Một giờ trước, tại Z thị.
“Cậu không phải Tiểu Miên.” Hộ Hồng Triết nhìn người trước mặt.
“Tiểu Miên đang ở đâu?”
“Bạch Tiểu Miên” không lên tiếng, chỉ yên lặng nhìn cậu.
“Trả quần áo lại cho tôi.” Hộ Hồng Triết nói, “Không thì tôi nhảy cửa sổ đấy.”
Bạch Tiểu Miên: “…”
Lúc Nhan Trăn tới nơi, Ba Xà đã hoàn toàn điên cuồng.
Dù sao cũng yêu ngàn năm, còn làm không biết bao nhiêu việc ác, tựa côn trùng trăm chân đến chết vẫn còn giãy dụa, tương đối khó đối phó.
Trên trán Hạng Ngọc Loan đã toát mồ hôi, mà mọi người mai phục xung quanh cũng bắt đầu tham gia trận đấu.
Ba Xà cuối cùng vẫn bị chế phục, bị vây đến không thể nhúc nhích, còn trường giản của Hạng Ngọc Loan đang lao tới từ phía trên.
“Chờ đã!” Nhan Trăn nhảy xuống từ lưng Tiểu Thao.
“Thầy Hạng!”
Hạng Ngọc Loan bất mãn quay đầu nhìn, hắn không muốn chậm trễ thời gian.
Ba Xà nhân lúc này cắn chặt người bên cạnh, người kia theo bản năng về lùi về sau, trận vây xuất hiện lỗ hổng.
“Ba Xà! Nguyên Hoa!” Nhan Trăn trừng đôi mắt đỏ bừng.
“Ta muốn nói chuyện với ngươi.”
Hạng Ngọc Loan cảm thấy rất nực cười: “Nói chuyện?”
“Nội đan của hắn ở trong đầu Nguyên Hoa.” Nhan Trăn thủ thỉ.
“Em không phải người vĩ đại gì, nếu đó là Hi Dương, thầy cũng có thể xuống tay sao?”
Ba Xà gọi: “Trăn Trăn!”
Đây là giọng điệu của Nguyên Hoa, ngay sau đó Ba Xà lại cắn môi: “Thực phiền phức!”
“Nguyên Hoa, để em nói chuyện với Ba Xà.”
Cậu tiến vào kết giới: “Đời này sớm đã không còn chân long.”
“Ta chính là chân long.” Ba Xà cười nhạo.
“Ngươi không tin, lo do ngươi chưa từng thấy.”
“Ta đã thấy.
Ta từng gặp thông qua ký ức của ngươi!” Nhan Trăn ngậm lấy nước mắt rống lớn, “Nếu chân long có thể sống lâu đến vậy, sao bây giờ cũng chỉ còn lại một đống xương trắng cơ chứ!”
Ba Xà: “…”
“Người cũng vậy, yêu cũng vậy, đều có một giới hạn, không thể mãi mãi bất tử.” Nhan Trăn nói, “Ngươi đã từng thần phục tứ đại hung thú, không phải bọn họ còn lợi hai hơn ngươi có dã tâm hơn ngươi sao?”
Ba Xà không muốn nghe nữa, hắn đã thoát khỏi pháp khí trói buộc mình, đột nhiên nhào lên ôm lấy Nhan Trăn, há mồm định cắn xuống.
Nhan Trăn không nhúc nhích, cũng không sợ hãi, chỉ rơi lệ gọi: “Nguyên Hoa.”
Động tác của Ba Xà đột nhiên dừng lại, cả người run rẩy, đầu đau muốn nổ tung.
“Dừng tay đi, chính ngươi cũng rõ hôm nay mình không thể chạy thoát.”
“Không nhất định đâu.”
Ba Xà cười ha ha, bóp cổ cậu, nói với Hạng Ngọc Loan: “Thả ta đi, nếu không ta sẽ giết nó.”
“Ngươi giết ta được.” Nhan Trăn thản niên nói.
“Nguyên Hoa sẽ không hại ta, ngươi cũng không thể hạ thủ.”
Ba Xà vẫn âm trầm uy hiếp: “Thả ta đi.”
Trong lúc giằng co, Hộ Hồng Triết đến.
Cảm xúc của Ba Xà trở nên điên cuồng hơn, hắn bắt Nhan Trăn bay lên không trung, Hộ Hồng Triết đỏ mắt kêu: “Anh!”
Thân thể Ba Xà cứng đờ trong nháy mắt, hắn cúi đầu nhìn Nhan Trăn, không dám quay đầu nhìn Hộ Hồng Triết.
Nhan Trăn nói cực nhỏ: “Xác định.”
Ba Xà: “?”
Ngay lập tức, một tấm trừ ma phù đập vào trán hắn, toàn thân Nguyên Hoa nóng bừng, đoàn sương đen từ thân thể hắn gào rít muốn thoát ra ngoài, dần dần hình thành cái bóng một con rắn thật lớn.
Nhan Trăn đỡ lấy Nguyên Hoa, hô thật to: “Sư thúc!”
Ánh tím lóe lên, tiếp đó là một tia sét, bổ thẳng vào đám khí đen đang cố gắng trốn chạy.
Hạng Ngọc Loan cũng nhân lúc đó nhắm vào nội đan của đoàn khí, đánh vỡ tan nát.
Đoàn khí đen mất đi hình thể, điên loạn đâm bừa xung quanh muốn đột phá kết giới, đảo mắt muốn chui vào cơ thể Bạch Tiểu Miên.
Hộ Hồng Triết nhanh như chớp đứng che trước mặt y.
Đám khí đen ngừng lại giữa không trung, toàn thân vặn vẹo tựa hồ đang khóc, sau đó quyết tâm há cái miệng đỏ lòm, ý định nuốt chửng cả hai người.
Mà Lý Huyền Tĩnh đã vẽ xong trận pháp, triệu gió lốc kéo Ba Xà trực tiếp về mắt trận.
Sương đen trong trận pháp quằn quại giãy dụa, gào thét: “Ta không cam lòng!”
Sau đó bị trận pháp hút vào trong.
Một nhánh khí đen lén lút trốn được bị Nhan Vận Lam phát hiện đánh nát trên mặt đất.
“Ma vật ở N thị trước kia cũng do hắn làm.” Nhan Vận Lam nói.
Ba Xà chết rồi.
Nhan Trăn ngồi trong vườn hoa nhỏ ở bệnh viện, ngẩng đầu nhìn khung cửa sổ của một căn phòng
Bên trong có một mỹ nam đang ngủ, đã một tháng rồi.
Sau khi biết Nguyên Hoa có chuyện, mẹ hắn điên cuồng chạy tới, đưa Nguyên Hoa đang bất tỉnh đến bệnh viện, cũng không cho ai vào thăm.
Cậu thở dài, quyết định rời đi trước.
Trong thời gian này, mọi chuyện đều đang chuyển tốt.
Hồng tuyến của Hộ Hồng Triết và Bạch Tiểu Miên đã khôi phục bình thường, Bạch Tiểu Miên bị mẹ mình đưa về, yêu cầu Hộ Hồng Triết phải có năng lực mới được đến cầu hôn.
Nhan Vận Lam là người chủ trì.
Lý Huyền Tĩnh được thăng chức chức, hắn không chịu được cô quạnh, vẫn thường xuyên ra ngoài ăn chơi.
Về đến trường học, tâm trạng Nhan Trăn vẫn buồn bã ỉu xìu, mãi đến tận khi bên người có một trận hô nhỏ.
“Đẹp trai quá!”
Nhan Trăn quay đầu nhìn, thấy Nguyên Hoa đang chậm rãi đi tới.
Trái tim cậu nhảy thình thịch, cắn môi, oan ức chạy tới gọi to: “Nguyên Hoa!”
Nguyên Hoa hình như hơi dại ra, nhìn cậu kích động chạy tới thì nghi hoặc hỏi: “Cậu là… ?”
Nhan Trăn sững sờ.
Cậu có nghe Bạch Tiểu Miên nói có thể sẽ để lại di chứng, nhưng không nghĩ tới lại là mất trí nhớ.
Thấy dáng vẻ này của cậu, Nguyên Hoa bật cười.
“Lừa em thôi.”
Nhan Trăn vừa khóc vừa cười: “Em đệt!”
“Em chửi bậy rồi!”
Nhan Trăn khóc ngon ơ: “Ông đây chửi bậy thì sao! Không cho chửi chắc!”
Nguyên Hoa lau nước mắt cho cậu, xin lỗi: “Xin lỗi, là anh có ý xấu… Anh nhớ hết mà, hôm nay là thứ sáu, đúng không nào?”
Nhan Trăn ngẩng đầu, tức giận nhìn hắn.
Nguyên Hoa dang rộng hai tay, nhìn cậu cười rạng rỡ: “Đến ngày ôm ấp rồi, qua đây nào?”
.
____Toàn Văn Hoàn____
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...