Một giọt mồ hôi của Salman chậm rãi lăn từ thái dương xuống cằm, nhỏ giọt.
Trong hoa viên chỉ có âm thanh dao động không ngừng của cánh côn trùng, Salman và Nhậm Dật Phi không hề nhúc nhích, mà sinh vật màu đen cao lớn kỳ dị kia cũng bất động.
Đôi con ngươi của Nhậm Dật Phi đã biến thành một màu đỏ tươi tiên diễm như bồ câu máu, trong mắt là phù văn đen đang xoay tròn.
Cách bọn họ không xa, mấy cái túi da nằm lẳng lặng dưới đất, mặt mũi các nàng đều được vẽ lên, đúng là túi da của thị nữ.
Trước mắt hai người là bốn loài sinh vật to lớn rất giống ruồi bọ.
Chúng có bốn cánh mỏng, bên ngoài sáu cái chi dài thô to là lông đen ngắn rậm rạp, trên người phủ một tầng lông mịn, chỉ là miệng chúng có hình dạng một cây châm rất dài, phía dưới là tuyến thể, mũi nhọn tiết ra rất nhiều chất lỏng.
Thứ này không khỏi làm cho người ta nhớ đến tuyến thể độc trong răng nanh của loài rắn hoang dại nào đó.
Nhậm Dật Phi và Salman không cần nghĩ cũng biết, nếu bọn họ bị cái châm này đâm xuống da thịt, chắc chắn chất lỏng kỳ dị kia sẽ bị tiêm vào người.
Có lẽ thứ này là thuốc tê làm cho thần kinh tê liệt, cũng có lẽ là chất độc làm thối rữa cơ thể, hoặc là thứ gì đó khác.
Salman nhìn chằm chằm cây châm dài đang gần trong gang tấc.
Sau khi hắn có hành động dũng cảm theo phản xạ thì bây giờ cả người đều cứng đờ.
Thậm chí Salman còn không dám chớp mắt, hắn sợ trong nháy mắt thứ sinh vật bất động này sẽ lập tức lao tới tấn công.
Cho dù Salman có là người chơi lâu năm đi nữa thì lúc đối mặt với màn chơi, hắn vẫn chỉ là kẻ yếu thế, hơi không cẩn thận khinh suất sẽ chết ngay tức khắc.
Lão hổ vồ thỏ, cũng cần toàn lực*, Salman đã dốc toàn lực chuẩn bị cho một trận chiến sắp sửa xảy ra.
*Lão hổ bác thỏ, thượng dùng toàn lực: Thành ngữ so sánh cho dù làm chuyện nhỏ cũng cần phải bỏ hết công sức.
"Là y? Một nhân cách khác? Rõ ràng vẫn là thân thể suy nhược như cũ nhưng không hiểu sao người khác nhìn thấy y sẽ bất giác sinh ra lòng tin mạnh mẽ vô ngần.
Đó là nam nhân mang theo khí chất cường giả ngay từ trong cốt tủy."
Salman nghiêng đầu nhìn đại yêu bạch y sau lưng, loại mị lực kỳ diệu này của y chỉ có ai tiếp xúc gần mới có thể cảm nhận được.
Hắn lại thoáng nhìn xuống bàn tay chính mình vẫn còn cầm lấy cổ tay y.
Với thói quen của Salman, không phải lúc này hắn nên đẩy NPC tới trước lấy thân y lấp lỗ châu mai hay sao? Dù sao thì tử độc hữu bất tử bần đạo*.
Vậy mà trong nháy máy nào đó, hắn lại không kịp khống chế hành động chính mình, cuối cùng theo bản năng giữ chặt đại yêu kéo đến sau lưng bảo hộ.
*Bạn bè chết, riêng mình bất tử: Vì lợi ích bản thân mà hi sinh lợi ích của người khác.
Không nghĩ Salman lại gặp phải tình huống này thêm một lần nữa.
Kỳ quái, hai phó bản liên tiếp đều xuất hiện người khiến hắn không tự giác yêu thích.
Một người là Tống Bác Chi thân tại bóng tối vô tận, trong tim lại rực rỡ hy vọng như ánh mặt trời.
Một kẻ là đại yêu có sức mạnh cường đại, dù thân tại thế giới yêu ma hỗn loạn nhưng trong tim vẫn giữ được khắc chế và lãnh tĩnh trước sau như một.
Đương nhiên, người phía trước là người chơi.
Trong giây phút nào đó thoáng qua, Salman cảm thấy có chút tiếc nuối, cũng có chút may mắn.
Tiếc nuối vì hắn không thể tương giao với người nọ, trở thành bạn bè với người nọ, nhưng cũng may mắn vì hắn không thể tương giao —— bởi vì điều này có nghĩa đối phương cũng sẽ phải đến Hoang Vu Chi Giác, trở thành một người chơi không có hy vọng, không biết tương lai.
Sao trời đọa hải, lúc nào cũng là thứ khiến người khác cực kỳ khổ sở.
Đại yêu bạch y ngẩng đầu.
Y bình tĩnh nhìn kẻ xâm phạm, con ngươi huyết sắc mang theo một cỗ sức mạnh thần bí không tên.
Mà loại màu sắc này vốn không phải biến đổi vì mất đi sinh mệnh mà ngược lại, nó càng thêm thuần túy sáng trong, mang theo cảm giác sức mạnh cuồn cuộn không dứt.
Đột nhiên người nọ quay đầu, đôi mắt tựa như lưỡi đao sắc bén quét qua, thậm chí Salman có thể ngửi được ác ý tàn nhẫn từ bên trong hơi thở của y.
Y muốn giết ai? Sinh vật quái dị trước mắt hay là hắn?
Salman cầm chặt kiếm, nếu đại yêu bạch y động thủ với hắn thì cho dù Salman có tán thưởng y thế nào, hắn cũng chỉ có thể bày tỏ tiếc nuối vô hạn, đưa y vĩnh viễn chìm vào giấc ngủ ngàn thu.
"Ngươi sợ ta động thủ sao?" Nhậm Dật Phi hỏi hắn.
Salman còn chưa kịp mở miệng, người nọ lại nói: "Không cần sợ, ta rất yêu thích ngươi (mùi hương).
Đi thôi, ta đã làm ký ức trong thời gian này của chúng nó hỗn loạn, không cần rút dây động rừng."
Nhậm Dật Phi chớp chớp mắt vài lần, huyết sắc trong con ngươi lập tức biến mất, đôi mắt hắn lại trở về màu sắc đen nhánh vốn có.
Sử dụng sức mạnh trong thời gian ngắn tốn quá nhiều năng lượng, Nhậm Dật Phi ở phía sau có chút vô lực dựa vào cánh tay Salman: "Đỡ ta."
Hắn dùng pháp thuật lên cùng một loại sinh vật, thậm chí lần này Nhậm Dật Phi còn làm hỗn loạn ký ức của chúng, ở giữa hai lần lại không có quá nhiều khoảng cách thời gian, đương nhiên hiệu quả của lần thứ hai sẽ suy giảm rất nhiều.
Nhậm Dật Phi không thể chắc chắn hắn có thể sử dụng pháp thuật liên tục bao lâu, nhưng mà ba phút năm phút thì vẫn phải có, như vậy cũng đủ rồi.
Nhìn thấy sắc mặt đại yêu tái nhợt không chút huyết sắc nhưng y vẫn không lộ ra chút yếu ớt nào, Salman vội vàng đỡ lấy đối phương.
Không hiểu vì sao mà động tác của hắn dịu dàng hơn không ít, rõ ràng hai người có gương mặt như nhau, khí chất cũng cao lãnh như nhau, nhưng Salman vẫn theo bản năng cẩn thận dìu y.
Bọn họ nối gót chân chạy chậm về phía hành lang, sau đó lại đi thật lâu, không biết qua bao nhiêu ngã rẽ, rốt cuộc dừng lại.
Mấy thứ kia không đi theo, không biết vì không tìm thấy hai người hay là bị hạn chế cái gì nữa.
