Thanh Tuyền tiểu trúc dường như lúc nào cũng mang một vẻ khoan thai đạm mạt đoạn tuyệt với nhân thế, thế nhưng lại vô cùng hài hòa với Ngọa Long cốc sơn cao thủy tĩnh lặng này.
Nguyễn Lương Ngọc mang theo tâm trạng vừa nôn nóng vừa hớn hở chạy đến đây, từ đằng xa nhìn lại đã trông thấy hai bóng người trong lương đình.
Người vận bạch y đang nửa nằm nửa trên ghế trúc kia còn ai khác chính là Quân Ly đã nhiều ngày không gặp, mặc dù đầu tóc hắn rối bù, đôi mắt còn bị một tấm vải trắng che khuất, nhưng Nguyễn Lương Ngọc chỉ cần liếc một cái cũng có thể nhận ra được. Ngồi cạnh hắn, là một nam nhân thân hình cao lớn, lúc này đang một tay nâng chén nhỏ, một tay cầm lấy đũa, kích động gắp gì đó nhét vào miệng Quân Ly. Chén hình như có hơi nhỏ, nam nhân cơ hồ là nắm gọn nó trong lòng bàn tay, bất quá có thể nhận ra tâm tình của y không tệ, uy đến vô cùng thỏa mãn.
Nguyễn Lương Ngọc gia tăng cước bộ đi về phía lương đình trước mắt, nghênh đón mục quang dò xét của đối phương, khẽ cười nói: “Vu trại chủ, đã lâu không gặp.”
Vu Tang thẳng lưng mỉm cười chào lại, ánh mắt mang theo chút nghi hoặc: “Các hạ là?”
“Tại hạ cùng Vu trại chủ chỉ gặp nhau một lần, không nhớ rõ là chuyện dĩ nhiên, Vu trại chủ không cần phải để trong lòng.” Nói xong y liền bước vào lương đình đi đến bên cạnh Quân Ly, cẩn cẩn dực dực cầm tay của hắn, “Tình trạng của A Ly thế nào rồi?”
Vu Tang vẫn còn đang chìm trong hồi tưởng, dù nghĩ thế nào cũng không thể nhớ nổi là đã gặp người trước mặt này ở nơi nào. Bất quá nếu có thể vào được Ngọa Long cốc vậy chắc chắc không phải là địch nhân của Quân Ly, nghe y hỏi vậy liền hồi đáp: “Tiên Thủ tiền bối đã trị liệu cho huynh ấy rồi, còn hiệu quả của thuốc thế nào thì phải chờ quan sát thêm một thời gian nữa, có điều độc tính đã được khống chế.”
Y vừa nói vừa giúp Quân Ly miết lại bột thuốc trên trán.
Nguyễn Lương Ngọc cúi ngươi, kề sát bên tai Quân Ly nói: “A Ly ta tới thăm ngươi.”
Quân Ly vẫn làm ổ trên ghế trúc, thân hình gầy gò đến gần như chỉ còn da bọc xương, bàn tay yếu ớt khoát lên bụng, hô hấp nhẹ nhàng và mỏng manh, hoàn toàn không có lấy một phản ứng dù là nhỏ nhoi.
Nguyễn Lương Ngọc đứng thẳng người lại, rồi đột nhiên như bị bạo phát hét to vào tai hắn câu vừa nãy: “A Ly ta tới thăm ngươi!”
Một tiếng la này thật sự khiến Vu Tang hoảng sợ, y đỡ lấy lan can miễn cưỡng ổn định thân thể, nhìn Nguyễn Lương Ngọc bằng ánh mắt vô cùng kinh ngạc, vậy mà đối với phương lại trưng ra vẻ mặt thản nhiên.
Vu Tang vừa định mở miệng giải thích với y, Quân Ly ngồi bên cạnh lại có động đậy, chỉ thấy hắn hơi nghiêng mặt chuyển tầm nhìn về hướng Nguyễn Lương Ngọc, sau đó ngước cằm nhìn lên.
Nguyễn Lương Ngọc sờ sờ cái mũi nở nụ cười: “A? Vẫn còn có tri giác, rất tốt rất tốt, ta còn tưởng rằng hắn đã hoàn toàn mất đi.”
Vu Tang cầm chén để qua một bên, cau mày nói: “Hắn chỉ là tạm thời không thể nghe được, thanh âm quá lớn sẽ gây ra thương tổn cho tai, ngươi...”
“Thật có lỗi thật có lỗi.” Nguyễn Lương Ngọc cười rộ lên: “Chỉ đùa một chút mà thôi, được rồi, ta vào thăm tiền bối một lát, không quấy rầy các ngươi nữa.”
