Nhưng mà, trong quãng thời gian đợi chờ ấy, ta dần dần khó mà tìm thấy Cửu Nhan. Trước kia, đa phần thời gian chàng đều ở trong phòng, vậy mà gần đây gian phòng kia lại trống không. Cửu Nhan đi đâu rồi? Sao không nghe ai nói?
Ngày nào ta cũng đến đây vài lượt, nhưng vẫn không biết khi nào chàng sẽ về.
Ba ngày sau, ta rốt cuộc gặp được Cửu Nhan. Trông chàng bay về bên này từ phía xa, ta vui vẻ nghênh đón:
- Cửu Nhan.
Nhìn thấy ta, Cửu Nhan cũng khẽ mỉm cười một cái:
- A Ly
- Sư phụ... - Một giọng nói e dè vang lên. Lúc này, ta mới phát hiện bên cạnh chàng có một tiểu cô nương mới hóa hình người. Ta quan sát nàng ta một chút - Ừm, chắc là hồ ly, nhưng không phải cửu vĩ.
- Cô ấy tên Tuyết Lạc. - Cửu Nhan nắm tay nàng, giới thiệu với ta. Nhìn hai người họ tay trong tay, trong lòng ta rất không vui - Từ trước tới giờ rõ ràng Cửu Nhan chỉ dắt tay ta mà thôi!
- Tuyết Lạc, đây là sư tỷ của con - Nguyệt Dao.
Ta nghe tới đây thì cảm thấy có chút không quen, đã lâu lắm rồi Cửu Nhan không gọi ta bằng cái tên ấy.
Ta cười với Tuyết Lạc một cái, hóa ra là tiểu sư muội. Nhưng mà, tại sao trước đây Cửu Nhan chưa từng nói với ta rằng chàng muốn thu đệ tử? Tại sao chỉ ra ngoài mấy hôm lại có thể mang về một tiểu cô nương như thế? Nghĩ vậy, trong lòng ta có hơi phiền não.
- Thân thể của Tuyết Lạc không tốt, vậy nên vi sư phải mang cô ấy đi tu dưỡng trước. A Ly, con không sao thì về chỗ Thanh Di đi đã, mấy ngày tới ta sẽ tương đối bận. - Cửu Nhan đã mở miệng nói thế, ta đương nhiên không tiện từ chối. Tiểu sư muội này nhìn qua quả nhiên yếu ớt, ừm...trên mặt còn có khí đen, chắc hẳn là dính phải thứ gì không tốt!
- Vậy khi nào con có thể tới tìm người?
- Mấy cuốn sách kia con đã đọc kỹ hết chưa? - Cửu Nhan hỏi.
Chàng vừa hỏi thế, ta liền lúng túng. Sách nhiều như thế, sao ta có thể xem hết chứ?
- Trở về xe thật kỹ, xem xong thì tới gặp vi sư.
Đọc xong tới gặp? Xem ra trong thời gian ngắn sẽ không được gặp chàng rồi.
Cửu Nhan buồn cười xoa đầu ta:
- A Ly ngoan, mấy ngày tới vi sư quả thực bề bộn nhiều việc.
Ai bảo ta tâm địa thiện lương giỏi đoán ý người cơ chứ, thế nên, ta chỉ có thể miễn cười đáp lại:
- Dạ vâng.
Cửu Nhan dẫn tiểu cô nương tên Tuyết Lạc kia vào nhà, ta than thở nhìn theo một hồi, sau đó một mình cưỡi mây đi về.
- Hôm nay đã gặp được Cửu Nhan chưa? - Vừa về đến nhà, Thanh Di đã cười hỏi ta. Nhiều ngày như vậy, ngày nào ta cũng vừa mở mắt đã chạy đi tìm Cửu Nhan, Thanh Di còn nói ta chẳng khác gì chó nhỏ không tìm được chủ nhân. Nhưng ta là hồ ly, nào phải chó chứ!
- Dạ, gặp rồi.
- Ồ? Hắn về rồi sao? - Đứa nhỏ ngốc nghếch này, ai lại dính sư phụ như thế kia chứ? Ánh mắt Thanh Di đầy ý cười, đi tới bên cạnh châm trà cho ta.
- Vâng. Chàng còn dẫn theo một tiểu cô nương, nói nàng là sư muội của con. - Ta ngã xuống giường, hữu khí vô lực nói. Thật là, sao lại tự dưng xuất hiện một tiểu muội như thế chứ?
- Tiểu cô nương? - Thanh Di bưng tách trà tới, nét mặt nghi hoặc, - Tiểu cô nương gì cơ?
- Chính là một tiểu cô nương của Hồ tộc, tên Tuyết Lạc.
Choang...
- Ơ kìa! Thanh Di không sao chứ? - Ta ngồi bật dậy, chỉ thấy Thanh Di đã làm rơi tách trà xuống đất.
- Con nói nàng tên Tuyết Lạc? - Thanh Di không để ý cái chén kia mà nhìn ta chằm chằm.
- Đúng vậy. - Ta không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Tại sao Thanh Di lại phản ứng kịch liệt như vậy?
Thanh Di quỳ bộp xuống nền nhà, bái lạy trời đất:
- Tiểu thư. Cảm tạ trời đất, Tuyết Lạc rốt cuộc đã trở về rồi!
Tiểu thư trong miệng của Thanh Di đương nhiên là người mẹ đã hóa Thần của ta, nhưng Tuyết Lạc này là ai mới được chứ?
- Thanh Di, cô cô làm sao vậy? - Ta dè dặt cất tiếng hỏi.
- A Ly, tỷ tỷ của con đã về rồi. - Giọng nói Thanh Di vô cùng kích động.
- Tỷ tỷ?
- Đúng vậy! Tuyết Lạc, Tuyết Lạc chính là tỷ tỷ của con!
Tiểu cô nương nhỏ như vậy lại là tỷ tỷ của ta? Nghĩ thế nào cũng cảm thấy không thể.
Nhìn vẻ mặt nghi hoặc của ta, Thanh Di đành nói ra chân tướng.
Thì ra, trước kia cha mẹ ta từng có một đứa con, đó chính là tỷ tỷ của ta, tên là Tuyết Lạc - một cửu vĩ hồ màu trắng tinh. Một năm nọ, mẹ ta xuống núi du ngoạn không may chúng ma chủng, mà muốn trừ bỏ ma chủng thì chỉ có thể hoán đổi thân xác. Nhưng mà khi ấy mẹ ta đã mang thai Tuyết Lạc, cho nên không nỡ phá hủy thân thể cùng với Tuyết Lạc. Cũng may pháp lực mẹ ta cao cường, ma chủng ở trong cơ thể người không thể tác oai tác quái, mãi cho tới lúc thành công sinh hạ Tuyết Lạc, mẹ ta mới đổi sang thân xác khác. Có điều, không ai ngờ rằng, ma chủng kia đã sớm đi ra cùng Tuyết Lạc. Lúc đầu, hết thảy đều bình thường, cha mẹ ta đều nói, chờ tới khi tỷ tỷ tròn năm trăm tuổi là có thể kết ra Hồ châu của mình, tới khi đó dùng Hồ châu hoán đổi thân xác là có thể trừ tận gốc ma chủng rồi. Kết quả, Tuyết Lạc không kịp chờ tới sinh thần năm trăm tuổi thì đã nhập ma, cha mẹ không thể làm gì khác, đành phải thu hồi hồn phách của tỷ tỷ, đưa tỷ tỷ đi đầu thai. Sau đó, mẹ sinh ta ra, về sau thì hóa Thần.
- Ma chủng?
- Chính là mầm mống yêu ma, nhưng chỉ cần có Hồ châu của mình thì sẽ không sao.
Ta đột nhiên nghĩ tới một vấn đề:
- Nói vậy, tỷ tỷ mang theo ma chủng từ trong bụng mẹ đi ra, vậy trên người con có phải cũng có thứ đó hay không?
- Không có, không có. Năm đó, con vừa sinh ra đã được kiểm tra cẩn thận, hoàn toàn không có.
Đối với một người tỷ tỷ đột nhiên xuất hiện, ta cảm thấy rất không quen. Dù sao trước đây ta cũng chưa từng nghe ai đề cập đến chuyện này.
- Lúc đó không ai dám chắc Tuyết Lạc có thể trở lại hay không, cho nên đều thống nhất không nhắc tới chuyện này.
- Cửu Nhan cũng biết chuyện này ư?
- Đương nhiên rồi. Hắn ở lại Thanh Khâu nhiều năm như vậy chính là để đợi Tuyết Lạc đầu thai.