Nhậm Dật Phi dựa vào vách tường hành lang thở dốc, sắc mặt trắng bệch, hắn chỉ muốn ở yên một chỗ hít thở, song lại không làm mất đi bộ dáng đại yêu cao lãnh của Hạc Quân.
Hắn cảm thấy lá phổi mình đều bị thiêu cháy bỏng rát, đường hô hấp cũng bị xé toạc, cả đời hắn chưa bao giờ chạy nhanh như thế.
Mặc dù thân phận của Nhậm Dật Phi là đại yêu Hạc Quân cường đại, thế nhưng dưới lớp da này cũng đâu phải là y chân chính, đương nhiên tố chất thân thể là của bản thân Nhậm Dật Phi.
Cứ xem như phó bản đang tốt tính mà nhắc nhở thường xuyên để hắn không quên sức chiến đấu chính mình chỉ bằng cọng bún thiu ha?
Một đóa đèn hoa phát sáng trượt ra từ trong ống tay áo Nhậm Dật Phi, cuối cùng rơi xuống nền đất, có lẽ là lúc hắn chạy vội thì nó không may theo gió bay vào.
Nhậm Dật Phi không chú ý đến thứ này nhưng Salman nhìn thấy.
Hắn khom lưng nhặt nó, cầm đóa hoa nho nhỏ giống hệt đèn lồng thả đến trước người Nhậm Dật Phi.
Ánh sáng yếu ớt phủ lên thân ảnh hai người một tầng lăng kính cam vàng ấm áp.
"Không hỏi vì sao ta lại suy yếu như vậy à?" Nhậm Dật Phi chợt giương mắt hỏi đối phương.
Salman nhìn người nọ dựa lưng vào tường, mái tóc đen nhánh lộn xộn, vài sợi tóc bị mồ hôi làm ướt dán lên gương mặt tinh tế xinh đẹp.
Có điều đôi mắt y vẫn kiên định như cũ, trong mắt phát ra ánh sáng của muôn vàn vì sao trôi trong ngân hà.
Hạc Quân cao cao tại thượng chưa bao giờ vướng phải khói lửa phàm tục, nhưng vì khoảng khắc chật vật nho nhỏ này mà bị kéo vào nhân gian.
Salman bị mỹ sắc của NPC trước mặt làm cho kinh ngạc ngây người một giây.
Hắn thu lại tầm mắt, thẳng thắn đáp: "Hạc Quân đã muốn nói thì ta sẵn lòng nghe, nếu ngài không muốn nói thì ta sẽ không hỏi."
Âm điệu giữa hai nhân cách có chút bất đồng, âm điệu của nhân cách chủ nhân càng thêm trầm thấp trưởng thành hơn một chút, khiến cho cảm giác của người đối diện đương nhiên không giống, tựa như người nọ dựng nghiệp từ hai bàn tay trắng, suốt cuộc đời dài cũng đã lênh đênh chìm nổi hơn nửa đời, thế nên lời nói cử chỉ đều cẩn trọng hơn.
Quả nhiên vẫn là quân tử, Nhậm Dật Phi hơi mỉm cười.
Băng tuyết ngày xuân xuôi thành dòng suối nhỏ, loài hoa hoang dại nở kín cánh đồng quạnh hiu, hành lang u ám cũng trở nên sáng sủa hơn không ít.
"Chuyện đó liên quan đến oán hận khi xưa của ta và chủ nhân nơi này." Nhậm Dật Phi vươn tay cầm lấy hoa đèn trong tay Salman, bỏ vào ống tay áo.
Hắn liếc nhìn đối phương rồi tiến lên một bước, thấp giọng nói: "Khi đêm đến, Đình Vân Các đều "sống" lại.
Còn nữa, không cần đến gần loại hoa này."
Đây là quà cảm ơn cho anh, người chơi bánh ngọt.
Không khí ướt át thổi qua màng tai Salman, thanh âm người nọ có chút trầm khàn, cực kỳ giống với âm sắc của đàn cello.