Vừa dứt lời liền mỉm cười rời đi, nếu như Vu Tang không nhìn lầm, thì trong khoảnh khắc y xoay người, Vu Tang tựa hồ trông thấy sự giảo hoạt lóe lên trong ánh mắt của y.
Ta thật sự có biết hắn? Vu Tang nhìn bóng lưng Nguyễn Lương Ngọc mà buồn bực, tên này thật kì quái...
Từ khi bước vào Ngọa Long cốc, Vu Tang cảm thấy thời gian trở nên dài dằng dặc. Rõ ràng chỉ mới sáu ngày, lại có cảm giác như đã qua một tháng.
Sư phụ của Quân Ly – Tiên Thủ tiên sinh, là một nam nhân có khuôn mặt nghiêm túc, tính cách lạnh lùng, vừa nhìn liền tạo cho người ta cảm giác rất khó ở chung. Nhưng trải qua tiếp xúc mấy ngày nay, Vu Tang phát hiện người này kỳ thật rất tốt, mỗi lần cất tiếng đều là khinh thanh tế ngữ, có chút giống với Quân Ly, không, phải nói là Quân Ly bị sư phụ của mình ảnh hưởng, nên mới có thể trở thành nhã nhặn công tử tài năng thuần thục như hôm nay.
Tiên Thủ tiền bối ẩn cư quá lâu, đối với sự tình bên ngoài hiểu biết rất ít, thế nên khi Vu Tang ôm đồ đệ gầy nhom yếu ớt của lão tìm đến tận cửa, lão gần như là giật mình đến không nói nên lời. Vu Tang phải gọi lão vài tiếng mới có thể hồi phục tinh thần, cho nên khi Vu Tang kể lại cho lão nghe những việc đã xảy ra mấy tháng qua lão cũng không thể tiêu hóa ngay lập tức, trầm mặc suốt buổi chiều mới thông suốt được.
Sau đó lão cẩn thận nghiên cứu bí điển Vu Tang mang về, lại phát hiện có những loại giải dược trong đó là cần phải dựa vào sự kết hợp của cả hai phần bí điển mới có thể chế ra được. Việc này năm đó sư phụ không hề nói với lão, cho nên phát hiện này xem như là thu hoạch ngoài ý muốn.
Mặt khác về thân thế của Vu Tang, Tiên Thủ càng cảm thấy ngoài ý muốn hơn, năm đó lúc sư huynh đến có nói là đã thành hôn, nhưng tẩu tử sau đó có sinh con hay không thì lão không biết. Hơn nữa Vu Tang đối với thân thế của bản thân cũng rất mơ hồ, không dám đưa ra khẳng định chắc chắn.
Bất quá thông qua quan sát những ngày qua, tiểu tử Vu Tang này tính tình vừa thẳng thắn thật thà lại vừa nặng tình nặng nghĩa, những cái khác thì không đáng nói, nhưng riêng về khoản kết giao bằng hữu này, Tiên Thủ cảm thấy đồ đệ của mình thật có mắt nhìn người.
Cho nên dù ngày ở đây trôi qua rất chậm, nhưng chủ khách ba người ở cùng trong Thanh Tuyền tiểu trúc cũng coi như vui vẻ, đương nhiên không thể tính luôn Quân Ly, hiện tại hắn chỉ là một tên vô tri vô giác nhìn không thấy nghe không được, mọi việc đều dựa vào sự hầu hạ của Vu Tang.
Lúc ăn cơm tối, Vu Tang Quân Ly Nguyễn Lương Ngọc ba người vây quanh một cái bàn nhỏ ngồi thành vòng tròn. Đại khái là có liên quan đến sở thích cá nhân của chủ nhân, nên Thanh Tuyền tiểu trúc vô luận là bàn ghế, trà cụ hay vật dụng bài trí khác đều chế tác khá tinh xảo và nhỏ gọn. Tỷ như cái bàn nhỏ này, Vu Tang cảm thấy nếu mình đem hai cánh tay đều đặt lên mặt bàn thì chắc chắn sẽ không còn chỗ trống để bày bát đũa, đã thế hôm nay lại có thêm một Nguyễn Lương Ngọc ngồi cùng, có thể đoán trước được bữa cơm này ăn sẽ bất tiện đến thế nào.
Thế nhưng đương sự lại không chút tự giác, bưng bát cơm ăn vô cùng ngon miệng, lại còn vừa ăn vừa nói: “Món cá này không tệ, do trù tử của Âu Dương cốc chủ tiền bối làm đó, tay nghề thuộc loại không cần nhiều lời.”
Vu Tang tuy chỉ mới đến đây vài ngày nhưng cũng có thể hiểu rõ mọi chuyện trong cốc, nguyên lai Ngọa Long cốc cũng có chủ nhân, mọi người thường gọi hắn là Âu Dương cốc chủ, cụ thể tên gì thì không ai biết được, Vu Tang cũng không tiện hỏi, có thể ở Ngọa Long cốc mà xưng chủ nhân thì khẳng định không phải hạng người tầm thường, bản thân mình chỉ cần chú ý lời nói và hành động là được.
Vì vậy khi Nguyễn Lương Ngọc khơi gợi đề tài này, Vu Tang chỉ cười gật đầu gắp một đũa cá bỏ vào chén, cuối cùng Nguyễn Lương Ngọc đành chuyển đề tài: “Ngươi gắp cho Quân Ly nếm thử đi.”
Đũa cá của Vu Tang đang ở giữa không trung liền nhanh chóng chuyển hướng chui vào miệng của Quân Ly.
Quân Ly ôm lấy hai cánh tay, miếng ăn vào miệng lại không thể cảm nhận được chút mùi vị gì. Ngày hôm nay tất cả sự vụ lớn nhỏ của hắn bao gồm ăn, mặc, ở đi lại đều do Vu Tang một mình đảm nhiệm, ví như dùng cơm, Vu Tang để hắn ngồi đối diện với mình, lo liệu chu toàn từ cơm canh cho đến thịt cá rồi mới đút cho hắn từng miếng từng miếng một, mà hắn thì tựa như chim yến con chỉ biết nhai và nuốt tất tần tật thức ăn trong miệng sau đó há mỏ chờ được đút tiếp. Hắn tuy rằng đã bệnh thành như vậy nhưng vẫn còn biết cảm giác đói và no là thế nào, cho nên sau khi ăn uống no đủ liền qua loa nói một câu “Không ăn nữa”, rồi cúi đầu đắm chìm vào thế giới của riêng mình.
Vu Tang trong khoảng thời gian ở lại Ngọa Long cốc đã được huấn luyện thành người ăn uống cực mau lẹ, nhân lúc Quân Ly dùng bữa y cũng tranh thủ lấp đầy cái bụng mình, cứ đút hắn một miếng rồi lại đút mình một miếng. Bất quá hôm nay còn có một Nguyễn Lương Ngọc hiện diện, Vu Tang bỗng nhiên cảm thấy có chút thẹn thùng, tuy rằng y luôn hoàn thành tốt nhiệm vụ mà không một câu oán hận, nhưng bây giờ thân mật với Quân Ly như thế ở trước mặt người lạ, bản thân y dù da mặt có dày thì tổng vẫn cảm thấy không được tự nhiên. Hơn nữa Nguyễn Lương Ngọc còn một mực giựt giây khiến y đút cho Quân Ly nhiều thức ăn hơn ngày thường, mà thần sắc cùng với ngữ khí kia, nhìn thế nào cũng giống như... Hai, quên đi, chỉ mong là do y suy nghĩ nhiều.
Tiên Thủ tiên sinh sau khi dùng cơm tối trong thư phòng của mình liền đổi dược mới cho đồ đệ, rồi mới để Vu Tang dẫn hắn ra ngoài tản bộ. Phương thuốc này của lão tuy nói có thể không chế được bệnh tình, nhưng hiệu quả lại không quá rõ ràng, Vu Tang đương nhiên hiểu được việc trị bệnh giải độc không thể nóng lòng cầu thành, mặc dù nội tâm của y đang rất sốt ruột nhưng vẫn cố gắng nhẫn nại.
Bầu trời sau hoàng hôn đang dần chuyển sang tối đen, đường ở trong núi lại đặc biệt quạnh quẽ, Vu Tang khoác lên người Quân Ly một kiện áo khoác rồi dẫn hắn ra ngoài..., vừa bước đến cửa liền đụng phải vẻ mặt bí hiểm của Nguyễn Lương Ngọc.
“Định đi đâu vậy?”
“Ân, ta dẫn huynh ấy đi tản bộ.”
“Hảo.”
“... Nguyễn huynh không đi cùng sao?”
“Không được, ta còn một số việc phải làm, không quấy rầy ngươi.”
Vu Tang một bụng khó hiểu, tại sao lại nói là ‘không quấy rầy ngươi’? Tuy thế miệng vẫn khách khí đáp lại: “Vậy ngươi cứ làm việc của mình đi.” Sau đó đỡ Quân Ly đi vào trong rừng.
