Tháng Ngày Tôi Ngụy Trang Npc Trong Trò Chơi Giải Mã


Cháu trai thứ chết rồi.
Thi thể cậu ta được tìm thấy ở một căn phòng hẻo lánh nào đó.

Cậu ta dùng một dây vải dài màu trắng treo trên xà nhà, chết vì treo cổ.
Đây là lần đầu tiên Nhậm Dật Phi nhìn thấy người chết vì treo cổ.
Mặc dù lúc trước hắn từng bị kéo vào hệ thống âm phủ quái thai "chiêm nghiệm nhân sinh", nhưng mà Nhậm Dật Phi rất ít khi tiếp xúc với người chết trong hệ thống.
Bởi vì người chết toàn là hắn.
Người chết bất đắc kỳ tử chân chính và diễn viên hóa trang "chết thảm" ở phim trường hoàn toàn không giống nhau.

Loại cảm giác kinh dị này có thể len lỏi qua không khí rồi chui vào da thịt, khiến lòng người phát lạnh.
Hắn đứng bên trong đám người ngẩng đầu nhìn xem.
Thi thể của cháu trai thứ đang lắc lư xoay tròn trên xà nhà mặc cho xung quanh không hề có một chút gió.
Đến một góc độ quỷ dị nào đó, đôi mắt xung huyết của người nọ cứ như vậy đối diện với đôi mắt của Nhậm Dật Phi.

Hắn cảm giác được thi thể thanh niên đang cười với hắn một tiếng.
Chất lỏng màu đỏ lan tràn trong tầm mắt Nhậm Dật Phi, chúng ào ào chảy xuôi xuống nền đất.

Một người phụ nữ mặc đồ đỏ đột nhiên xuất hiện trước mặt hắn.

Bà ta há to miệng mỉm cười với hắn, trong miệng đem ngòm, máu từ cổ họng òng ọc chảy ra, không khác gì loài bò sát đang uốn éo dưới nền đất lạnh.

Dường như chúng nhìn thấy Nhậm Dật Phi, nháy mắt đã từ bốn phương tám hướng bò đến bên chân hắn bám chặt không cho hắn nhúc nhích, hơn nữa còn có khả năng từ mắt cá chân tiếp tục bò lên.
Cảm giác ướt át lạnh lẽo làm Nhậm Dật Phi phát run, trái tim hắn như bị ai bóp chặt không thể thở nổi.
Người phụ nữ nhìn Nhậm Dật Phi chằm chằm, bà vẫn đang cười.
"A Phi, chú có sao không đó?"
Đột nhiên một thanh âm vang lên cắt ngang ảo ảnh của Nhậm Dật Phi.

Nhậm Dật Phi ngẩn người, hắn chậm rãi quay sang nhìn A Kiệt rồi nhìn A Lượng, sau đó lại nhìn sang đám thanh niên gác đêm, đôi môi tái nhợt mấp máy không nói nên lời.
"Sao mặt cắt không còn giọt máu rồi?"
Mấy thanh niên xung quanh vây lại nhìn hắn sắc mặt trắng bệch, trên trán lấm tấm mồ hôi lạnh.

Sự nhiệt tình của bọn họ xua tan hơi lạnh bốn phía, Nhậm Dật Phi hít sâu một hơi, cảm giác chính mình vừa được kéo về từ cõi chết.
Đám thanh niên đứng từ góc độ của Nhậm Dật Phi liếc qua thi thể đang treo lơ lửng kia, sau đó lại nhìn hắn sợ tới mức còn giống quỷ hơn, lập tức hiểu ngay chuyện gì.
"Đã sợ mà còn tới xem?" Người gác đêm đều vì bất đắc dĩ.

Có mấy thanh niên biết mình nhát gan nên đều tự giác ở yên trong lều trúc.

Đứa nhỏ này còn ráng mò tới đây hóng hớt cái gì không biết?
"Hai đứa nào đó dìu nó trở về đi." A Lượng nhìn đám thanh niên kêu lên.
Nhưng Nhậm Dật Phi lại cứng cổ lắc đầu: "Đừng." Nói rồi hắn duỗi tay túm chặt lấy góc áo của A Lượng, "Em không sao đâu, anh để em nghỉ chút là được."
Qua hai phút, sắc mặt của Nhậm Dật Phi dần khôi phục bình thường, mồ hôi cũng không còn tuôn ra nữa.


A Lượng vẫn không bớt lo lắng: "Có chắc là ổn chưa?"
Nhậm Dật Phi lau mồ hôi trên mặt: "Em ổn mà."
Không ổn cũng phải ổn.
Ở bên kia, thi thể đã được vài người đem đặt xuống đất.

Mọi người ngồi thành vòng tròn xung quanh, một người đàn ông lớn tuổi có kinh nghiệm đến kiểm tra sơ qua, ông tìm thấy vết bầm sau cổ thi thể: "Cậu ta bị siết chết."
Đám người bỗng chốc yên tĩnh.
"Trời ơi con tôi..." Người phụ nữ trung niên không biết ở đâu chạy tới.

Bà ta nhào vào ôm lấy cái xác lạnh lẽo khóc thét thảm thương.

So với biểu tình ghét bỏ lúc trước thì bà ta bây giờ cứ như hai người khác nhau vậy.
Người đàn ông trung niên thì cúi đầu run rẩy.

Đám NPC không nhịn được cảm thán mấy câu.

Người chơi chen ở bên trong lặng lẽ quan sát tất cả.
"Đây là phòng của bà Xuân Chi mà, có phải..."
"Cho dù có oán hận thì cũng không thể...!Sao coi được..." Không biết ở đâu, trong nhóm người NPC có mấy người đang nhỏ giọng nói chuyện, nói những chuyện bí ẩn mà người chơi không biết.
Nhậm Dật Phi ló đầu ra bên ngoài.

Hắn nhìn thấy thi thể người nọ đã nhắm mắt rồi, cũng không kinh dị hơn thi thể giả ở trong phim trường.

Đây không phải lần đầu Nhậm Dật Phi nhìn thấy người chết, cho nên hắn không sợ nhìn thấy thi thể, thậm chí Nhậm Dật Phi còn có thể vừa xem video giải phẫu vừa ăn ruột già chấm mắm mực nêm.
Chỉ là lúc nhìn thấy đôi mắt thi thể chảy máu, một vài kí ức vụn vặt chợt hiện lên trong đầu hắn.
Vì vậy những lúc Nhậm Dật Phi không bị kí ức quấy nhiễu như lúc này, hắn hoàn toàn không ngại thi thể người chết, đương nhiên có thể bình tĩnh phân tích và suy nghĩ cẩn thận.
Nhậm Dật Phi nhìn chằm chằm thi thể của cháu trai thứ.
Tròng mắt cậu ta lồi ra, sắc mặt nhợt nhạt thiếu máu, môi tái xanh, móng tay cũng xanh tím.

Đây là biểu hiện của chết vì không thể hít thở.
Mà chết kiểu này cũng không nhiều loại lắm.

Nếu không buồn chán bóp mũi thì cũng là bị người khác bóp chết, treo cổ chết, bị siết chết mà thôi.
Sự khác nhau lớn nhất giữa treo cổ và siết cổ chính là, treo cổ tập trung sức treo ở dưới hàm, cũng chính là ngay cổ, sau tai không có tiếp xúc nào khác, cho nên vết máu bầm sẽ xuất hiện tập trung trên cổ.
Trong khi cái còn lại là dùng dây thừng vòng từng vòng quanh cổ, chịu lực đều nhau từ bốn phía, vì vậy sẽ nhìn thấy vết máu sau gáy.
Vết máu bầm ở sau gáy của thi thể rất rõ, thế nên hắn bị siết cổ chết, sau đó mới làm thành bộ dáng treo cổ chết.

Vì sao "quỷ" muốn làm như thế?
Cách chết này có đang ám chỉ điều gì không?
Ngay lúc Nhậm Dật Phi đang bận suy nghĩ, thi thể trước mặt hắn lại bắt đầu mờ nhạt trong suốt.

Nhậm Dật Phi liếc nhìn mấy NPC xung quanh, không một ai cảm thấy có gì kì lạ.

NPC sẽ bị tình huống dị thường này che mắt ư?
Mấy người chơi lâu năm vẫn bình tĩnh như thường, dường như đã nhìn mãi thành quen.

Chỉ có người chơi mới là đứng ở một góc che miệng để không hét lên thành tiếng.
Lúc thi thể sắp biến mất, Nhậm Dật Phi nhìn thấy cả hoa văn xám xịt trên nền đất.

Người phụ nữ trung niên đang khóc nức nở đột nhiên im bặt, bà ta ngơ ngác đứng lên.
Người đàn ông trung niên cũng ngẩn người ra rồi đi theo: "Đi thôi, đừng làm chậm trễ việc túc trực linh cữu."
Cái gì? Đây mà là tiếng người sao?
Nhưng mà điều khiến Nhậm Dật Phi bất ngờ là tất cả NPC xung quanh đều đứng lên rồi trở về linh đường.

Ánh mắt bọn họ dại ra, nhìn không giống như người sống.
Mấy người chơi mới nổi hết da gà.
Ba người chơi lâu năm bình tĩnh lẫn vào đám người, người chơi mới cũng muốn theo sau họ.
Thanh niên thêm dầu ngăn Tiểu Mỹ lại, hắn cúi đầu thấp giọng dặn dò: "Thi thể biến mất rồi sẽ để lại một cái thẻ bài, nhớ lấy nó cho tôi."
Tiểu Mỹ quay đầu nhìn thi thể vẫn chưa biến mất hoàn toàn.

Cô hơi sợ nhưng vẫn cắn răng gật đầu.
Có mấy người chơi cũng nghe được lời hắn nói nhưng bọn họ không quá hứng thú với thứ này nên chỉ nhìn thoáng qua rồi thôi.
Tiểu Mỹ cố nén sợ hãi chờ đến khi thi thể kia biến mất, quả thật có một thẻ bài màu đen rơi xuống mặt đất.

Cô cầm lấy thẻ bài run run, nhìn thấy đoàn người đã đi đến cửa linh đường thì vội vàng nghiêng ngả chạy theo.
Tiểu Mỹ chen vào đám thanh niên gác đêm, chuẩn bị đi thẳng qua đưa thẻ bài cho thanh niên thêm dầu.

Lúc Tiểu Mỹ đưa thẻ bài cho thanh niên thêm dầu, một đôi mắt nhìn cô chằm chằm từ đám thanh niên gác đêm.
Nhậm Dật Phi vốn định nhân cơ hội đám người trở về linh đường mà lấy thẻ bài, nhưng cuối cùng không làm gì hết: Hắn không thể bứt dây động rừng.
Đám thanh niên gác đêm đã trở lại trong bàn rồi tiếp tục đánh bài nói chuyện tựa như chưa từng nhìn thấy thi thể ban nãy.
Mà thật ra mấy người trẻ tuổi này không có chuyện gì để sầu lo suy nghĩ cũng đúng, dù sao họ cũng đâu phải người chơi.

Mặc dù Nhậm Dật Phi lẫn vào đám người nhưng hắn là người chơi, đương nhiên hắn cũng có nhiều phiền não.
Cháu trai thứ đã chết, tất cả dấu vết của cậu ta đều bị trò chơi xóa sạch, giống như cậu ta chưa bao giờ đến đây.
Tử vong ở nơi này sẽ như thế sao? Thể xác hay kí ức đều bị xóa sạch và không để lại thứ gì?
Nhậm Dật Phi ngẩng đầu nhìn bóng tối vô tận.

Hắn muốn đi điều tra phòng bà Xuân Chi một phen, nhưng mà bây giờ không phải thời gian thích hợp.
Trời quá tối, quỷ ở trước mặt còn không thấy nổi.

Nếu Nhậm Dật Phi cầm nến thì sẽ khiến cho người khác chú ý.
Thôi thì phải đợi đến hừng đông.
Nhậm Dật Phi nhấc người không nổi, hắn nằm sấp xuống bàn nhắm mắt ngủ ngay.

Chân mày Nhậm Dật Phi vẫn luôn cau chặt, ngón tay vô thức cọ cọ mặt bàn, ngủ cũng không ngon lắm.

Thanh niên gác đêm nào đó bên cạnh thấy vậy liền thuận tay đắp cho hắn cái áo khoác ngoài.
Thật ra Nhậm Dật Phi vẫn còn may mắn chán bởi vì ít ra hắn còn được ngủ một chút.