Nhưng mà hắn còn chưa kịp cảm nhận nhiều, đại yêu bạch y đã bình tĩnh lui về phía sau.
"Đi theo ta." Nhậm Dật Phi xoay người, sợi tóc nhu thuận cọ qua ngón tay Salman rồi rơi xuống.
Hắn ngẩng đầu nhìn đại yêu cầm quạt nhỏ bằng mặc cốt, bước từng bước về phía trước, vừa kiên định vừa tự tin.
Mặc cho ai cũng không thể ngờ được, một người cao ngạo lãnh tĩnh như vậy vẫn sẽ có lúc suy yếu đến mức ngay cả yêu ma canh giữ hoa viên cũng không thể chống đỡ.
Nếu chủ nhân yến hội phát hiện bộ dáng suy yếu hiện tại của đại yêu bạch y, vậy thì...!Ai có thể khống chế được ác ý mà không bôi thêm chút thuốc nhuộm hỗn tạp vào màu trắng thuần khiết của y đây?
Đi qua một đoạn hành lang dài, Nhậm Dật Phi đột nhiên dừng lại.
Salman ở phía sau tiến lên phía trước đối phương: "Hạc Quân phát hiện cái gì chăng?"
Người nọ đứng yên không nhúc nhích, khoảng bốn năm giây sau, y quay đầu: "Không phải chúng ta đã đi qua nơi này rồi sao?"
Âm điệu cao hơn một chút, ngữ điệu cũng nhanh.
Đại yêu có con ngươi mang theo khí thế lãnh đạm cường đại đã biến mất.
Đây là một nhân cách khác.
"Đã đi qua." Salman đáp lời, tầm mắt hắn dán lên gương mặt không quá rõ ràng của đối phương, biểu tình người nọ khá sinh động: So với nhân cách trước, người này giống như một thiếu niên vậy.
Không biết nhân cách thay đổi khi nào nữa, có lẽ là vài giây vừa dừng lại kia sao?
Dường như nhân cách chủ nhân không quá nguyện ý xuất hiện hay giao tiếp với người khác.
Bọn họ tiếp tục đi trong hành lang trùng trùng điệp điệp, không khác gì mê cung vặn vẹo.
Trên hành lang gỗ không có lấy một bóng người, hai bên vách tường kín kẽ không có cửa sổ hay họa tiết trang hoàng, chỉ có từng đôi đèn dầu đang phát sáng.
Hành lang này quá kỳ quái, mà càng kỳ quái hơn là trên hành lang lại không có dấu vết sinh hoạt.
Hai người nhìn xem ván gỗ xung quanh, mỗi tấm ván gỗ đều có hình dạng khác nhau, chất liệu còn rất mới, một chút dấu vết đã qua sử dụng cũng không có.
Chưa kể cảm giác phương hướng của bọn họ đều rất mạnh, vậy nên hai người đã sớm nhận ra chính mình vẫn luôn xoay quanh một chỗ.
Nhậm Dật Phi nhớ đến tiểu thuyết huyền huyễn nào đó mà hắn từng đọc qua có nhắc đến một loại thang lầu có thể tùy ý biến đổi vị trí, không biết hành lang này có giống như vậy không?
Salman thì nghĩ nhiều hơn một chút, thậm chí hắn còn hoài nghi có phải bản thân đang ở trong ảo cảnh hay không, bởi vì giả thuyết bối cảnh huyền huyễn không mấy hiếm lạ.
Nghĩ vậy, Salman nhìn qua Nhậm Dật Phi vài lần: Nếu không có đại yêu bạch y ở bên cạnh, chắc chắn hắn đã dùng bạo lực phá vỡ vách tường rồi.
Bọn họ men theo hành lang đi tiếp một vòng.
Con đường dài không có điểm đầu, chẳng có điểm cuối, hơn nữa lối đi dẫn đến yến hội lúc đầu cũng không tìm thấy.
Nhậm Dật Phi đột nhiên dừng lại, Salman sửng sốt, còn tưởng rằng người nọ có phát hiện gì mới.