Chờ Tuyết Lạc đầu thai?
- Vì sao? - Ta quay đầu, mở to mắt nhìn Thanh Di.
- Năm đó, Tuyết Lạc đã định thân cùng Cửu Nhan. Chỉ là đáng tiếc...
Định thân?
Thân thể ta thoáng chốc như bị người ta đánh đổ:
- Cửu Nhan nói...chàng một mực chờ đợi một người, chính là chờ Tuyết Lạc sao?
- Ừm. Có lẽ vậy. - Thanh Di nhìn dáng vẻ ngây ngốc của ta, cảm thấy hơi kỳ lạ, - A Ly làm sao thế?
Nói vậy, Cửu Nhan xem như là nửa tỷ phu của ta?
Ta mờ mịt ngẩng đầu:
- Thanh Di, giờ Tuyết Lạc trở về, Cửu Nhan sẽ thành thân với tỷ ấy sao?
- Không phải con nói Tuyết Lạc đã thành sư muội của con sao? Có lẽ Cửu Nhan cũng muốn đợi nàng lớn lên chút nữa rồi tính. Hôn sự năm đó, Cửu Nhan nhất quyết không chịu hủy bỏ, còn nói Tuyết Lạc chắc chắn sẽ trở về. Bây giờ xem ra ngày hắn chờ rốt cuộc cũng đến rồi. - Thanh Di vui vẻ nói.
Ta ngơ ngác chôn chân tại chỗ. Người Cửu Nhan chờ là Tuyết Lạc, người có hôn ước với Cửu Nhan cũng là Tuyết Lạc.
Ta cuộn người trên giường, kéo chăn phủ lên thân mình:
- Thanh Di, A Ly cảm thấy hơi mệt.
- Mệt? - Thanh Di vỗ vỗ vai ta, - Vậy con ngủ mộ lát, bao giờ ăn cơm ta sẽ gọi con dậy.
Ta nhỏ giọng ừ một tiếng.
Thanh Di đi ra, đóng cửa lại, ta vùi đầu vào trong chăn, rất lâu sau đó cũng không nhúc nhích.
Tuyết Lạc trở về rồi, A Ly phải làm sao bây giờ...
...
Ta sa sút tinh thần nhiều ngày liên tiếp, thật sự là bị tin tức kia làm cho choáng váng.
Thanh Di lo lắng nhìn ta, hỏi:
- Con bị bệnh sao? - Nói rồi, nàng đặt tay lên trán ta, - Con khó chịu ở đâu?
- Khó chịu trong lòng... - Ta rầu rĩ nói.
Thanh Di nghe vậy cũng mơ hồ hiểu được.
- Con thích sư phụ, Thanh Di biết, nhưng sư phụ cũng đâu phải của một mình con. Thanh Di nghe nói thân thể Tuyết Lạc không tốt, sư phụ con chăm sóc nàng cũng là việc nên làm.
Thanh Di chẳng biết gì cả!
Ta giữ chặt chăn, không để ý đến nàng nữa.
Thanh Di cười nói:
- Đứa nhỏ này, không thể keo kiệt như thế được.
- Con không phải đứa nhỏ. - Còn có mấy năm nữa là ta tròn năm trăm tuổi rồi.
!!!
Đúng rồi! Tuyết Lạc chẳng quá chỉ là một đứa trẻ con thôi!
Ta ngồi bật dậy - Nàng chỉ là một đứa nhóc, Cửu Nhan cũng không thể muốn cưới liền cưới, còn ta thì đã lớn rồi. Trước khi Tuyết Lạc thành niên, ta vẫn còn cơ hội. Bởi vì ta là hồ ly đẹp nhất Thanh Khâu, cho nên Cửu Nhan nhất định sẽ thích ta! Còn nữa, một kẻ dễ dàng từ bỏ thì không phải một hồ ly tốt!
Nhìn thấy ta đột nhiên có tinh thần, Thanh Di cảm thấy cực kỳ khó hiểu. Ta cười toét miệng, ôm chầm lấy nàng:
- Thanh Di! Cảm ơn cô cô!
Nói rồi, ta xuống khỏi giường, rất nhanh đã y trang gọn gàng, bộ dạng xun xoe chạy đi tìm Cửu Nhan - Đã mấy ngày ta không gặp chàng rồi!
Có điều, vừa tới nơi, một cảnh tượng khó chịu đã đập vào mắt ta.
Trong sân, Cửu Nhan đang ôm tiểu nha đầu kia dạy nàng viết chữ. Tướng mạo Cửu Nhan không cần phải nói, phong lưu thanh nhã, mày kiếm mũi cao, toàn thân đều tỏa ra tiên khí. Nha đầu kia thì da trắng như tuyết, nhìn đi nhìn lại vẫn không thấy tí huyết sắc nào, nhưng mà ngũ quan tinh xảo, nhỏ bé xanh xao khiến người ta thương xót. Khung cảnh lúc này cũng rất đẹp, bốn phía gió thổi vi vu, dương liễu tung bay, Thanh Khâu mỹ cảnh, nhìn qua cực kỳ vui mắt! Nhưng mà...nha đầu kia lại không phải A Ly, cho nên ta nhìn thế nào cũng cảm thấy đáng ghét!
- Cửu Nhan. - Ta cong môi cười, gọi tên chàng rồi vui vẻ vọt tới.
Nếu đã muốn ra sức thực hiện, thì đương nhiên phải bày ra bộ dáng đẹp nhất.
Thanh Di nói lúc ta cười rộ lên rất đẹp, mà đám tiểu hồ ly ở Thanh Khâu lúc nào cũng bị nụ cười của ta làm cho lóa mắt. Vậy nên, ta rất tự tin với nụ cười của mình.
Cửu Nhan nghe thấy tiếng ta liền ngẩng đầu nhìn về phía này, khẽ mỉm cười:
- A Ly tới đó à?
Quả nhiên là Cửu Nhan, cười lên một dạng vân đạm phong khinh, cực kỳ đẹp mắt.
- Nguyệt Dao tỷ tỷ. - Tiểu Nha đầu kia ngồi trong lòng Cửu Nhan, hớn hở cất tiếng chào ta.
Ta gật đầu lấy lệ - Tình địch chính là tình địch. Cho dù người này có là tỷ tỷ của ta, ta cũng sẽ không khách khí với nàng.
- Cửu Nhan, nghe nói đào ở phía Đông Thanh Khâu đã chín rồi, chúng ta đi hái một ít được không? - Ta tiến lên, kéo ống tay áo chàng làm nũng.
Chàng nghe xong, cúi đầu cười hỏi tiểu nha đầu trước ngực:
- Tuyết Lạc có thích ăn đào không?
- Có ạ! - Nha đầu kia hài lòng gật đầu.
- Được, vậy chúng ta đi thôi. - Nhìn vẻ mặt chờ mong của Tuyết Lạc, nụ cười Cửu Nhan chợt nhuốm vẻ ôn nhu.
Bàn tay ta đặt trên áo chàng cứng đờ:
- Được, đi thôi.
Cửu Nhan ôm lấy Tuyết Lạc, bay lên đám mây, rồi lại quay đầu nhìn ta:
- A Ly, sao vẫn đứng ở đó thế?
Ta niệm thuật pháp, cưỡi mây đi sau hai người họ. Tuyết Lạc dựa vào vai Cửu Nhan, vui vẻ vẫy tay với ta:
- Nguyệt Dao tỷ tỷ, nhanh lên một chút, nhanh lên một chút!
Cửu Nhân ôm lấy nàng, dịu giọng nói:
- Tuyết Lạc vội như vậy cơ à?
Ta đứng trên đụn mây, đột nhiên hiểu được thế nào là lạc lõng. Không ngừng tự động viên bản thân - A Ly, từ từ rồi sẽ đến đích.
Nghĩ vậy, ta cười tươi nhìn Cửu Nhan:
- Cửu Nhan, chờ lát nữa chúng ta hái thêm một ít mang về được không?
- Ăn nhiều quá cẩn thận trương bụng đó.
- Không sao, hái về ăn dần thôi. Tuyết Lạc có chịu không?
- Có! Có!
- Đúng là quỷ tham ăn! - Cửu Nhan mỉm cười, khẽ búng mũi Tuyết Lạc. Tuyết Lạc lè lưỡi, tiếp tục dựa vào người chàng.
Làm thế nào bây giờ? Hiện tại ta đang cực kỳ kích động, thật muốn lôi Tuyết Lạc ra khỏi người chàng!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...