”

Xem ra Lâm Tấn Tu từ buổi chiều đã tìm tôi rồi, tôi hàm hồ trả lời, “Có chút việc.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui