Thần Y Vương Phi Quá Kiều Mị
Tần Lam Nguyệt hít sâu một hơi, đang nghĩ xem nên dùng lý do gì để tiếp cận y.
Suy cho cùng, vừa rồi nàng nói chuyện một cách tuyệt tình như vậy, bây giờ lại đi xin lỗi thì có hơi xấu hổ.
“Chuyện này cũng không thể trách ta được, ai bảo người luôn tỏ vẻ thâm sâu khó lường như vậy, ngươi không nói lời nào thì ai có thể đoán được ngươi làm cái gì chứ.” Nàng mặc y phục xong, tự lẩm bẩm một mình: “Nếu không phải vì người vẫn luôn ngu ngốc bảo vệ Tô Điểm Tình thì ta cũng không thể hiểu lầm sâu như vậy
Nghĩ kỹ lại, gần đây Đông Phương Lý có chút kỳ lạ.
Tình cảm của Đông Phương Lý dành cho Tô Điểm Tình chắc chắn không thể là giả được.
Tuy nhiên, ngày hôm nay, Tô Điểm Tinh chịu thiệt thòi lớn như vậy, thế nhưng biểu hiện của hắn lại rất kỳ quặc.
Hắn chỉ tách ba người bị trúng độc kia ra, nhưng lại không ôm Tô Điểm Tình chỉ còn chút hơi tàn kia vào lòng rồi an ủi giống như trong tưởng tượng, thái độ cũng có chút lạnh nhạt.
Tần Lam Nguyệt lắc đầu.
Nàng không quan tâm Đông Phương Lý và Tô Điểm Tình sẽ thành ra như thế nào, tất cả những gì mà nàng quan tâm đó chính là xin lỗi.
Nàng nhất định phải nhận lỗi để cho bản thân thoải mái hơn, nhân tiên cũng lấy lại kim bài miễn tử trở về.
Nhận tội.
Chà, có thể nói đây là một điểm khởi đầu không tồi đâu.
Tần Lam Nguyệt đã đưa ra quyết định xong, nàng choàng áo khoác rồi đi tới phòng bếp bất chấp gió lạnh và tuyết đang rơi ngoài trời.
Bởi vì đã gần đến giờ cơm nên mọi người trong phòng bếp đều đang bận rộn tối tăm mặt mũi.
Mấy bà tử hoảng sợ rùng mình khi nhìn thấy nàng tới đây.
“Vương phi Nương nương” Bà tử đứng đầu vội vàng tiến lên hành lễ: “Sao ngài lại tự mình tới phòng bếp vậy, có chuyện gì thì cứ sai người tới phân phó một tiếng là được rồi mà.”
“Đưa cho ta một con gà rừng đang sống, tiện thể nhóm lửa giúp ta luôn nhé.” Tần Lam Nguyệt bảo: “Ta muốn làm gà rừng nướng”
Bà tử đứng đầu nghe vậy thì sửng sốt một chút: “Ngài muốn đích thân làm ư?”
“Có ý kiến gì à?”
“Không, sẽ có ngay thôi” Bà tử dẫn đầu vội vàng đáp lời.
Bởi vì lần trước phá hủy phòng bếp đã để lại bóng đen nên mọi người trong bếp đều không dám lơ là, chẳng mấy chốc đã chuẩn bị các nguyên liệu nấu ăn xong xuôi.
Tần Lam Nguyệt quét dầu lên con gà dựa theo trong trí nhớ, sau đó nướng trên lửa một lúc, ngửi một chút đã thấy hương thơm bay khắp nơi, cũng xem như là khá hài lòng.
Nàng gói gà rừng nướng trong túi giấy dầu rồi ủ trong lòng, gõ cửa thư phòng, gõ một hồi lâu, nhưng không có ai trả lời.
“Đông Phương Lý, ngươi có ở trong đấy không?” Tần Lam Nguyệt thử dò hỏi.
“Ta đến để xin lỗi, nếu người ở trong đó thì hãy lên tiếng đi.”
Vẫn không có ai trả lời.
“Chắc chắn là người ở bên trong, nếu ngươi không lên tiếng, có nghĩa là người đã ngầm thừa nhận rồi, ta sắp đi vào rồi đấy.
Cửa bị đóng chặt, không tài nào mở được.
“Nếu người còn không mở cửa, ta sẽ đạp cửa vào đấy
Tần Lam Nguyệt lùi về sau hai bước, chuẩn bị dùng hết sức lực để đạp đổ cánh cửa, nhưng khi đã chuẩn bị sẵn sàng để đạp cửa thì Đông Phương Lý lại mở cửa ra.
Nàng không thể dừng lại mà lao thẳng vào bên trong theo quán tính, Đông Phương Lý nhẹ nhàng tránh qua một bên rồi nhìn nàng đâm sầm vào giá sách trước mặt với ánh mắt lạnh lùng.
“Ngươi cố ý đúng không?” Tần Lam Nguyệt xoa xoa cái trán đã đỏ bừng lên.
Khóe miệng của Đông Phương Lý khẽ nhếch lên, y cũng không để ý tới nàng mà đóng cửa lại, trở lại bên cạnh bàn đọc sách rồi cầm bút lông lên chấm vào mực, viết cái gì đấy trên giấy một cách rất phóng khoáng.
“Đang viết hưu thư à?” Tần Lam Nguyệt tiến lại gần.
Đông Phương Lý không phải đang viết chữ mà là đang vẽ tranh.
Y dùng loại bút lông mịn nhất chấm một nốt chu sa màu đỏ, phác họa tỉ mỉ lông vũ trên người chim bói cá.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...