Nguyễn Lương Ngọc nhìn theo bóng lưng của bọn họ rồi nhíu mày lẩm bẩm: “Người được A Ly để ý hình như có chút ngốc a.”
Vu Tang một bên dìu cánh tay của Quân Ly một bên ôm eo hắn, mỗi bước đi đều vô cùng cẩn thận, giống như lo sợ là dưới chân thình lình xuất hiện một cái hố hay vật gì đó khiến cho hảo huynh đệ của mình bị vấp té. Y vốn là người rất cẩu thả, mọi chuyện lớn nhỏ đều không câu nệ tiểu tiết, lúc mới bắt đầu chiếu cố Quân Ly đại để cũng có chút chủ quan lơ là, không phải khiến hắn bị va chạm với thứ gì đó thì cũng là bị ngã, tuy rằng Quân Ly không biết đau đớn, nhưng Vu Tang mỗi lần nhìn thấy thì nội tâm liền sinh khó chịu, sau đó tất cả mọi việc y đều vô cùng cẩn thận, không muốn lại khiến Quân Ly bị thương.
Trong rừng đột nhiên nổi gió, Vu Tang nghĩ có lẽ càng vào sâu thì sẽ càng lạnh, vì vậy liền kéo Quân Ly đến ngồi lên một tảng đá lớn. Còn chính mình thì tìm một chỗ cạnh bên chân của Quân Ly rồi ngồi xuống khoanh chân lại.
Ngẩng đầu nhìn vầng trăng sáng vành vạnh vừa mới lộ diện, Vu Tang thở dài, đưa tay vỗ lên đùi Quân Ly rồi nói: “Cảnh sắc trong cốc này quả thật rất đẹp, cho dù là ngày hay đêm thì cũng đều rất đáng để thưởng thức, chẳng bù với Ngưu Đầu sơn của ta.”
Lời Vu Tang vừa nói dường như không cần xác định đối tượng, đương nhiên là y đang nói với Quân Ly, nhưng y biết Quân Ly không thể nghe được, cho nên cũng chẳng khác gì y đang tự nói với chính mình.
“Đã lâu rồi ta không trở về sơn trại, chẳng biết bọn người nơi đó đối phó thế nào với lũ làm phản. Tiểu Hổ không có lực uy hiếp, tính cách Quế Tam Nhi lại quá lỗ mãng và trẻ con, ai, nếu như mai này ta không còn nữa, thật không biết bọn họ phải làm sao bây giờ.”
Từ phía sau có một bàn tay nắm chặt lấy y phục của y, Vu Tang quay đầu lại nhìn Quân Ly rồi nở nụ cười: “Làm sao vậy?”
Quân Ly lắc đầu, hàm hồ mở miệng nói: “Ngươi không chết.”
“Ta không chết?”
“Ngươi sẽ không chết.”
Vu Tang mờ mịt nhìn nụ cười của Quân Ly, bỗng nhiên giật mình một cái, y bắt lấy tay Quân Ly hỏi: “Ngươi có thể nghe được lời ta nói?”
Bởi vì Quân Ly còn đang mang bịt mắt cho nên không thể nhìn rõ biểu tình của y, hắn nghiêng đầu như đang phân tích lời của Vu Tang, sau đó gật đầu một cái.
Khoảnh khắc này Vu Tang cảm thấy quá đỗi vui mừng, luống cuống tay chân từ trên mặt đất đứng dậy, y đè lại bả vai của Quân Ly mà xác nhận: “Thật sự có thể nghe được? Vậy ngươi nói xem ta là ai?”
Quân Ly hình như có nở một nụ cười nhạt, sau đó mới nghiêm túc trả lời: “Ngươi là Vu Tang.”
Vu Tang cười một tiếng, kích động nói: “Đúng rồi, ta là Vu Tang, Nhạc huynh, Quân Ly... Thật sự là quá tốt.”
Quân Ly cảm giác bản thân được y gắt gao ôm vào lồng ngực, đã rất lâu rồi hắn không cảm nhận loại cảm giác yêu thương ấm áp này, dường như hắn đã sống trong vũng lầy bóng tối một đoạn thời gian thật dài, cho đến hôm nay, khi đã có thể ngoi lên để hít thở không khí trong lành, thế nhưng vừa lộ diện liền bị rơi vào cái ôm tràn đầy ấm áp.
Hắn cũng kìm lòng không được mà cười rộ lên, tiếng cười ngây ngô cứ thế quanh quẩn trong lồng ngực, Quân Ly vươn tay ôm lấy nam nhân bên mình, cảm giác vui mừng sống lại trong phút chốc.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...