Đám người chơi còn lại vừa đói vừa mệt nhưng không dám nói gì, NPC khác suốt đêm nhìn bọn họ chằm chằm khiến bọn họ phải gắng gượng chống cự.

Cuối cùng bụng bọn họ đều kêu không ngừng, trong mắt toàn là tơ máu chằng chịt.
Bọn họ chờ mãi, chờ đến lúc bầu trời tờ mờ sáng.
Người chơi Tiểu Mỹ bưng mâm ngẩng đầu nhìn ra xa.

Đằng Đông bầu trời xuất hiện một ngôi sao mai, một đêm không ổn này đã trôi qua rồi nhỉ?
Ngày hạ luôn là ngày dài đêm ngắn, vì vậy ban ngày thường đến rất nhanh.

Có lẽ ở đâu đó trong thế giới này, có quán bánh bao nhỏ nào đó đã mở cửa, cũng có nhiều người đang cười đùa gọi nhau đi chợ sớm.

Nhưng nơi này lại không có một chút động tĩnh.
Nhậm Dật Phi vừa tỉnh dậy liền ngáp một cái.

Hắn đứng lên làm vài động tác co giãn gân cốt.
Không trung nhá nhem, mọi người không ngủ một đêm nên tinh thần đều không tốt.

Một đám người vành mắt đen thui ngáp ngắn ngáp dài, cho dù là trà đặc cũng không thể cứu vớt được dục vọng thèm ngủ lúc này của bọn họ.
Thiên thời địa lợi nhân hòa, quả là thời cơ thăm dò tốt nhất.
Nhậm Dật Phi cảm thấy thời gian vừa vặn, vội kiếm cớ đi ra sân sau.

Hắn khom lưng tránh người, không khác nào làm trộm vòng qua sân sau, rốt cuộc đi thẳng một đường đến gian phòng xa nhất, cạy cửa sổ nhảy vào.
Đây là phòng của bà Xuân Chi, vị trí cháu trai thứ treo cổ ở gần phía cửa.

Nhậm Dật Phi nhìn lên xà nhà, dường như nơi đó có một thi thể đang lắc lư qua lại, hắn lập tức tghĩ tới đôi mắt thứ kia chảy máu.
"Ủa đợi đã?" Nhậm Dật Phi vỗ mặt mình, đột nhiên nhớ tới một chuyện quan trọng, "Không phải mình chỉ cần nấp tới ngày cuối cùng là được sao? Tự dưng lại lẻn vào đây làm thám tử...?"
Nhậm Dật Phi vốn không tích cực được vậy.

Dù sao hắn cũng đâu phải vai chính phim kinh dị!
Một con chuột kêu "chít chít" chạy ngang, dọa Nhậm Dật Phi giật mình hoảng sợ.
Lúc bấy giờ trời vẫn xám xịt, mặt trời cũng chưa mọc lên.

Trong phòng lờ mờ không quá sáng cũng không quá tối, miễn cưỡng nhìn thấy rõ khung cảnh.
Hắn xoa xoa mặt: Bỏ đi, người đến cũng đã đến.
Căn phòng này đã được thu dọn cẩn thận, đồ đạc trong phòng đã bị dọn dẹp gần hết.
Không có giường ngủ, không có tủ quần áo, rương đồ đạc này nọ cũng không có, chỉ còn lại vài thứ đồ linh tinh cũ nát.

Nếu đám NPC kia không nói, có lẽ Nhậm Dật Phi sẽ cho rằng đây là phòng kho.

Bởi vì nhìn kiểu gì cũng không giống phòng dành cho người ở.
Nhậm Dật Phi cúi đầu nhìn, chỉ có vết tro bụi dày đặc trên sàn nhà là chứng minh nơi này từng xảy ra chuyện gì.
Trưởng bối vừa chết, người thân trong nhà đã vội vàng dọn dẹp hết đồ đạc làm thành một cái phòng kho.

Nếu nói việc này không có ẩn tình gì thì quỷ cũng phải sống dậy chửi vào mặt hắn.

Nhậm Dật Phi phát hiện một cái ghế dựa của người già ở trong góc.

