Ánh mắt của Lam tư thần dần dần không nhìn xe chạy, bị Nguyễn Miên Miên đem vào một đoạn tình cảm ngây ngô lưu luyến.
Nguyễn Miên Miên nhìn thẳng phía trước nhưng mà ánh mắt cũng là không có đích, giọng nói có chút thản nhiên đau thương.
“Tiểu Mễ vàVĩ là cặp tình nhân người người hâm mộ,nhưng mà sau đó không lâu bởi vì một hiểu lầm, chỉ là có một cô gái xen vào, làm cho trong lòng Tiểu Mễ sinh ra oán hận, mà Vĩ cũng không giải thích,hoặc là nói căn bản xử lý việc này không thành thục,trong lúc tức giận Tiểu Mễ nói chia tay với Vĩ………….” Nguyễn Miên Miên dừng một chút, lại nói:“Vĩ đương nhiên rất đau đớn,bí mật tìm tôi, kêu tôi giải thích với Tiểu Mễ nhưng mà Tiểu Mễ lại quyết tâm không quay đầu lại…… Sau đó……”
Lam Tư Thần dừng một chút giống như có thể cảm nhận được đau thương vô hình của An Tiểu Mễ……
“Sau đó,Vĩ bởi vì thương tâm quá độ,gây ra tai nạn xe cộ…… qua đời……” Nguyễn Miên Miên đột nhiên cúi đầu thấp xuống,“Tiểu Mễ vẫn không thể tha thứ chính mình…… Cô cảm thấy chính mình gây nên nhưng mà chuyện đó chỉ là ngoài ý muốn, nhiều năm như vậy nhưng cô ta không chịu buông tha chính mình…… Tự dày vò lòng mình,nhưng mà tôi lại không thể thay thế được……”
“An Tiểu Mễ……”Trong lòng Lam Tư Thần đau xót, rốt cục hiểu được vì sao cô ấy vẫn đẩy hắn ra rất xa, trong lòng của cô có nhiều vết thương,tự trách và thương tâm, thậm chí hy sinh nữa đời hạnh phúc của mình, để gánh vác tội lỗi không phải do chính mình gây ra…..
“Sau đó, mẹ Vĩ đến đây tát Tiểu Mễ vài cái tát, rồi đi……” Nguyễn Miên Miên thở dài,“Cô cho rằng chính mình gây nên,Tiểu Mễ thật sự cho rằng mình phải chịu tất cả tội lỗi,cô phải gánh vác cho đến già…… Cô ta thường nhìn tôi nói,cô chỉ là đang chờ già đi, đang chờ thời gian trôi qua mà thôi, cô thường nói…… Vì sao thời gian lại trôi qua chậm như vậy?!”
Lam Tư Thần hốc mắt hơi hơi ươn ướt, cắn răng,“Cô gái này quả thật rất ngốc……”
Nguyễn Miên Miên lắc đầu, vẻ mặt có chút đau thương,“Tôi có lúc nhìn cô ta, trong lòng cảm thấy cô đã lớn tuổi, rõ ràng khát vọng hạnh phúc, lại luôn đẩy người đó ra xa, lòng tôi rất đau…… Lam thiếu gia, anh thật lòng sao?Sẽ yêu thương cô ấy sao?! Lúc cô ấy kháng cự từ chối,anh có thể bao dung cho cô hay không?Cô ấycó chút quật cường, thậm chí xấu tính nhưng mà lòng của cô ấy rất tốt, cô ấy là một người đáng giá nhất trên thế giới……”
“Tôi sẽ……” Lam Tư Thần gật đầu,“Tôi không để cô gái ngốc này tiếp tục đau khổ nữa……”
Đặc biệt là loại người đần độn thích tự trừng phạt chính mình, nhiều năm như vậy cũng nên buông xuống rồi.
Nguyễn Miên Miên và hắn đều trầm mặc một hồi lâu, Nguyễn Miên Miên mới nói:“Anh hôm nay ở chỗ này sao?! Tôi về nhà trước……”
“…… Ừm, cô đi thong thả.” Trong con ngươi của Lam Tư Thần đau xót và đau lòng.
Nguyễn Miên Miên do dự một chút, cuối cùng cái gì cũng không nói, mặc vào giầy đi xuống thang máy về nhà.
Cô thật ra vừa rồi muốn nói, tình cảm của hai người không cần quá kịch liệt,cô sợ Tiểu Mễ sẽ phản kháng càng mạnh mẽ hơn, ngược lại sẽ làm bị thương lẫn nhau, nhưng mà…… Có lẽ,chỉ có mãnh liệt mới biết được An Tiểu Mễ có còn năng lực yêu hay không……
Nguyễn Miên Miên đứng trong thang máy, gửi tin nhắn cho An Tiểu Mễ,“Cậu thật ngốc, đã lớn tuổi như vậy, buông đi.Bên cạnh cậu lại có một người đàn ông tốt, cậu hãy quý trọng……”
Cửa thang máy vừa mở, lời nhắn vừa gửi xong, đầu cũng không ngẩn lên liền đụng vào ngực của một người và ngửi thấy hơi thở nam tính của người đó.