"Phá vỡ đi." Nhậm Dật Phi đi vòng vòng nửa ngày đã mất hứng.
Hắn rút quạt, đầu quạt gõ vào vách tường bên cạnh, biểu tình bình tĩnh thong dong, "Không có đường thì chúng ta phá ra một cái đường."
Salman: "..."
Salman rút ra cự kiếm: "Xem ra chúng ta là anh hùng có cùng chí hướng rồi nhỉ?"
Hắn vung kiếm rất nhanh, đường kiếm kéo theo một trận gió vụt qua như sóng gợn, vách hành lang lập tức bị phá vỡ thành một cái động lớn, vô số mảnh nhỏ bị hất văng ra xa.
Salman nhặt lên một mảnh nhỏ, thứ này có màu của cây nhục quế, không biết là vật liệu gì.
Nhậm Dật Phi nhìn vách tường đã nổ thành một cái động: "Tiếp tục."
Mê cung đúng không?
Có bao nhiêu vách tường thì ta phá bấy nhiêu vách tường, phá đến khi nào có người tới mới thôi.
Salman bật cười thành tiếng: "Nếu Hạc Quân đã muốn, làm sao ta không dám nghe theo?"
Dứt lời hắn lại vung kiếm lên, ánh sáng xinh đẹp chuyển động theo thân kiếm.
Đao kiếm chém xuống, hiệu quả tức thì.
Ầm vang một tiếng, bức tường tiếp theo lại nổ thành một cái động.
Hai người một đường quét ngang, phá vỡ vô số bức tường, để lại một cái đại đạo rộng mở ở sau lưng.
"Đại nhân a a——" Thanh âm khóc than thê lương chợt từ đâu vang lên, tiểu lão đầu theo làn khói xuất hiện, "ba" một tiếng nhào xuống trước mũi giày Nhậm Dật Phi, "Tiểu nhân vạn lần cầu xin ngài đừng phá hủy nữa."
Salman cắm kiếm vào mặt đất, rất có hứng thú ăn dưa hóng chuyện.
Nhậm Dật Phi nhìn tiểu lão đầu ở dưới chân.
Hắn khép quạt vỗ nhẹ trong lòng bàn tay.
Hắn vỗ một lần, trái tim tiểu lão đầu lập tức run rẩy một lần.
"Giải thích đi."
Tiểu lão đầu run lập cập cúi đầu.
Một trăm năm không gặp, Hạc Quân lại càng không dễ chọc.
"Thỉnh Hạc Quân thứ lỗi.
Bởi vì hôm nay có rất nhiều khách không mời mà đến nên mới có cơ quan này.
Tiểu nhân thật sự không có ý quấy rầy đại nhân, đều là do tiểu nhân sơ suất khinh thường."
Lúc ông ta nói chuyện, cảnh sắc bốn phía dần dần biến hóa.
Xung quanh bọn họ không còn là tầng tầng lớp lớp hành lang không thấy điểm cuối, nơi này một tiểu viện trống trải.
Nhìn cách bày trí trong sân cùng với thẻ bài đang treo trên cửa gỗ, Nhậm Dật Phi và Salman đều nhận ra vị trí của chính mình.
Đây là chỗ ở của khách nhân, không có từng gian phòng lớn riêng lẻ mà là các gian phòng nhỏ, hai người không hẹn mà cùng nghĩ đến nơi ở của các khách nhân không được tham dự yến hội.
Trước mặt là bố cục Đình Vân Các mà bọn họ nhìn thấy ban ngày, nhưng đây thật sự là bố cục chân chính sao?
"Chặt bỏ một tay." Thanh âm Nhậm Dật Phi lãnh đạm vang lên, không một chút dao động cảm xúc.
Tiểu lão đầu như được đại xá, ông ta lập tức tước bỏ một cánh tay của mình không chút do dự.
"Không có lần sau."
"Vâng."
___
Tác giả có lời muốn nói:
Salman: May mắn người nọ không phải là người chơi, nếu không sẽ là sao trời đọa hải, nhân gian bi thương.
A Phi: Anh nói đúng..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...