Ghế dựa rất sạch sẽ, không phải vật cổ xưa, trên bề mặt ghế hơi bóng lên vì bị ma sát nhiều, đây là vật chủ nhân thường dùng.

Nhậm Dật Phi đi đến nhìn kỹ, hắn nhìn một lúc mới phát hiện ở trên tay vịn có chút vết cào.
Ngoại trừ cái này, Nhậm Dật Phi còn để ý đến mấy vết chân lộn xộn dưới đất.

Mặc dù phía trên đã bị phủ một chút bụi mờ nhưng hắn vẫn nhìn thấy hoa văn rõ ràng.

Dấu giày này mới có gần đây thôi.
Hắn hơi hoài nghi đây là dấu vết của người chơi.

Có lẽ có người nửa đêm lẻn vào đây tìm kiếm manh mối.
Nhưng mà thời gian thẻ bài nhắc nhở một người chơi tử vong rất sớm, nếu lúc đó cậu ta bị treo cổ ở đây, vậy thì người chơi đến đây sẽ không thể không phát hiện mà đi vào phòng điều tra làm gì.
Vậy nên trình tự chính xác là sau khi người chơi kiểm tra phòng xong, thi thể của cháu trai thứ mới xuất hiện.
Hoặc nói đúng hơn là đám người chơi lâu năm trở lại linh đường trước khi qua giờ Tý, mà sau đó quỷ mới giết cháu trai thứ rồi về linh đường.

Như vậy Nhậm Dật Phi đã có thể loại trừ khả năng ba người này là quỷ.
Nhậm Dật Phi chỉ có một điều không hiểu.

Đó là lí do "quỷ" lựa chọn căn phòng này và dùng cách thức này để giết cháu trai thứ.

Có phải "nó" muốn ám chỉ cái gì hay không? Tầm mắt hắn chậm rãi dừng trên xà nhà.
Nếu nơi đó đã từng treo người thì chắc chắn sẽ có dấu vết cọ xát.
Ôm trụ gỗ trong phòng, Nhậm Dật Phi gian nan bò lên.

Hắn cẩn thận ló đầu ra quan sát, không ngờ mới nhìn thoáng qua đã chấn động cả người.

Vì vậy Nhậm Dật Phi hốt hoảng thả lỏng tay chân, cả người "ầm" một tiếng té ngã xuống đất, kéo theo không ít tro bụi rơi xuống từ xà nhà.
Nhậm Dật Phi đau đến mức nhe răng, nắm tay đấm xuống nền đất.
Mặc dù bản thân đã rất nỗ lực học tập mấy kỹ xảo nhỏ trong phim trường nhưng sức chiến đấu của hắn vẫn mãi là cọng bún thiu.
"Khụ khụ khụ." Một tay Nhậm Dật Phi quạt không khí trước mặt, tay kia che miệng ho nhẹ.

Cú ngã này làm xương cốt già yếu trong tâm hồn của hắn đau đến chết lặng.

Nhậm Dật Phi phải chờ một chút mới cảm thấy hít thở dễ chịu trở lại.
Ăn đắng nuốt cay cũng không phải vô nghĩa.

Ít nhất Nhậm Dật Phi phát hiện trên xà nhà có hai chỗ có dấu vết cọ xát.
Hai chỗ, nghĩa là ngoại trừ cháu trai thứ, nơi đây còn có một người từng treo cổ.
Không, có lẽ nói "người" cũng không đúng.
Bởi vì nếu là người sống, cho dù lúc treo cổ tuyệt vọng thế nào thì khi bị khó thở cũng sẽ có chút giãy giụa theo bản năng.

Nhưng hai dấu vết này cực kỳ hợp quy tắc, giống như thứ treo lên là một pho tượng không có bản năng giãy giụa.
Nhậm Dật Phi đang quỳ rạp trên đất hơi ngẩng đầu, đôi mắt mở to, dường như trước mặt đang xuất hiện một cái bóng màu đen, nó an tĩnh không chút tiếng động mà vòng qua sợi dây vải bố trắng.
Một đôi chân phụ nữ đột ngột treo lơ lửng trước mặt Nhậm Dật Phi.
Người nọ vẫn không hề nhúc nhích..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui