Thanh cung sủng phi


Edit: Ban Uyển Nghi
Beta: Tuệ Quý phi
Lúc Hoàng thượng tự nói ra lời này đã không để ý đến ánh mắt Hoàng hậu ở phía đối diện, hiện tại càng không phát hiện ra giờ phút này hắn giống như một Hoàng đế rụt rè e sợ vợ mình.
Hắn còn truyền thụ tư tưởng cho Hoàng hậu không biết mệt: "Tú Nguyệt đứng trên phương diện thầy thuốc khuyên bảo trẫm, người đến tuổi trung niên mà không chịu hoạt động gân cốt, ăn nhiều dầu mỡ thì sẽ làm tổn thương thân thể.

Vậy nên nàng ấy mới khuyên trẫm ăn ít dầu mỡ, đi lại nhiều hơn."
Thật ra Tú Nguyệt chỉ đơn thuần mong hắn có thể sống lâu trăm tuổi, bây giờ Hoàng thượng giải thích như vậy thì vào tai Hoàng hậu lại ra một tầng ý khác.
Không ngờ được Như Tần ở sau lưng nàng ta lại dám quản chế Hoàng thượng như vậy, mọi chuyện hắn đều nghe theo nàng, nàng còn can đảm dám làm lung lay thánh ý, đây chẳng phải là dã tâm mưu nghịch hay sao?!
Hoàng thượng đối với điều này vẫn không nghĩ gì, hắn chỉ nhìn thấy Hoàng hậu đang im lặng ngồi ở đằng kia, làm sao mà biết được ý nghĩ sâu xa của nữ nhân, hắn đứng dậy: "Những cái này đều được ghi chép trong sách y thuật, hơn nữa đồ ăn trong cung của nàng trẫm ăn không quen, trẫm trở về trước đây."
"Hoàng thượng, Hoàng thượng." Hoàng hậu có chút tiếc nuối không muốn buông tha: "Để thần thiếp tiễn ngài ra ngoài."
Hoàng đế quay đầu nhìn nàng ta một giây: "Cũng được.

Hôm nay không dùng kiệu về Dưỡng Tâm điện, có Hoàng hậu đi cùng với trẫm, trẫm sẽ không cảm thấy buồn chán."
Bước chân của Hoàng hậu loạn một nhịp: "Hoàng thượng, chẳng lẽ đây cũng là...!chủ ý của Như Tần?"
"Hoàng hậu sáng suốt, Tú Nguyệt nói, mỗi ngày trẫm phải ngồi với đại thần một hồi lâu, phê duyệt tấu sớ, ăn ngủ, có khi còn uống rượu.


Mặc dù mùa thu mỗi năm trẫm đều đi Mộc Lan bắn tên cưỡi ngựa nhưng vẫn không thể loại bỏ triệt để thương tổn của long thể."
"Khởi Tuyết, sao sắc mặt nàng không tốt vậy?" Hoàng thượng đỡ lấy nàng ta một phen: "Nàng cũng nên học trẫm, dẫn theo Tứ a ca đi ra ngoài dạo nhiều hơn, đừng cứ ở trong Trữ Tú cung, bị ngột ngạt rồi làm tổn thương thân mình."
"Chúng ta đi thôi."
Vốn dĩ trên dưới Cảnh Nhân cung đang bận rộn việc phong Quý phi, nhiều ngày nay Hiền Phi nhận vô số quà cáp, trân bảo đếm đến mỏi tay.

Nàng đang nghĩ xem tặng cái gì cho con trai để nó vui, ai ngờ Uông Phúc Thọ bước vào, bẩm báo từng chút một chuyện được Sơ Lục căn dặn, theo đó đại sảnh vang lên tiếng hai bình hoa bị ném vỡ trong đại điện.
"Tiện nhân!" Hiền Phi từ trên ghế lao xuống: "Nhẫn Dứu, thay đồ cho bổn cung, bổn cung phải đi gϊếŧ nàng ta!"
"Nương nương, người bớt giận!" Nhẫn Dứu vừa ngăn chủ tử nhà mình lại, liều mạng nháy mắt ra hiệu với Hiền Phi, vừa gọi nô tài trong cung tới, cười trừ đáp lại: "Đã làm phiền Uông công công đến đây truyền tin, chúng ta không làm chậm trễ công công hồi cung hầu hạ Hoàng hậu nương nương nữa, ta sẽ nói bọn họ tiễn công công ra ngoài, ngày khác sẽ hậu tạ cho ngài."
Uông Phúc Thọ nhìn dáng vẻ Hiền Phi, sợ mình bị vạ lây sang, hắn cười cười một tiếng: "Nếu lời đã được đưa đến vậy ta không quấy rầy nữa, nô tài cáo lui."
Uông Phúc Thọ vừa đi khỏi, Nhẫn Dứu lập tức hô to một tiếng: "Nương nương! Người tuyệt đối phải giữ bình tĩnh!"
"Việc này làm lớn ra, bất lợi nhất chính là...!" Nàng ta hạ giọng: "Người phải suy nghĩ vì Tiểu Bạch gia."
Nàng ta nhắc tới ba chữ 'Tiểu Bạch gia', đúng như dự liệu, quả nhiên Hiền Phi đã bình tĩnh lại vài phần.

Mặt Hiền Phi sầm xuống, nhìn xuống Nhẫn Dứu: "Vậy ngươi nói đi!"
"Nương nương." Nhẫn Dứu nhẹ giọng nói: "Bề ngoài chuyện này, Ân Quý nhân thì cũng chỉ là Quý nhân, thứ bị huỷ chỉ là một cái sân của Thái giám, dù cho có Hoàng hậu giúp, chúng ta có thể trị Ô Nhã thị tội gì chứ? Lại nói mấy ngày nay người cũng thấy Ô Nhã thị biến thành người miệng cọp gan thỏ rồi, với tính tình của nàng ta, nàng ta sẽ không liều mạng chạy đến làm ầm với Hoàng thượng được sao?"

"Nếu thật sự muốn truy cứu, vì sao Vĩnh Hoà cung kia lại lặng lẽ lập ra một cái viện cho Thái giám ở? Hoàng thượng mà nghi ngờ thì không chừng sẽ cho người điều tra quan hệ mờ ám của Tiểu Bạch gia và Hoa Phi, một khi không cẩn thận, bị tra ra tình tiết khả nghi, lúc đó đối với Tiểu Bạch gia mới là hoạ lớn!"
"Nương nương, người phải suy nghĩ kỹ!"
"Ngươi nói đúng." Hiền Phi đã bình tĩnh lại, nàng vỗ vỗ trán: "Vừa rồi là bổn cung hồ đồ, hồ đồ..."
Giọng của nàng vừa mới yếu xuống đã lại chửi ầm lên: "Ô Nhã Nguyên Kỳ không biết trời cao đất dày kia là ai cho tiến cung? Nếu không có nàng ta làm sao có nhiều tai bay vạ gió, mọi đen đủi đều tìm bổn cung chứ!"
Nhẫn Dứu âm thầm trợn trắng mắt, bất đắc dĩ oán trách: "Là ai? Nương nương người ngẫm lại xem, là ai vẫn luôn khuyến khích Hoàng hậu, nói sở dĩ Nữu Hỗ Lộc Tú Nguyệt ở hậu cung thịnh sủng không suy, là do nàng ta nhỏ tuổi nhất ở đây.

Ô Nhã thị nhỏ hơn Như Tần khoảng bốn tuổi, tính tình cũng có vài phần tương đồng, chẳng những xinh đẹp lại còn dễ khống chế, Hoàng thượng chắc chắn thích loại này.

Người nghĩ lại đi, những lời này là ai nói."
Nhắc tới cái này, nơi trút giận của Hiền Phi cũng không còn.

Nàng hung hăng liếc Nhẫn Dứu một cái, những lời này đều là nàng nói với Hoàng hậu.
Lại là nàng, là nàng gián tiếp hại Bạch Nghiêu.
Nhẫn Dứu nhìn sắc mặt chủ tử nhà mình, từ giận dữ cực hạn, trong chốc lát đã thành kêu rên.
Sắp là người năm mươi tuổi còn ôm tay nàng ta không buông.

"Đều do bổn cung, tưởng tượng đến tình cảnh hiện tại của Bạch Nghiêu, bổn cung liền muốn khóc! Ngươi biết không? Bổn cung đã hại nó chịu nhiều khổ cực như vậy, sao có thể để nó lại chịu ấm ức lớn như vậy?"
Hiện tại Nghiêu nhi nhất định là bên ngoài khốn đốn, bên trong mờ mịt bất lực, viện đã mất, không biết cảnh tượng đó còn thê lương tới cỡ nào.
"Phải nghĩ cách, nhất định phải nghĩ cách.

Việc này bổn cung không tiện ra mặt, trước tiên ngươi mang theo người đi thu xếp cho Nghiêu nhi đến cung nào đó trong lục cung ở, phải nói rõ với nó, nội trong mười ngày nửa tháng bổn cung sẽ sai người tu sửa nơi ở mới.