Nguyễn Miên Miên nhíu mày, đành nhìn hắn một cái, nói:“Anh như thế nào lại tới nữa?!”
Sắc mặt của Lam Dạ Ảnh có chút nham hiểm,“Cùng cô gái kia chơi đến bây giờ mới trở về?!”
“…… Ừm,cô ta uống rượu,tôi đưa cô ấy về nhà.” Nguyễn Miên Miên vòng qua hắn,mở cửa ra,Lam Dạ Ảnh đương nhiên thoải mái đi vào, Nguyễn Miên Miên liếc một cái, nói:“Tôi thật ra muốn hỏi anh, hiện tại đã trễ thế này,anh chạy đến nhà của tôi làm cái gì?!”
Lam Dạ Ảnh cười lưu manh,“Đương nhiên là cùng nhau ngủ với cô, tôi rất muốn ngủ……”
“Anh……” Nguyễn Miên Miên tức giận dậm chân,“Nhà anh không phải rất lớn sao? Cố tình chạy đến nơi này làm gì nha?Có ý gì nha!”
“Có ý ôm cô ngủ, cực kỳ muốn……” Lam Dạ Ảnh ngáp một cái, ngồi xuống trên giường, sau đó nghiêng mình nhìn cô.
Nguyễn Miên Miên chán nản, không để ý tới hắn,vội đi thay quần áo, hai người cũng không nói gì, hồi lâu Nguyễn Miên Miên mới hỏi hắn,“Đợi bao lâu rồi?!”
“…… Thật lâu, đau lòng không?!” giọng nói của Lam Dạ Ảnh cực lỳ du côn làm cho Nguyễn Miên Miên muốn đánh hắn.
Người đàn ông đó ngáp một cái, cũng thật sự là làm cho người ta không nói được lời nào.
Nguyễn Miên Miên cũng ngồi vào trên sô pha,nhìn mắt hắn,hồi tưởng lại cảnh tối hôm qua, đột nhiên bất ngờ hỏi hắn,“Tối hôm qua, anh có nằm mộng hay không?!”
“Sao?!” Lam Dạ Ảnh cười hắc hắc,“Cô nói cái gì mộng, mộng xuân sao?! Nam nhân vật chính nhất định là tôi……”
“Xấu xa, tôi có hỏi anh đâu……” Nguyễn Miên Miên ghét nhất là dáng vẻ du côn không đứng đắn của hắn.
“Nếu……” Ngón tay của Lam Dạ Ảnh quấn sợi tóc của cô, xấu xa hỏi cô“Nếu, không phải mộng thì sao?!”
Nguyễn Miên Miên sửng sốt, đột nhiên có cảm giác sởn tóc gáy,“Nói hươu nói vượn! Nhất định là mộng……”
“Vậy cô nói xem, trong mộng đã xảy ra chuyện gì?! Tối hôm qua kịch liệt như vậy,hôn nhiều như vậy, chân có đau không?!”
[⊙o⊙] a!
Miệng của Nguyễn Miên Miên há to, cô che miệng lại theo dõi hắn, nhìn chằm chằm hắn giống như quái vật,“Anh, anh nói là…… Cô gái thỏ và cô gái mèo là có thật anh là…… Hồ ly?! Là con mèo mà tôi nhặt được?!”
Trời ơi, hiện tại Nguyễn Miên Miên cảm thấy khí huyết của mình đang dâng lên,xúc động muốn học máu.
Cô không phải là…… Cùng một động vật…… Yêu quái?!
Khóc ròng ~~
Muốn chết quá……
“Đúng vậy, nhưng tôi nói lại lần nữa,tôi là hồ vương tử, không phải mèo nha……” Lam Dạ Ảnh khinh thường bĩu môi,“Đừng đem tôi và cái giống đê tiện đó gộp chung làm một………..”
Đẳng cấp…… Giống?!
Nguyễn Miên Miên mở to hai mắt, hoàn toàn nghẹn lời, thật sự, dĩ nhiên là thật sự……
Lam Dạ Ảnh thấy cô bị dọa liền muốn bỏ chạy, nhanh chóng giữ chặt tay cô, kéo lại trong lòng mình, thấp giọng nói:“Làm vương tử phi của tôi đi, thế nào?! Hồ ly cũng không dọa người đâu nha?!”
“Anh,anh……” Nguyễn Miên Miên cảm giác cả người phát run,cô thế nhưng…… và hắn lên giuờng vô số lần, như vậy, dĩ nhiên là hắn là một động vật nhỏ, thật sự muốn chết a……
“Tôi không tin, ngươi biến cho ta xem……” Nguyễn Miên Miên quát.
Lam Dạ Ảnh buồn bực bĩu môi, đoán chừng cũng chỉ có cô mới dám ra mệnh lệnh với hắn, nhưng hắn cũng chỉ nguyện ý bị cô mắng, tất nhiên là tự ngược bản thân……
Lam Dạ Ảnh mặc dù không cam lòng, đành phải biến thân thành hồ, bởi vì muốn cho cô biết người đàn ông trong lòng cô rốt cuộc là ai?! Hắn muốn đem cô vào thế giới riêng của hồ ly……
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...