Xem xem nó muốn ở cung nào xung quanh đây, Khôn Ninh cung, Hàm Phúc cung, nếu là...!Cảnh Nhân cung...!thì càng tốt."
"Còn Ân Quý nhân kia, bổn cung bắt nàng ta hứa trước mặt Phật Tổ, đời này không sát sinh, ngươi đứng xem! Đừng cho nàng ta sống tự tại!"
"Nô tỳ đã biết, nương nương yên tâm."
"Nương nương! Nương nương!"
Tiếng Cảnh Từ vọng từ ngoài vào, sau đó chạy qua ngạch cửa đi vào điện: "Bẩm nương nương! Vừa rồi nô tài mới đi Vĩnh Hoà cung, đặc biệt vào bẩm lại với Quý phi nương nương!"
"Nói ngắn gọn đi!" Hiền Phi vội vã nói: "Cái viện kia đều bị huỷ hết rồi? Người đâu, người vẫn bình an không sao phải không? Mau nói, mau nói đi!"
Cảnh Từ cười một tiếng: "Bẩm nương nương, đều không sao, nương nương yên tâm đi."
Hiền Phi nghe không rõ: "Cái gì gọi là đều không sao? Chẳng lẽ, cái viện kia không bị huỷ?"
"Đã bị huỷ, huỷ vô cùng sạch sẽ." Cảnh Từ trả lời.
"Hỗn láo!" Hiền Phi lấy khăn hung hăng quăng lên mặt hắn: "Vậy mà còn nói không có gì, bổn cung sao mà yên tâm được!"
"Nương nương." Cảnh Từ cười ha hả vui vẻ: "Nương nương tạm đừng nổi giận, hãy để nô tài bẩm hết."
"Nói!"

"Nương nương, hậu viện Vĩnh Hoà cung đã bị huỷ, hiện tại Bạch Tổng quản đang kiểm kê đồ đạc với Sơ Lục, chuẩn bị dọn đến Vĩnh Thọ cung ở."
"Vĩnh Thọ cung?" Đó không phải là chỗ của tiện nhân kia sao? Con hồ ly tinh, lại tận dụng cơ hội, phô trương thanh thế.
"Không được! Bổn cung không yên tâm để nó đến ở Vĩnh Thọ cung! Hậu cung rất nhiều chỗ, ngươi đi nói với nó, để nó..."
"Nương nương." Cảnh Từ ngăn cản: "Thứ cho nô tài nhiều chuyện, chuyện này...!Tiểu Bạch gia nếu đã đồng ý, giờ người lại làm rối chuyện Vĩnh Thọ cung lên, sợ là, sợ là ngài ấy sẽ hận nương nương."
Khí thế của Hiền Phi nhất thời bị hụt đi một phân: "Vậy...!vậy cũng không thể đến ở cung của hồ ly tinh được, Như Tần kia trời sinh xảo quyệt, bổn cung...!nó lại là người trời sinh ngây thơ, chất phác thật thà."
"Nô tài nghe nói Như Tần Vĩnh Thọ cung vừa biết chuyện này, lập tức quét dọn hai gian phòng, chỉ cấp cho Bạch Tổng quản và Sơ Lục ở, thanh tịnh lại xa người.

Như Tần kia còn tu sửa một cái sân cho Tiểu Bạch gia, khá gần hậu viện Vĩnh Thọ cung, những ngày này chỉ có tạm chấp nhận như vậy, nương nương đừng lo lắng."
Hiền Phi thở một hơi thật dài: "Bổn cung làm sao không lo lắng cho được.

Xảy ra chuyện lớn như vậy, không biết trong lòng Bạch Nghiêu phiền muộn bao nhiêu!"
"Nô tài, nô tài là..." Cảnh Từ cũng không biết mắt hắn có vấn đề gì không "Nô tài thấy Bạch Tổng quản rất vui vẻ, hoàn toàn không bị chuyện viện bị huỷ ảnh hưởng, còn đang chuẩn bị chuyển đồ với Sơ Lục......"
Hiền Phi vẫn không thể tin.
Như lời Cảnh Từ nói, lúc này Bạch Nghiêu đang cố gắng xách hai tay nải.
Y thử một chút, cảm thấy có chút nặng, liền ném một cái.
Sơ Lục nhìn bộ dạng không buồn hé răng của y, khoé mắt lộ ra sự vui vẻ không giấu được, hắn thật sự không muốn xen vào, ở phía sau đẩy hai cái rương lớn, thở hổn hển oán trách nói: "Đã nói ngài đừng có làm chuyện đó với Lan Quý nhân, giờ thì tốt rồi, chọc rồi hoạ lại bay lên người mình, cái gì mà Vĩnh Hoà cung con đàn cháu đống, hứ! Nàng ta là ghét bỏ Khải Tường cung nhiều người! Thấy Vĩnh Hoà cung không ai ở nên đào ra một cái cửa để đến đây!"
"Đi mau." Bạch Nghiêu không quay đầu lại: "Chậm là không kịp dùng bữa tối đâu." Y đã hơi đói bụng rồi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui